Thế Giới Thứ Chín

Chương 344

Tịnh Lạc Ôn có thể nhìn thấy hộ trận của hắn ư? Trong lòng Địch Cửu không khỏi giật thót, thế nhưng chỉ giây lát sau hắn lập tức hiểu được, Tịnh Lạc Ôn không phải nhìn ra trận pháp mà là cảm nhận được khí vận Tiên giới ngưng tụ về hướng Thiên Trúc Hà. Xem ra hắn cần phải bố trí thêm một đại trận để bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra được sự huyền bí của nơi này.
Thấy Địch Cửu không trả lời câu hỏi của mình, Tịnh Lạc Ôn bèn đoán có lẽ Thiên Trúc Hà cất chứa bí mật lớn nhất Tinh Không Tiên Thành.
- Địch Thành chủ, lão bà đây có chuyện muốn đơn độc nói với ngài.
Bà không tiếp tục quan sát Thiên Trúc Hà nữa mà quay người lại, trịnh trọng nói với hắn.
Nghe vậy, Địch Cửu bèn quay sang bảo đám người Nhan Tiêu Sa:
- Các người nhanh đi tu luyện đi, Tịnh Môn chủ đã tới đây, đoán chừng không lâu nữa sẽ có rất nhiều tu sĩ Tân Sinh Tiên Vực kéo đến.
Đám người Nhan Tiêu Sa nhao nhao cáo từ. Bọn họ rất rõ ý tứ của Địch Thành chủ, ngài muốn tất cả phải nhanh chóng gia tăng tu vi của mình lên.
Đột nhiên, Tịnh Lạc Ôn kêu Nhan Tiêu Sa lại rồi đưa cho ông một viên đan dược.
- Ngươi đã là Tiên Quân viên mãn rồi, không có Thái Ất Đan sẽ rất khó tiến vào cảnh giới Đại Tiên, viên đan dược này ta tặng cho ngươi.
Nhan Tiêu Sa đơ người nhìn Ôn Lạc Tịnh, một lúc lâu sau ông mới hồi thần, vội vàng cảm kích thi lễ với bà:
- Vãn bối xin đa tạ Tịnh Môn chủ ban thưởng.
Viên Thái Ất Đan mà Tịnh Lạc Ôn tùy tiện lấy ra là thứ vô cùng trân quý đối với Nhan Tiêu Sa ông.
Chờ mọi người rời đi hết, Địch Cửu mới khách khí dẫn người tới phủ Thành chủ.
- Nơi đây có đệ tử Thiên Tịnh môn đúng không?
Ngay khi vừa bước chân vào động phủ tu luyện của Địch Cửu, sắc mặt Tịnh Môn chủ lập tức biến đổi, bởi vì bà cảm nhận được khí tức đệ tử Thiên Tịnh. Nếu Địch Cửu này dám lợi dụng Vô Cấu Linh Thể để tu luyện thì vô luận hắn có mục đích gì đi nữa, bà cũng sẽ liều mạng mà giết chết tên khốn kiếp này.
Xem như hắn có công thành lập Tinh Không thì tương lai cũng sẽ biến nó thành một tiên thành đẫm máu mà thôi, Tịnh Lạc Ôn tuyệt đối sẽ không tin về những gì đối phương nói nữa.
Địch Cửu hổ thẹn đáp:
- Mặc sư muội vì cứu ta mà bị Thiên Hỏa Chi Linh tổn thương, vãn bối vô năng chỉ có thể giúp nàng bảo trụ lại một hi vọng sống sót, chờ vãn bối ổn định lại Tinh Không Tiên Thành xong chắc chắn sẽ tìm biện pháp cứu nàng.
Nghe đối phương nói vậy, tâm tình Tịnh Môn chủ mới lắng lại một chút.
- Địch Thành chủ có thể dẫn ta đi gặp nàng chứ?
- Đương nhiên là được.
Dứt lời hắn bèn đưa tay mở một căn phòng có cấm chế ra.
Ở bên trong, Mặc Vũ Xuân tùy ăn mặc chỉnh tề nhưng toàn thân cao thấp của nàng đều bị Thiên Hỏa Chi Linh thiêu đốt không còn gì. Xương cánh tay bị đốt cháy đen chỉ còn dư một đoạn. Khí tức sinh cơ như có như không, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất.
Trông thấy thảm trạng của đồ đệ nhà mình như thế, vành mắt Tịnh Lạc Ôn không khỏi đỏ lên, vì sao số phận đệ tử của bà lại khổ như vậy? Vô luận là từ Hoàng Hôn Tiên Vực hay Tân Sinh Tiên Vực, không bị người khác săn giết thì cũng rơi vào cảnh ngộ thê thảm không nỡ nhìn.
Khí tức từ Thiên Hỏa Chi Linh vẫn còn vương vấn trên người Mặc Vũ Xuân, vừa nhìn vào Tịnh Môn chủ liền nhận ra ngay.
Bà thở dài một tiếng, đoạn bảo:
- Cám ơn ngươi, Địch Thành chủ. Không ngờ ngươi lại dùng Thất Sắc Bàn Đào để giúp nàng ấy duy trì sinh cơ.
Giá trị của thứ quả nọ ở Tu Chân Giới là thiên hạ vô song, dù trên Tiên giới thì cũng không hề suy giảm, chủ yếu là do sự quý hiếm của nó.
Địch Cửu buồn bã lắc đầu.
- Vũ Xuân sư muội là vì cứu vãn bối mới bị như vậy, ta chỉ lấy ra được mỗi quả Thất Sắc Bàn Đào thì có gì đáng nói đâu, việc này so với ân cứu mạng của muội ấy thật sự không đáng nhắc tới.
- Nàng ấy gọi là Mặc Vũ Xuân ư?
Tịnh Lạc Ôn ngạc nhiên thốt lên.
Trước đó Địch Cửu vẫn gọi là Mặc sư muội nên bà chưa nhận ra.
- Đúng vậy.
Hắn có chút nghi hoặc nhìn Tịnh Lạc Ôn. Theo lý thuyết, nàng ấy mới tới Tiên giới chưa được bao lâu thì đã gặp mình rồi, hẳn chưa từng gặp qua Tịnh Môn chủ mới đúng.
Tịnh Lạc Ôn nhìn Mặc Vũ Xuân lúc này chẳng còn ra hình người, thở dài một phen rồi bảo:
- Thiên Tịnh Môn của ta có một vị Trưởng lão Tịnh Lạc Tâm, bà ấy đã từng tính qua việc trong tông môn sắp xuất hiện một đệ tử gọi là Mặc Vũ Xuân. Đáng tiếc chúng ta đợi mãi lại không thấy Vũ Xuân tới, mãi cho đến tận bây giờ.
Nghe thế trong lòng hắn âm thầm kinh hãi, cái loại thần thông suy tính này thật quá dọa người rồi.
Tuy Tịnh Môn chủ không nói rõ nhưng cũng đủ để Địch Cửu đoán được, vị Tịnh Lạc Lâm kia hẳn đã tính ra thành tựu tương lai của Mặc Vũ Xuân không nhỏ, có thể giúp Thiên Tịnh Môn vang danh. Không nghĩ tới khi gặp được rồi thì nàng ấy chỉ cách tử vong một bước không xa.
Việc này nói lên dù suy tính lợi hại đến đâu đi nữa cũng ngăn không được Thiên Đạo.
Sau khi nghe hắn kể lại việc gặp gỡ Mặc Vũ Xuân tại di chỉ Thiên Tịnh Môn xong, Tịnh Lạc Ôn càng thêm thương cảm. Bà trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới khẽ lên tiếng:
- Kỳ thật tại Tiên giới này chẳng có đồ vật gì cứu được Vũ Xuân cả…
Địch Cửu nhận ra ẩn ý bên trong câu nói đó, hắn vội vàng bảo:
- Tiền bối, xin nói cho ta biết làm cách nào mới cứu được Vũ Xuân sư muội.
Tịnh Lạc Ôn do dự một chút mới đáp:
- Nghe đồn bên ngoài Tiên giới có một Tự Do Tiên Thành chân chính, nơi đó được gọi là Đại Đỉnh. Vị diện này có vô số tiên linh thảo và tiên bảo trân quý. Chỉ là Tự Do Tiên Thành này quá mực Viễn Cổ, cho đến tận bây giờ chỉ có lời đồn về nó chứ chưa thấy ai từng đi qua. Mà Vũ Xuân lại bị Thiên Hỏa Chi Linh thiêu đốt, cần có A Hàm Chân Ly Thủy chưa bao giờ xuất hiện tại Tiên giới cứu mạng. Nếu trên đời này có nơi cất chứa bảo vật kia thì đó nhất định là Đại Đỉnh…
- Xin tiền bối chỉ điểm cho ta biết, rốt cuộc Đại Đỉnh ở phương nào?
Địch Cửu cực kỳ sốt ruột.
Tịnh Lạc Ôn rầu rĩ lắc đầu.
- Ta không biết, ta chỉ nghe nói có một chỗ như vậy mà thôi, chẳng ai biết nơi ấy ở phương nào cả.
Ánh mắt Địch Cửu không khỏi ảm đạm, bất quá rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần. Trước đây hắn còn không biết dùng cái gì mới có thể cứu sống Mặc Vũ Xuân, ít ra thì bây giờ đã khác. Đồng thời hắn còn biết thêm có một chỗ gọi là Đại Đỉnh nữa, so với trước đó thì xem như tốt hơn rồi.
Trông thấy ánh mắt quyết tâm của Địch Cửu, không hiểu sao Tịnh Lạc Ôn cảm giác được rất có thể người này đủ khả năng cứu được Mặc Vũ Xuân. Bà lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho hắn.
- Địch Thành chủ, trong tương lai nếu Vũ Xuân được cứu, mong ngươi sẽ giao miếng ngọc này lại cho nàng…
Miếng ngọc giản ấy đã được Tịnh Lạc Ôn đánh một cái cấm chế lên, mà thực ra nếu ngọc giản không có cấm chế thì Địch Cửu cũng chẳng đời nào lại đi xem thư của người khác.
Hắn thu hồi ngọc giản, ôm quyền nói:
- Ta nhất định sẽ cứu muội ấy về.
Trông thấy sự kiên quyết của Địch Cửu, Tịnh Môn chủ gật đầu. Bà ngồi xuống, dùng ngữ khí nghiêm túc bày tỏ quan điểm:
- Địch Thành chủ à, hiện tại ta muốn nói về khả năng chống đỡ của Tinh Không Tiên Thành, hẳn sẽ không duy trì được lâu đâu.
Địch Cửu khẽ nhíu mày, khách khí bảo:
- Tiền bối, mời ngài nói.
Tịnh Lạc Ôn nhìn về hướng Tân Sinh Tiên Vực ở xa xa.
- Thời điểm ta đi tới Hoàng Hôn vào ba năm trước, Dịch Vận Tiên Tông có phái người rời khỏi Tân Sinh. Lúc ấy ta vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, hiện tại thì hiểu rồi, nhất định bọn chúng đang tìm Tinh Không Tiên Thành. Mặc dù không biết sau ba năm chúng có tìm đến không nhưng ta khẳng định việc đó chỉ là sớm muộn mà thôi. Chờ tới lúc chúng đến nơi rồi, hộ trận này sợ rằng khó lòng ngăn cản tất cả bọn chúng….
Câu nói kế tiếp bà cũng không muốn nói rõ ra. Ấy là chờ khi Tinh Không bị Dịch Vận chiếm được xong, cường giả Dịch Vận chẳng mấy chốc sẽ xông thẳng vào, sau đó biến nơi này triệt để thành trụ sở môn phái.
Đợi Tịnh Môn chủ dứt lời, Địch Cửu mới mỉm cười đáp:
- Ta đang chờ đám người ấy tới đây. Khi trước chúng từng đến một đám và bị ta giam lại, chờ ta bố trí hộ trận xong, ta sẽ tự tay tiễn chúng lên đường.
Hắn không có ý định sẽ tiếp tục giữ 36 cái mạng nhỏ kia lại, bởi vì sứ mệnh chúng cần làm đã kết thúc rồi. Xem như hắn từ bi không giết chúng thì thời gian dài không thấy đệ tử đi ra ngoài truyền tin về, Dịch Vận Tiên Tông cũng sẽ hoài nghi thôi.
- Cái gì? Chúng từng tới rồi ư, lại còn bị ngươi bắt được?
Tịnh Lạc Ôn không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Tu vi Địch Cửu bà không rõ nhưng bà khẳng định hắn chưa tấn cấp Đại Tiên. Trong số hơn 30 kẻ xông vào Hoàng Hôn năm ấy, bà nhớ rõ có hai người là Đại Ất Tiên cơ mà. Ngoại trừ hai người này ra thì còn có thêm Tiên Quân và Kim Tiên nữa, với thực lực của bọn họ thì một tiên trận cấp 3 nho nhỏ của Địch Cửu sao có thể ngăn trở được?
Bất quá Tịnh Lạc Ôn rất nhanh liền hiểu được, khẳng định đối phương có hậu chiêu, bằng không hắn sẽ không thể thong dong trước mặt một Tiên Vương như mình.
Dù biết Tịnh Lạc Ôn là ai đi nữa thì việc một tu sĩ chưa tới Đại Tiên phải đối mặt với Tiên Vương cũng chẳng thể nào bình tĩnh như Địch Cửu, thậm chí hắn còn mời bà tới phủ Thành chủ kia kìa.
Hít vào một hơi, Tịnh Lạc Ôn hỏi thẳng Địch Cửu:
- Địch Thành chủ, nếu ta đột nhiên ra tay với ngươi, ngươi nắm chắc mấy phần có thể trốn thoát?
Địch Cửu mỉm cười đáp:
- Tịnh Môn chủ, đây là địa bàn của ta, vì sao ta phải trốn?
- Mặc dù ta bị trọng thương nhưng dù sao ta vẫn là cường giả Tiên Vương đấy.
Địch Cửu xòe hai tay ra.
- Không phải tiền bối nói là nếu như ư? Chứ người có động thủ với ta thật đâu.
Ý tứ đối phương muốn nói Địch Cửu hiểu rõ, hắn cũng chẳng phải không biết trời cao đất dày gì. Bởi vì hắn nhìn ra được Tịnh Lạc Ôn thụ thương xong thì thực lực từ mười giảm còn một. Nếu không thì Địch Cửu cũng không dẫn bà tới nơi này. Hắn nắm chắc mười phần chỉ cần bà ấy động thủ, mình sẽ ngay lập tức kích phát Khốn Sát Trận.
Nếu là một cường giả Tiên Vương chân chính đứng tại đây, chỉ vẻn vẹn bằng khí thế từ người ấy, đoán chừng cũng đủ để ép hắn không còn cơ hội kích phát bất kỳ trận pháp nào.
Tịnh Lạc Ôn không tiếp tục hỏi dò Địch Cửu nữa mà chỉ chăm chú nhìn hắn.
- Nếu có Tiên Vương khác đến, dù cho ngươi có nắm chắc bao nhiêu phần thắng cũng tuyệt đối đừng để đối phương tiến vào tiên thành.
Địch Cửu khẽ khom người.
- Đa tạ tiền bối dạy bảo, vãn bối đã rõ.
Lúc này, Tịnh Lạc Ôn mới mỉm cười.
- Ta muốn tìm một chỗ ở lại đây, không biết có thể không?
Địch Cửu lập tức nói:
- Này là vinh hạnh cho vãn bối rồi. Tiền bối có thể tùy ý lựa chọn động phủ ở kế bên Thiên Trúc Hà kia.
Đối với việc Tịnh Môn chủ chịu ở lại Tinh Không Tiên Thành, hắn đương nhiên giơ hai tay tán thành. Giá trị của một Tiên Vương khôi phục tu vi đối với Tinh Không là vô cùng lớn. Nếu là trước đây hắn chưa có niềm tin tuyệt đối khi nói mình xử lý được Tiên Vương, nhưng nếu có sự trợ giúp của Tịnh Lạc Ôn thì lại khác. Hiện tại, xem ra bất kỳ Tiên Vương nào bị hắn vây khốn cũng đều không thoát khỏi tay hắn rồi.
Hiểu rõ ý tứ của Địch Cửu, Tịnh Lạc Ôn lên tiếng:
- Không lâu nữa thương thế của ta sẽ hoàn toàn khôi phục, mà vết thương này cũng là do Tông chủ Dịch Trịnh của Dịch Vận Tiên Tông gây ra, nếu y đích thân tới, ta sẽ giúp ngươi một phần sức lực.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận