Thế Giới Thứ Chín

Chương 358

Địch Cửu mừng rỡ nhìn viên Thanh Lâm Đan nằm trên tay mình, từ sau khi minh ngộ đạo tắc về Đan Đạo thì hắn phải mất hết 3 tháng để luyện chế Địa Nguyên Đan rồi tới Thanh Lâm Tiên Đan nhị phẩm.
Thế nhưng trọng điểm không phải viên tiên đan nhị phẩm này, mà quan trọng là viên đan dược ở lò Thanh Lâm Đan hắn luyện chế được có tới bảy đạo đan văn, đây chính là biểu hiện cho việc tiếp cận phẩm cấp cao nhất của nó.
Đan hương nhàn nhạt tỏa ra khiến tinh thần Địch Cửu vô cùng thoải mái, trước mắt hắn chắc chắn là đan dược chữa thương tốt nhất từ trước đến giờ mà hắn luyện ra được.
Địch Cửu nuốt vào, đan dược nhanh chóng biết thành từng đạo đan dịch trôi xuống yết hầu, hương thơm trong lành dường như còn ẩn chứa một loại khí tức pháp tắc hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu cảm nhận được thương thế của mình khôi phục nhanh chóng đến vậy, Tiên Linh Thạch quanh người hắn cấp tốc tan rã, tất cả tiên linh khí đều bị Địch Cửu hấp thu sạch.
Nhục thân không trọn vẹn của hắn cuối cùng cũng hồi phục bảy tám phần nhờ viên Thanh Lâm Đan này. Trên da thịt vẫn còn một số vết thương chưa lành, thế nhưng Địch Cửu khẳng định hắn sẽ không mất nhiều thời gian để tiêu trừ chúng.
Thanh Lâm Đan đúng là bảo vật chữa thương hiệu quả, có được loại đan dược này, thời điểm hắn luyện thể trong tương lai cũng xem như có thêm một tầng bảo hộ.
- Mặc sư muội…
Địch Cửu khẽ gọi.
Khoảng thời gian gần đây, Mặc Vũ Xuân thường đi loanh quanh trên boong thuyền, thỉnh thoảng thì giúp Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân điều khiển phi thuyền, còn lại đại đa số thời gian nàng đều ở trong phòng chữa thương.
Gian phòng nàng ở đối diện phòng của Địch Cửu, hắn chỉ vừa lên tiếng, Mặc Vũ Xuân đã nhanh chóng bước qua.
- Cho muội này, muội dùng thử một viên xem.
Địch Cửu đưa cho nàng một bình ngọc.
- Địch sư huynh, thương thế của huynh hồi phục rồi ư?
Mặc Vũ Xuân ngạc nhiên hỏi. Thương thế Địch sư huynh nghiêm trọng bao nhiêu nàng tất nhiên nhìn ra được.
Vết thương do Thiên Hỏa đốt của nàng cũng cực kỳ đáng sợ, từ lúc thụ thương, nàng chỉ thanh tỉnh được một lát là hôn mê nên chẳng có thời gian thăm dò xem vết thương mình như thế nào. Chờ đến lúc thức dậy thì thân thể nàng đã bình thường trở lại rồi.
Thời điểm nàng thấy Địch Cửu thì sư huynh đang bị thương quá nặng. Trên dưới toàn thân đẫm máu vô cùng kinh khủng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị xé nát thất tinh bát lạc. Lý do Địch Cửu bị thương là việc luôn khiến nội tâm Mặc Vũ Xuân áy náy không thôi.
Vậy mà bây giờ vết thương của sư huynh đã hoàn toàn khôi phục chỉ sau một năm ngắn ngủi. Cảm xúc của Mặc Vũ Xuân lúc này vừa khiếp sợ cũng vừa vui mừng.
Địch Cửu nghe vậy bèn cười đáp:
- Đúng rồi, ta vừa luyện chế xong Thanh Lâm Tiên Đan nhị phẩm. Đây là loại đan dược chữa thương vô cùng tốt, tuy chỉ là tiên đan cấp thấp nhưng hiệu quả rất ấn tượng, muội cũng dùng thử xem.
- Cám ơn Địch sư huynh.
Nhận lấy bình ngọc, Mặc Vũ Xuân khẽ khom người đa tạ Địch Cửu. Hiểu biết của nàng về Thanh Lâm Đan không nhiều lắm, bất quá nếu có thể giúp Địch sư huynh hồi phục nhanh như vậy thì chắc chắn phải là tiên đan đỉnh cấp.
Chờ sau khi Mặc Vũ Xuân ra ngoài, Địch Cửu lại tiếp tục luyện chế Huyền Nguyên Đan.
Huyền Nguyên Đan là tiên đan tam phẩm, linh thảo cần dùng chủ yếu là Vô Căn Phù Linh, đây là loại đan dược chuyên dùng cho Tiên Quân cảnh giới Tiên Nhân tu luyện.
Mục đích hắn luyện chế loại đan dược ấy là vì sau khi trở thành Tiên Đan Sư tam phẩm thì hắn sẽ bắt đầu nghiên cứu Huyền Minh Đan. Huyền Minh Đan mới là tiên đan quan trọng mà Địch Cửu muốn luyện chế.
Linh thảo chủ yếu trong Huyền Minh Đan là Huyền Hào Hoa, đây là tiên đan giúp Kim Tiên trùng kích bình cảnh Tiên Quân. Hiện tại Địch Cửu đã là Kim Tiên tầng hai, hắn phải nhanh chóng tăng tu vi của mình lên. Bằng không, dù có tìm được Tự Do Tiên Thành thì hắn cũng chẳng đủ năng lực tự bảo vệ.
Đan Đạo của Địch Cửu không phải do truyền thừa mà có, nếu nói truyền thừa thì chắc đều nhờ cảm ngộ từ tia Thiểm Điện kia mà thôi.
Nếu trước đó Đan Đạo không có hình thức thì việc luyện chế nhất phẩm tiên đan của Địch Cửu lại càng thêm khó. Nhờ vào việc Đan Đạo đã hình thành được hình thức ban đầu, cộng với được Kiến Đỉnh hỗ trợ nên tốc độ tăng cấp của hắn mới tiến bộ nhanh đến vậy.
Lại thêm năm tháng trôi qua, Địch Cửu đã có thể luyện chế thành công Huyền Minh Đan tam phẩm có cửu văn cực kỳ đặc biệt.
Lúc này hắn mới dừng việc trùng kích Đại Tiên Đan Sư, không phải Địch Cửu không có cách tăng cấp tiếp, mà là do hắn cảm thấy hiện tại thời gian đã không còn nhiều nữa. Mỗi khắc đối với Địch Cửu đều rất quý giá, dù không tu luyện thì trình độ luyện khí của Địch Cửu cũng tự động tăng lên, xét về cấp bậc trận đạo thì lúc này hắn đã là Tiên Trận Vương cấp 7, đồng thời đao trận cũng đã là Tiên trận cấp 7. Nếu chỉ có đao trận mà không có đao khí thì chỉ uổng công thôi, về phần dùng cực phẩm Linh khí để tạo dựng đao trận Tiên cấp thì có khác nào chuyện cười.
Hiện tại việc gia tăng thực lực trong thời gian ngắn với Địch Cửu mà nói chính là hạ sách. Thượng sách phải là tạo dựng đao trận của mình rồi cô đọng thần niệm mới đúng.
Thần niệm của Địch Cửu hiện giờ là tiên niệm cấp 3, thế nhưng muốn điều khiển đao trận cấp bảy chỉ là chuyện viễn vông. Thời gian này, chỉ cần hắn khu động được đao trận cấp 4 thì thực lực đã tăng lên một tầng rồi, chí ít nếu đụng phải Đại Ất Tiên, chỉ cần không bị miểu sát, Địch Cửu hoàn toàn có thể phản kích hoặc đào tẩu.
Hắn đủ khả năng luyện chế và bố trí trận kỳ tiên trận cấp 7, bởi vì việc luyện khí đối với Địch Cửu thì dễ dàng hơn so với luyện đan nhiều.
Địch Cửu thật sự cảm tạ mấy tên Tông chủ đã công kích Tinh Không Tiên Thành vô cùng, nếu không có họ, hắn sẽ không có đan phương tiên đan, càng không có đủ linh thảo để luyện chế, vật liệu luyện khí thì lại càng không nên nghĩ tới. Dù kế hoạch của hắn vạch ra có tốt tới đâu cũng chỉ là lý thuyết suông trên bàn giấy chứ chẳng thể thực hiện được như bây giờ.
….
“Oanh!”
Bỗng dưng Địch Cửu cảm nhận được không gian chấn động dữ dội khiến hắn lỡ tay làm rơi hỏng một kiện Tiên khí sơ cấp mà bản thân đang luyện chế.
Địch Cửu vội vàng xông thẳng ra khoang thuyền xem chuyện gì đang xảy ra.
- Đại ca, chúng ta bị dòng chảy vẫn thạch đụng…
Tiểu Thụ Nhân hốt hoảng kêu lên, Hắc Hỏa ở phía bên kia thì vẫn đang cố sức điều khiển phi thuyền né tránh. Khi nãy phi thuyền chấn động là do một khối vẫn thạch từ dòng chảy đánh lên hộ trận mà thành.
Cũng may khối thiên thạch kia chỉ đi sát qua biên giới hộ trận chứ không phải va đập chính diện. Bằng không thì dù đẳng cấp hộ trận có cao hơn nữa cũng sẽ bị thiên thạch oanh thành bã vụn.
- Hắc Hỏa, đệ tránh qua một bên đi, ta sẽ điều khiển phi thuyền.
Địch Cửu nhận ra không phải do dòng chảy vẫn thạch đuổi theo mà là Hắc Hỏa khống chế như nào khiến phi thuyền bị kẹp vào vòng chảy vẫn thạch trong hư không.
Có rất nhiều dòng chảy tồn tại. Bất quá trong mênh mông không gian này mà có thể đụng phải dòng vẫn thạch dày đặc như thế thì chỉ trách vận khí Hắc Hỏa quá kém mà thôi.
Thần niệm của Địch Cửu mạnh hơn Hắc Hỏa nhiều, phi thuyền dưới sự điều khiến của Địch Cửu băng băng chạy thẳng một đường, mặc kệ dòng chảy vẫn thạch dày đặc, chỉ qua một canh giờ, xung quanh phi thuyền đã trống trải hơn rất nhiều.
- Đại ca, huynh thật lợi hại.
Tiểu Thụ Nhân vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, hiện giờ thấy vậy mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Địch Cửu quay sang hỏi tiểu bọ hung:
- Hắc Hỏa, ta bế quan 2 năm mà đệ không gặp qua bất kỳ tu sĩ nào lang thang trong hư không sao?
Hắc Hỏa nhanh nhảu đáp:
- Không có đâu đại ca, đệ vẫn luôn mong gặp được người nào đó để hỏi đường một chút, nhưng mãi vẫn chẳng tóm được ai.
- Ta từng nghe sư phụ nói, tu sĩ muốn sinh tồn và tu luyện trong hư không là việc rất khó, hơn nữa từ đây mà muốn thoát ra ngoài cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, thế nên có rất ít tu sĩ tồn tại được trong đây. Cộng với không gian trong này vô cùng mênh mông, muốn gặp tu sĩ lang thang sẽ rất hiếm thấy.
Mặc Vũ Xuân vừa lúc đi tới boong thuyền, nghe Địch Cửu hỏi vậy bèn trả lời.
Sau khi phục dụng Thanh Lâm Đan mà Địch Cửu đưa, thương thế của Mặc Vũ Xuân khôi phục rất nhanh. Nhìn thoáng qua dáng vẻ bên ngoài của nàng chẳng khác tu sĩ bình thường là bao. Nhưng đây chỉ là bên ngoài mà thôi, một khi Thất Sắc Bàn Đào không còn nữa, đó chính là thời điểm vẫn lạc của Mặc Vũ Xuân.
Địch Cửu lắc đầu đáp:
- Không đúng, có người từng tới nơi này, tu vi còn cao hơn chúng ta nữa.
Theo âm thanh Địch Cửu vang lên, một chiếc phi thuyền cũng đột ngột xuất hiện trong thần niệm của mọi người.
- A, có phi thuyền tới kìa, chúng ta có nên lại gần chào hỏi rồi xin đi lên cùng không?
Tiểu Thụ Nhân lo lắng hỏi.
- Đi không nổi…
Lời Hắc Hỏa còn chưa dứt thì một nam tử mặc áo gai, tóc dài, con mắt híp lại thành một đường chỉ liền xuất hiện trước tầm mắt họ.
- Tại hạ Thương Mưu Đài gặp qua đạo hữu. Bản lĩnh đạo hữu thật cao cường, khi nãy có thể không chút tổn hại mà lao ra từ dòng chảy vẫn thạch kia, quá lợi hại rồi…
Nam tử áo gai vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên, thần niệm y cũng rơi xuống người Địch Cửu.
Hẳn là y đã nhìn ra Địch Cửu mới là chủ sự trên con thuyền này. Thế nhưng càng khiến Thương Mưu Đài kinh ngạc hơn là việc y không nhìn ra được tu vi của đối phương.
Địch Cửu mỉm cười, ôm quyền đáp lễ:
- Địch Cửu gặp qua Thương Mưu đạo hữu. Hên là ta nắm được quy luật vẫn thạch di động lang thang trong hư không mới may mắn trốn được thôi.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận