Thế Giới Thứ Chín

Chương 235

- Khi nãy tôi không may bị Yêu thú đuổi tới đây nên hiện tại chẳng phân rõ được phương hướng nữa rồi. Anh có thể chỉ tôi đường nào dẫn tới Vong Xuyên sơn mạch không?
Mục đích chủ yếu mà Địch Cửu trở lại Địa Cầu là muốn tìm Hồng Trần hòa thượng đồng thời cũng để xem xét lại cây cầu từng thoắt ẩn thoắt hiện kia. Hắn hỏi người nọ như vậy chỉ vì muốn xác định xem nơi này có phải trái đất hay không mà thôi.
- Vậy cũng không trách anh được, bất quá anh muốn đi tới Vong Xuyên thì cần phải đi qua khu cảnh giới Vô Lượng, ngẫu nhiên nơi đó sẽ xuất hiện vài con Yêu thú lạc đàn cấp cao cực kỳ nguy hiểm đó.
Người có súng dài đang nói chuyện thì ở nơi xa xa bỗng truyền tới một trận gào thét kèm với ánh hào quang sáng chói từ trên trời chiếu xuống.
Anh bạn thân đeo trường cung đứng kế bên thấy vậy liền vội bảo:
- Là anh Cát phát tin đấy, chúng ta mau tới đó hỗ trợ họ đi, có lẽ bọn họ đã gặp phải đại yêu thú rồi.
- Anh cứ đi thẳng theo hướng này để tới trạm tiếp tế nhé, sau đó hỏi tiếp những người ở đó là được, hiện giờ bọn tôi có việc gấp phải đi.
Thấy vậy cậu chàng vác súng vội vàng chỉ một hướng cho Địch Cửu rồi nhanh chóng vọt vào trong rừng theo anh bạn đeo trường cung kia.
Đợi bọn họ đi rồi, Địch Cửu mới lấy một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ ăn vào rồi tiếp tục uống thêm mấy ngụm Tẩy Thần Tủy. Sau đó hắn cầm một đống linh thạch thượng phẩm ra và bắt đầu vận chuyển Thần Niệm Đoán để khôi phục thức hải.
Nếu là tu sĩ bình thường khác bị hoàn độ hư không thương tổn thức hải, thì không mất tám đến mười năm đảm bảo chẳng cách nào khôi phục được. Tuy nhiên Địch Cửu có Chích Thần Thảo và Tẩy Thần Tủy hỗ trợ nên việc chữa trị cho thần niệm nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy giây trôi qua mà thần niệm hắn đã mở rộng tới phạm vi hơn mấy ngàn mét. Chỉ cần thần niệm bắt đầu khôi phục, cộng với tác dụng từ hai thứ kia hỗ trợ thì chắc chắn tốc độ sẽ càng nhanh hơn nữa.
Nửa ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, thần niệm của Địch Cửu lúc này ít nhiều đã cô đọng lại được bảy tám phần so với khi trước.
Đợi đến lúc hắn dùng thần niệm quét ra thì rất nhanh liền nhìn thấy hai người khi nãy mình vừa gặp đang cùng một nam một nữ điên cuồng chạy trốn, đuổi theo sau họ là một con Lang Yêu cấp hai đỉnh phong. Bốn người vì bảo toàn tính mạng nên dùng hết tốc lực để chạy, bất chấp đến vết thương chằng chịt trên người, cũng may mà hai con Lang Yêu kia tựa hồ cũng bị thương không nhẹ.
Mắt thấy đám người ấy sắp chết dưới móng vuốt hung tợn của Lang Yêu, Địch Cửu không khỏi thở dài một hơi, võ giả bình thường mà đi đối đầu với Lang Yêu Trúc cơ đỉnh phong thì chỉ có một con đường chết. Hắn bèn nhanh chóng đánh ra một đạo chưởng phong.
Phong nhận dưới tu vi của Địch Cửu xuyên qua mấy ngàn thước, trực tiếp đánh rớt đầu con Yêu Lang kia khiến máu phun hết lên thân bốn người phàm nọ. Bọn họ theo bản năng quay đầu lại nhìn thì đã thấy đầu Yêu thú nằm trên mặt đất.
Cả bốn không khỏi đờ đẫn nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, mãi một lúc sau mới kinh hỉ đứng bật người dậy.
Bọn họ vừa săn được một đầu Lang Yêu Vương đấy, tương lai sắp tới khẳng định sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, thậm chí có khi phát tài đến nơi rồi.
Địch Cửu không quan tâm lắm tới mấy tên gia hỏa đang mừng rỡ như điên ấy mà chuyển hướng thần niệm tới nơi núi rừng sâu xa hơn, ngay lập tức hắn liền giật nảy mình, trong đó vậy mà có cả Yêu thú cấp ba nữa. Nhất là một đầu Ly Hồ cấp ba còn đang đứng cách đó không xa quan sát bốn người vừa nghĩ mình đã xử lý được Lang Yêu kia.
Địch Cửu khẳng định nếu mình mà không ra tay thì đợi khi hắn rời đi, bốn người họ đảm bảo sẽ gặp nạn.
Quả nhiên, một khắc trôi qua, Ly Hồ đột ngột điên cuồng xông thẳng tới con mồi của nó, chỉ vài giây sau đã xuất hiện trong tầm mắt bốn người nọ.
- Là… Là Hồ Yêu Vương của Vô Lượng Thiên Lý sơn…
Bốn người nhìn thấy Hồ Yêu Vương đang bay trên không trung thì tuyệt vọng vô cùng, hoàn toàn không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Nghe đồn Hồ Yêu Vương đã từng liên tục giết chết hơn mười gã cường giả Tiên Thiên, hiện tại, ở Vô Lượng Thiên Lý sơn chỉ còn duy nhất một cường giả Tiên Thiên dựa vào tường phòng hộ và vũ khí nóng mới có thể tạm thời cản con yêu thú này.
May là nó không chủ động công thành, bằng không thì cái vị Tiên Thiên kia chắc cũng chẳng sống nổi tới bây giờ.
“Phốc!”
Lại một đạo huyết vụ nữa nổ trung ngay trước mặt bọn họ, Hồ Yêu Vương không hiểu vì lý do gì mà rơi thẳng xuống phía trên con Lan Yêu kia, sinh tức hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
Bốn người lập tức tỉnh táo lại, trong lòng lạnh buốt cùng cực, đã không còn cảm giác may mắn phát tài khi nãy nữa.
Chuyện này…
Bấy giờ, thanh âm của Địch Cửu mới vang lên:
- Mọi người không cần lo lắng, con Hồ Yêu và Lang Yêu này là tôi giết đấy, đây là tôi cảm ơn các anh đã chỉ đường cho tôi, về sau nếu có duyên sẽ gặp lại nhé!
Dứt lời, Địch Cửu bèn quay lưng bỏ đi trước. Hắn đoán đám Yêu thú này có lẽ là từ Tiên Nữ Tinh tràn vào Địa Cầu, bằng không nơi đây làm sao có nhiều Yêu thú đỉnh cấp như vậy chứ. Thần niệm hắn vậy mà có thể cảm nhận được có Yêu thú sắp tiếp cận đến cấp năm luôn rồi.
Một đầu Yêu thú cấp năm hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ nhân loại tại Địa Cầu. Trừ phi sử dụng đầu đạn hạt nhân nổ tung nó thì may ra, còn không thì hắn nghĩ chẳng có cách nào khác, thế nhưng đầu đạn hạt nhân liệu có thật sự giết chết nổi nó không nhỉ?
Nam tử mang súng mừng rỡ kêu lên:
- Không ngờ vị tiền bối khi nãy lại lợi hại đến vậy, thật… thật là lợi hại đó…
Từ duy nhất mà giờ anh ta có thể nghĩ ra được chỉ có mỗi hai chữ lợi hại mà thôi.
- Hử, đó là ai vậy?
Nữ tử còn lại khó hiểu hỏi.
Anh ta liền nhanh chóng kể chuyện hai người vừa gặp được Địch Cửu cho đối phương nghe, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm khái:
- Sớm biết vị tiền bối đó mạnh như thế tôi đã bái anh ấy làm sư phụ rồi.
…..
Địch Cửu đang ở thành phố Đới Trình. Sở dĩ hắn tới đây là vì muốn gặp lại hai người quen cũ ở nơi này. Vừa khéo khi đi ngang qua một tòa nhà nọ, hắn bắt gặp cả hai vị bằng hữu mà mình đang muốn tìm - Tề Hưởng và Du Hồ Ly. Mà làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là việc dường như bọn họ đang đứng ở hai phía thế lực đối đầu, tình cảnh giương cung bạt kiếm trên bàn đàm phán kia trông có vẻ như bất kỳ lúc nào bọn họ cũng có thể lao vào nhau được hết.
- Tề Hưởng, Hồ Ly, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mấy tên thủ vệ có dáng người hung hãn trông thấy sự xuất hiện đột ngột của Địch Cửu thì giật nảy mình, họ hoàn toàn không hề phát hiện ra hắn đi qua mình từ lúc nào.
- Hả, anh chính là Cửu ca đấy ư?
- A Cửu?
Trông thấy người trước mặt, cả Tề Hưởng và Du Hồ Ly đều đứng bật dậy. Đám người hai bên đang tính ngăn Địch Cửu lại đều đồng loạt lui r sau.
- Có chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ hai người không biết người còn lại là bằng hữu của tôi sao?
Địch Cửu sốt sắng hỏi.
Mà Địch Cửu vừa dứt lời thì cũng cảm giác được có gì đó không đúng lắm, bởi vì Du Hồ Ly sau khi kêu một tiếng Cửu ca kia thì lại ngồi phịch xuống ghế, còn Tề Hưởng thì nhanh chóng đi tới trước mặt mình.
- Cửu ca, em vẫn luôn lo lắng cho anh sau khi anh đến Tiên Nữ Tinh. Nhận được tin anh biến mất em lại càng sốt ruột hơn nữa. Không nghĩ tới vậy mà anh còn ở nơi này, vậy thì tốt quá rồi. Cửu ca, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh biết.
Sự mừng rỡ của Tề Hưởng xuất phát từ tận đáy lòng của cậu ta. Cảm nhận được điều đó, Địch Cửu không khỏi nhẹ mỉm cười. Hắn vỗ vỗ bả vai Tề Hưởng, ra hiệu cho cậu ngồi xuống chờ mình một lát rồi mới quay sang trò chuyện với Du Hồ Ly:
- Tên nhóc kia, vì sao nhìn thấy tôi lại tỏ vẻ xa cách quá vậy?
Du Hồ Ly há to miệng, do dự chốc lát mới đáp:
- A Cửu à, năm đó nếu không có cậu thì tôi đã chẳng có cơ hội được đi tới Võ Học Viện rồi, thế mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa kịp báo đáp gì cho cậu, thật xin lỗi.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Này thì tính là ân tình gì đâu. Mà quan hệ giữa tôi với Tề Hưởng hẳn cậu cũng biết mà, đúng không Tiểu Du?
Nghe thế, Du Hồ Ly bèn nghiến răng nghiến lợi bảo:
- Tôi biết chứ, nhưng mà Tề Hưởng kia nhốt anh vợ tôi lại còn giết chết hơn mười người anh em của tôi nữa. Thù này làm sao tôi không báo cho được?
- Đằng Linh Nhi có anh trai ư?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi lại, trong ký ức của hắn, cô gái kia làm gì có người anh nào.
Tề Hưởng dùng tay chỉ thẳng mặt Du Hồ Ly rồi tranh nói với y:
- Tên cặn bã này đã sớm bỏ rơi Linh Nhi rồi, mà Linh Nhi chết là do nữ nhân hiện tại của gã giết đấy. Trước khi chị ấy chết từng truyền tin bảo em tới cứu chỉ, thế nhưng Linh Nhi không đợi được, lúc em đến thì chị ấy đã nhắm mắt xuôi tay rồi. Tên cặn bã ấy sau khi ám toán Phỉ Khái đại ca xong còn tra tấn chị Cẩm San thành ra bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ chỉ vì cái Địch Thị Đao Pháp kia nữa kìa…
Địch Cửu sầm mặt lại, Địch Thị Đao Pháp là tận tay hắn truyền cho Phỉ Khải và Tề Hưởng. Xem ra việc Tề Hưởng xuất hiện tại đây không chỉ liên quan đến anh vợ Du Hồ Ly thôi đâu mà còn có quan hệ mật thiết tới Địch Thị Đao Pháp của hắn nữa.
- A Cửu, nể mặt cậu tôi sẽ không so đo với Tề Hưởng, chỉ cần cậu ta giao anh Tuân Ngọc ra tôi sẽ coi như chuyện này…
Du Hồ Ly còn chưa nói dứt câu thì một âm thanh lanh lảnh của một nữ tử đã vang lên:
- Gã không chỉ giết người của Tuân gia còn dám giam giữ anh trai tôi, nếu dễ dàng bỏ qua việc này thì không khỏi quá đơn giản rồi đấy.
Thần niệm của Địch Cửu đã sớm quét được ở phía sau đại sảnh có một người phụ nữ độ chừng ba mươi tuổi, mắt phượng ngoan lệ, đang ngồi trong một căn phòng có cửa sổ trông ra đây.
Hẳn đó là người quen của Du Hồ Ly, nếu đổi lại là một người lạ mặt khác, Địch Cửu đã sớm cho ả ăn vài đạo phong nhận rồi, nơi nào để ả ta lảm nhảm nhiều như thế chứ.
Hắn chẳng buồn để ý tới cô ả nọ mà chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Du Hồ Ly, đoạn bảo:
- Tiểu Du, trước khi cậu tiến vào Võ Học Viện, tôi nhớ cậu là một đại trượng phu ân trọng nghĩa hiệp cơ mà. Tôi còn nhớ rất rõ cậu từng nói chờ đến khi tốt nghiệp sẽ báo đáp ân tình và trợ giúp tôi. Bây giờ thì sao đây, cậu giết Đằng Linh Nhi rồi giết luôn cả Phỉ Khải nữa, cậu nói tôi nghe thử xem, lý do là gì?
Địch Cửu thiếu nợ nhân tình của Phỉ Khải rất nhiều, nếu không được Đại Hành Môn Lục của anh ấy hỗ trợ thì không biết hắn đã chết mất xác từ lúc nào rồi. Nếu Du Hồ Ly thật sự vì Địch Thị Thất Đao mà giết người thì hắn nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Phỉ Khải.
Nghe vậy, ánh mắt Du Hồ Ly lóe lên một tia xấu hổ, y cũng đâu muốn như vậy đâu. Nhưng y thật sự là thân bất do kỷ, có những việc làm được một lần sẽ muốn làm tiếp lần thứ hai. Huống chi việc Tiên Nữ Tinh biến mất rồi Yêu thú xông vào Địa cầu, cường giả thì xuất hiện ngày một nhiều… những điều đó đều khiến y không cách nào khống chế bản thân mình nổi.
Bất quá, tia hổ thẹn ấy rất nhanh liền biến mất tăm, y ngẩng đầu lên nhìn Địch Cửu.
- A Cửu à, cậu không hiểu đâu, mà tôi cũng không muốn giải thích bất kỳ điều gì. Chỉ cần cậu đứng về phía tôi thì chúng ta sẽ tiếp tục làm bằng hữu. Tôi có rau cậu cũng ăn rau, tôi có thịt thì đảm bảo không thiếu phần cậu.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận