Thế Giới Thứ Chín

Chương 310

Cuối cùng thì Bách Tây Châu không lên đài khiêu chiến, đoán chừng y nhận ra bản thân không phải đối thủ của Trác Văn Xu rồi.
Ngay cả Bách Tây Châu cũng không dám đấu thì những người còn lại lên làm gì. So với những lần thi đấu trước thì thực lực của đấu thủ lần này có sự chênh lệch quá lớn. Mạnh thì quá mạnh, yếu thì quá yếu. Lúc trước xem như mạnh lắm cũng chỉ có 2 3 người mà thôi, còn lại chẳng đáng nói.
Tây Cốc Bác Dương trông thấy không ai đứng ra khiêu chiến bèn hô to:
- Nếu đã vậy thì ta tuyên bố, lần thi đấu này chính thức kết thúc. Hạng nhất Địch Cửu nhận được hai danh ngạch tiến vào Thăng Tiên Trận, đứng thứ hai và ba lần lượt là Hồ Bất Nhượng và Trác Văn Xu, mỗi người có một danh ngạch.
Tây Cốc Bác Dương lấy ra bốn cái ngọc bài màu vàng, đưa cho Địch Cửu hai tấm, còn lại thì phân cho Hồ Bất Nhượng và Trác Văn Xu.
- Đa tạ thành chủ.
Địch Cửu khẽ khom người nói lời cảm tạ.
Loại ngọc bài này hắn đã từng nghe qua, là chìa khóa duy nhất có thể mở ra Thăng Tiên Trận tại Chân Vực. Trong 1 năm tới, hắn có thể dùng nó ở bất kỳ chỗ nào để kích khởi trận pháp Thăng Tiên, tiến vào Tiên giới. Nói dễ nghe là thế nhưng tu vi của người sử dụng cũng phải đạt đến một cấp bậc nhất định nào đó mới dám dùng, bằng không sẽ bị không gian truyền tống xé rách.
Muốn dùng viên hoàng ngọc ấy để mở ra cửa vào Tiên giới nhất định phải tập hợp đủ 10 cường giả Chân Vực. Cho nên dù xuất ra bao nhiêu ngọc bài đi nữa thì việc tập hợp đủ điều kiện cũng không dễ. Loại ngọc bài này, dù tu vi cao như Mai Bát Phiến đi nữa thì nếu không thông qua Chân Vực Thiên Tài Chiến cũng chẳng thể kiếm được.
Trao thưởng xong xuôi, Tây Cốc Bác Dương mới tủm tỉm cười bảo:
- Nếu Địch đạo hữu nguyện ý, tùy thời đều có thể đi tới phủ thành chủ của ta, Tây Cốc Bác Dương này nhất định sẽ đối đãi với đạo hữu như thượng khách.
- Vậy thì tốt rồi, tương lai nếu có cơ hội, nói không chừng tại hạ sẽ quấy rầy thành chủ một phen.
Địch Cửu khách khí đáp lại, nếu không có việc gì, hắn khẳng định mình sẽ không bao giờ đi tìm Tây Cốc Bác Dương.
Thấy thái độ đối phương hiểu chuyện, ông ta bèn hài lòng gật đầu rồi quay sang nói với hai người còn lại:
- Chúc mừng cả ba người các ngươi, thật giỏi! Bây giờ hãy theo ta lên lầu treo gặp gỡ vài vị tiền bối nhé.
Cách nói của Tây Cốc Bác Dương tương đối uyển chuyển, kỳ thật ông muốn bọn họ đi lên bái kiến mấy vị Vực chủ có uy tín lâu năm một chút cho phải phép.
Đương nhiên Địch Cửu sẽ không quá để tâm về việc này, dù thế nào đi nữa thì Thăng Tiên Trận cũng nằm tại Chân Vực. Mỗi Vực chủ tại đây không có khả năng đều cường thế giống Mai Bát Phiến kia, việc Chân Vực Thiên Tài Chiến được tổ chức chứng tỏ các Vực chủ vẫn phải thương hiệp với nhau.
….
- Ha ha, Địch Tông chủ, là ta xem thường ngươi. Ta cứ tưởng ngươi chỉ tiến vào được Top 10, không nghĩ tới ngươi cứ thế mà đoạt luôn hạng 1.
Vừa bước lên lầu treo, Huyễn Trường Trúc đã nhanh chóng đi lên, dùng ngữ khí thân thiện tựa như bạn cũ lâu năm gặp lại để nói chuyện với Địch Cửu.
Đối với loại người như Thiên Kim Vực Chủ, hắn cũng chẳng thấy quá mức phản cảm, vậy nên Địch Cửu bèn khách sáo đối qua đáp lại vài câu. Sau đó hắn còn chủ động qua chào hỏi Vực chủ Già Minh vực - Bách Thương Thành. Theo Địch Cửu, thực lực của Bách Thương Hành không yếu hơn Mai Bát Phiến là bao, hẳn là Vực Cảnh tầng 8 đỉnh phong. Mấu chốt là khí thế của ông mang đến cho cho Địch Cửu một cảm giác uy hiếp rõ rệt.
Thời điểm hắn chiến đấu với Mai Bát Phiến, Bách Thương Hành hoàn toàn không xuất thủ. Lấy thực lực của ông mà đứng ra ngăn cản thì có lẽ hắn khó có thể giết được lão ta.
- Đúng là hậu sinh khả úy, chúng ta già mất rồi.
Tuy nói lần này thứ hạng có đột biến không nhỏ, hơn nữa Bách Thương Hành cũng vuột mất tư cách tiến vào Tiên giới, thế nhưng ông không hề nổi nóng, chỉ cần Thăng Tiên Trận vẫn còn thì không thiếu cơ hội. Huống chi ông vẫn cảm thấy tu vi mình chưa đủ, Già Minh vực ngoài ông ra chẳng còn ai đủ để chấn nhiếp một phương nên Bách Thương Hành cũng không vội vàng làm gì.
- Đa tạ Bách Vực chủ khen ngợi.
Câu cảm tạ này của hắn là vì ông đã không ngăn hắn giết Mai Bát Phiến.
Nghe Địch Cửu nói vậy, An Linh Chu đứng bên bật cười.
- Địch đạo hữu à, bản nhân là An Linh Chu, Vực chủ An Nông vực. Muốn cảm tạ thì hẳn phải là ta cảm tạ ngươi trước mới đúng.
Ngươi này chính là phụ thân An Hiểu Kỳ, Địch Cửu nghe y nói thế liền khẳng định nàng ấy đã đem chuyện hắn giết Bái Thiếu Tượng rồi cứu nàng ta kể lại. Loại chuyện này người trong cuộc tự hiểu là được, không cần nói quá kỹ càng làm chi.
Hàn huyên vài câu với An Linh Chu xong, cường giả của các đại thế lực còn lại cũng nhao nhao tới chào hỏi Địch Cửu. Trên lầu treo này, Hồ Bất Nhượng và Trác Văn Xu chỉ là vãn bối trong mắt bọn họ, thế nhưng Địch Cửu thì khác.
Khác biệt là do tất cả đều đã tận mắt thấy thực lực của hắn, đây là tu sĩ có khi còn mạnh hơn so với bọn họ. Dù Địch Cửu có đăng tiên được hay không thì việc tạo mối quan hệ tốt với một cường giả trẻ tuổi như thế này khẳng định chỉ lợi chứ chẳng có hại.
Trong số những người ở đây, chỉ một mình Bái Hoằng là không hề đả động tới gần Địch Cửu, hắn thấy thế cũng lười để ý. Chỉ cần cho Cảnh Kích một khoảng thời gian, đến lúc đó dù Bái Hoằng có tìm tới tận cửa thì y cũng chẳng ngán.
- Địch đạo hữu, sau khi Chân Vực Thiên Tài Chiến kết thúc sẽ có một đạo hội luận bàn tại Quảng trường Thăng Thiên. Nếu ngươi có hứng thú có thể ngồi cùng với bọn ta. Lấy thực lực của ngươi thì dù muốn khai tông lập phái ở Chân Vực cũng được mà.
Bách Thương Hành chủ động mở lời mời Địch Cửu.
Sau khi Mai Bát Phiến vẫn lạc, ông chính là cường giả đệ nhất Chân Vực, sắp tới sẽ có thêm lợi ích từ việc phân chia Mai Nhất vực nữa. Ông nói thế là ám chỉ cho Địch Cửu biết hắn có thể thò một chân vào trong vụ này.
Nhưng Địch Cửu thì chẳng có nửa phần hứng thú gì với Chân Vực. Sau khi cảm tạ Bách Thương Hành xong thì khéo léo từ chối lời đề nghị của ông.
Hàn Vô Thủy cũng chỉ lên tiếng chào hỏi hắn chứ không nói thêm gì. Y tin việc mình nói đỡ cho Địch Cửu không sớm thì muộn cũng tới tai hắn, nếu bây giờ chủ động đứng ra nói thì ngược lại sẽ phản tác dụng.
Thời điểm Địch Cửu muốn cáo từ về nghỉ ngơi thì một tên nam tử trung niên, lưng cõng trường đao bỗng ôm quyền tới trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
- Địch đạo hữu à, chúng ta đều là người dùng đao, xem như là có cùng chí hướng rồi nhỉ.
Nghe người trước mặt nói vậy, Địch Cửu liền nghĩ ngay tới Cơ Hồng Xuyên nên thái độ khá lãnh đạm.
- Ngươi là ai thế?
Gã không chút nào để ý tới thái độ lạnh nhạt của đối phương, vẫn tiếp tục cười nói:
- Ta là Cơ Khuê đến từ Cơ gia, khuyển tử Hồng Xuyên từng cùng đạo hữu đi qua Ngũ Lục Đạo Tháp đấy.
Nghe thấy thế, ánh mắt Địch Cửu lập tức thay đổi.
- Nguyên lai là Cơ gia cao không với nổi. Ta cõng đao chạy trốn người Cơ gia khắp nơi, ai ngờ vẫn bị phát hiện, ta thật là lo lắng cho tình cảnh bây giờ của mình mà.
Dứt lời mỉa mai, hắn liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Đối với Cơ gia, Địch Cửu không có nửa điểm hảo cảm. Trước đó bắt hắn không được xài đao chưa tính, còn cự tuyệt cứu Cảnh Mạt Song nữa, những chuyện này Địch Cửu sẽ không bao giờ quên.
Thái độ của Địch Cửu khiến sắc mặt Cơ Khuê xanh đỏ một trận, tình huống này là hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Cơ gia khiến gã không cách nào xuống đài được.
- Ha ha, mới lấy được một chút thành tích mà đã ngạo mạn không biết trời cao đất rộng ra sao rồi.
Thẳng đến khi Địch Cửu rời khỏi lầu treo, Bái Hoằng mới lạnh giọng bình phẩm.
Đứng cách đó không xa, Huyễn Trường Trúc từ tốn đáp trả:
- Nếu có gan thì đứng trước mặt người ta nói đi, nói sau lưng chẳng phải việc gì đáng tự hào đâu. Ta nhớ kỹ ngươi có chuyện muốn hỏi thăm Địch tông chủ mà, hiện tại người ta đi rồi, sao còn chưa hỏi vậy?
Bái Hoằng nắm chặt nắm đấm, tức giận đến mức phát run. Hiện tại ông khẳng định Bái Thiếu Tượng là do Địch Cửu giết nhưng lại không dám hỏi. Với tính nết này của Địch Cửu, nếu ông dám hỏi, chỉ sau một khắc rất có khả năng sẽ đánh nhau, mà mấu chốt là ông đánh không lại hắn.
…..
Về phía Địch Cửu, hắn không có tâm tình mà lãng phí thời gian với mấy cường giả Chân Vực kia, việc cần làm bây giờ là đi Thăng Tiên Trận với Tiển Tắc.
- Địch Tông chủ, xin đợi chút.
Vừa mới ra khỏi lầu treo, âm thanh sợ hãi của Cốc Giác liền vang lên.
- Có chuyện gì?
Địch Cửu dừng lại, bình tĩnh nhìn Cốc Giác.
Cốc Giác bèn lấy 2 hộp ngọc ra, đưa cho Địch Cửu rồi nói:
- Đây là một viên Thất Sắc Bàn Đào và một đóa hỏa diễm thiên địa.
- Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Nghe thế, Cốc Giác càng thêm thấp thỏm lo âu hơn.
- Ta muốn trao đổi một danh ngạch đi Tiên giới.
Địch Cửu lẳng lặng quan sát người trước mặt, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Ngươi không cần giả bộ trước mặt ta, ban đầu ở khách sạn, chỉ cần ngươi muốn thì người bị ném ra chắc chắn không phải là ngươi, hẳn là tiểu nhị kia mới đúng.
Cốc Giác nghe vậy càng không dám ngẩng đầu lên, thấp giọng đáp:
- Đúng vậy, đúng là ta mạnh hơn tên tiểu nhị kia một chút. Tuy nhiên, khi ở Ác Thú cốc ta giết được nhiều yêu thú và đạt điểm số như thế đều là nhờ vào bộ trận bàn.
Địch Cửu lười nhác dông dài với đối phương nên thẳng thắn bảo:
- Cốc Giác à, người nói chuyện với ta là ngươi hay Nguyên Thần ký gửi trong thức hải ngươi vậy?
- A…
Y không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Địch Cửu, làm sao hắn biết chuyện này? Thật quá đáng sợ rồi.
Không đợi đối phương trả lời, Địch Cửu đã lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi cần ta giúp tiêu diệt Nguyên Thần kia, ta có thể giúp ngươi một tay đấy.
- Không, không… Xin cáo từ.
Cốc Giác hoảng sợ, vội vã rời khỏi.
Địch Cửu khẽ lắc đầu rồi cũng nhanh chóng quay lưng đi. Hắn chẳng rảnh rỗi đi quản gã làm gì, việc hắn cần làm bây giờ là dẫn Tiển Tắc tới Thăng Tiên trận kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận