Thế Giới Thứ Chín

Chương 364

Trong lòng Địch Cửu hiểu rõ hắn sẽ lưu lại Đại Đỉnh Tiên Thành một thời gian dài, thế nên chuyện đầu tiên cần phải làm sau khi vào thành là mua một tòa động phủ.
Địch Cửu đã sớm nghĩ tới giá cả động phủ nơi này sẽ rất cao. Bất quá dù cao tới đâu hắn cũng dư sức mua được, trên người hắn có khoảng cỡ 100 triệu thượng phẩm tiên tinh, chỉ dùng một hai ngàn vạn mua sắm động phủ thì Địch Cửu vẫn dư sức đi làm những chuyện khác.
Nhưng sau khi hỏi thăm một vòng, tâm hắn liền chìm xuống đáy cốc. Giá của động phủ ở nơi hẻo lánh nhất cũng cần ít nhất 500.000 điểm tự do để đổi, dù có nhiều tiên tinh hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Cộng với nội thất linh tinh trong động phủ thì ít nhất cũng cần 60 đến 70 vạn điểm tự do, tính ra cũng gần bằng 100 triệu thượng phẩm tiên tinh.
Tỷ lệ quy đổi từ tiên tinh sang điểm tự do là 1: 100. Nhưng trên thực tế để mua 1 điểm tự do cũng cần trên dưới 110 thượng phẩm tiên tinh. Thời điểm này nhu cầu về điểm tự do rất lớn, tỷ giá hối đoái hiện tại trong chợ đen là 1: 131 rồi.
Địch Cửu thở dài một hơi, tốt nhất vẫn nên đi thuê động phủ thì hơn.
Thế nhưng sau nửa ngày, Địch Cửu lại càng thêm thất vọng, hắn vòng vo ở Đại Đỉnh suốt cả buổi mà không kiếm được cái động phủ nào cho thuê. Hiện tại chỉ còn cách đi tới nhà trọ mà thôi.
Thật ra vẫn có thể đi tới Phế Khu để ở nhưng Địch Cửu lại không dám đi.
Sở dĩ đẳng cấp tiên linh khí tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cao đến vậy đều nhờ Tịnh Linh Trận. Trận pháp này sẽ lọc khí tức ô uế ra khỏi tiên linh khí và trục xuất nó đi. Mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ tu luyện, tất nhiên khí tức ô uế cũng sẽ tỷ lệ thuận với số tu sĩ ấy.
Còn Phế Khu chính là khu vực trung tâm chứa đựng khí tức ô uế, sau khi uế khí được đưa tới Phế Khu sẽ được sắp xếp thải ra ngoài hư không. Những tu sĩ có chút bản lĩnh tuyệt đối không lưu lại đây, chỉ tu sĩ nào không còn chỗ đi mới chọn nó làm nơi trú thân mà thôi. Thế nhưng trong hư không có rất nhiều tu sĩ nghèo khó, tất cả đều sẽ tới Phế Khu vì nơi này không cần bất kỳ phí tổn nào.
Trên lý thuyết thì Phế Khu là khu chuyên dành cho phế vật tại Đại Đỉnh, người tới đây đều là tu sĩ không mua nổi động phủ hoặc tán tu chẳng thể thuê được chỗ ở. Đối với tu sĩ ở Đại Đỉnh mà nói thì những ai trú nơi đây đều là phế vật cả.
Có thể nói, đây là nơi hỗn loạn nhất trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ở Phế Khu chỉ cần ngươi không giết người thì còn lại đều được mắt nhắm mắt mở cho qua hết.
Rất nhiều tu sĩ Đại Đỉnh lựa chọn gia nô ở chỗ này. Còn tu sĩ Phế Khu mà muốn tiến vào Đại Đỉnh thì trước hết phải giao nộp một số tiên tinh không nhỏ thì mới được suy xét tới.
Tu vi Địch Cửu chỉ mới là Tiên Quân thôi, hắn không muốn bị đè bẹp tại nơi đó.
May mắn mà nhà nghỉ vẫn còn phòng, Địch Cửu phải đi hết mấy chỗ mới tìm được phòng trống tại Vạn Không tức lâu.
Tại Đại Đỉnh, Vạn Không chỉ được xem như một tức lâu gần mức trung đẳng. Giá cả 2000 thượng phẩm tiên tinh mỗi ngày hoàn toàn nằm trong phạm vi Địch Cửu chi trả được.
2000 thượng phẩm tiên tinh cũng chỉ đổi được 20 điểm tự do. Tại Đại Đỉnh, giá cả như vậy cũng khá là hợp lý, đặc biệt là phục vụ nơi này khiến Địch Cửu vô cùng hài lòng.
Từ khi hắn bước chân vào tức lâu đến lúc đi lên phòng vẫn luôn có một tiểu nhị tu vi Kim Tiên đi theo.
- Nếu tiền bối không còn gì phân phó thì vãn bối xin phép cáo lui.
Thẳng đến khi thu xếp ổn thỏa cho Địch Cửu xong thì tên tiểu nhị này mới lui xuống.
- Chờ chút đã.
Địch Cửu lên tiếng.
- Xin hỏi nơi nào ở Đại Đỉnh có tiên linh thảo tốt nhất, nhiều chủng loại và đẳng cấp cao nhất?
Tiểu nhị có chút sửng sốt khi nghe Địch Cửu hỏi, nói thật, y đã biết tu vi vị khách này từ khi hắn vừa tới. Tức lâu an bài y đến thu xếp cho Địch Cửu chứng tỏ thực lực người nọ chưa tới Đại Tiên. Một tu sĩ không phải Đại Tiên mà dám hỏi nơi nào có tiên linh thảo với đẳng cấp cao nhất thì đúng là có chút khôi hài.
Phải biết Nguyệt Hằng Lâu từng có một gốc tiên linh thảo được bán ra với giá 100 triệu điểm tự do, nếu tên nhà quê trước mắt y mà biết được dám sẽ bị hù đến chết mất.
Bất quá quy củ tại Vạn Không tức lâu là tuyệt đối không được để khách nhân khó chịu, khó khăn lắm tiểu nhị mới kiếm được công việc này. Dù trong lòng y rất khinh bỉ người trước mặt nhưng bề ngoài vẫn dùng ngữ khí kính cẩn đáp:
- Nếu khách nhân muốn hỏi thương lâu nào có tiên linh thảo tốt nhất thì đó chắc chắn là Nguyệt Hằng lâu. Nơi đây từng bán ra một viên Đế La Chi với giá 100 triệu điểm tự do. Đúng rồi, năm ngoái Nguyệt Hằng lâu còn tổ chức Đấu giá hội với viên Đế Mộc Lam Quả và thu được mấy vạn điểm tự do nữa.
Trong lòng Địch Cửu âm thầm chấn kinh, 100 triệu điểm tự do ư? Dù cộng tất cả số tài sản trên người hắn lại thì cũng không tới nổi con số đó.
- Đế La Chi đắt vậy sao? Ta nghe nói Tiên giới có một Tiên linh vật cấp 9 vô cùng trân quý được gọi là A Hàm Chân Ly Thủy, chẳng lẽ nó còn mắc hơn 100 triệu điểm tự do à?
Địch Cửu hỏi tiếp.
Tiểu nhị ngơ ngác lắc đầu.
- Vãn bối chưa từng nghe nói tới vật này. Đế La Chi là tiên linh thảo dùng để luyện chế Thái Vi Đế Hoàn Đan, còn A Hàm Chân Ly Thủy kia dùng để làm gì? Chắc không quý hơn Đế La Chi được đâu!
Nghe vậy khiến Địch Cửu có chút thất vọng. A Hàm Chân Ly Thủy hẳn không trân quý bằng Đế La Chi nhưng hắn từng nghĩ ít nhiều nó cũng sẽ được xếp vào hàng bảo vật đỉnh cấp. Nếu Đại Đỉnh xuất hiện A Hàm thì chắc chắn tiểu nhị đã nghe nói qua.
Việc tiểu nhị không biết tới A Hàm thì chỉ có duy nhất một khả năng là Đại Đỉnh chưa từng xuất hiện vật này.
- Đa tạ, khi nào rảnh ta sẽ ghé qua Nguyệt Hằng lâu để mở mang kiến thức.
Nói xong, dường như cảm thấy có gì đó không ổn nên hắn lại tiếp lời:
- Ta là sơ cấp Tiên Đan sư nên muốn tìm hiểu thêm kiến thức về các loại tiên linh thảo cao cấp.
Lời của Địch Cửu rất mơ hồ, bởi vì nhất phẩm Tiên Đan sư cũng gọi là Tiên Đan sư mà nhị phẩm hay tam phẩm cũng vậy, thế nhưng sự khác biệt từ các phẩm cấp lại không nhỏ.
Tiểu nhị kinh ngạc hỏi:
- Tiền bối là một Đan Đạo đại sư?
Địch Cửu khiêm tốn đáp:
- Ta chỉ mới luyện chế được một ít tiên đan cấp thấp mà thôi, không đảm đương nổi danh xưng ấy đâu.
Thế nhưng tiểu nhị vẫn không kiềm được kích động.
- Tiền bối, Đại Tinh đan lâu đang rất cần Luyện Đan sư, chỉ cần người có thể luyện chế được tiên đan nhị phẩm thì sẽ nhận được lời mời của Đại Tinh, ngoại trừ nhận được phần trăm khi bán đan lô ra ngoài thì mỗi tháng còn có thêm 500 điểm tự do nữa.
Địch Cửu nghe vậy thì giật mình, hắn đã từng thấy qua Đại Tinh đan lâu trước khi bắt đầu tìm kiếm động phủ. Hắn thấy đan lâu này không quá lớn nhưng vị trí cũng nằm trên đại lộ.
Hiện tại Địch Cửu vẫn chưa kiếm được việc gì gia tăng thu nhập, nếu có thể nhận được lời mời từ Đại Tinh đan lâu, chẳng những giúp bản thân tăng trình độ luyện đan lên mà còn kiếm được điểm tự do. Quan trọng hơn, Đại Tinh đan lâu là một thương lâu chuyên kinh doanh đan dược và tiên linh thảo. Còn hắn thì cần tìm A Hàm Chân Ly Thủy, nguồn tin về tiên linh thảo ở đan lâu khẳng định tốt hơn nhiều so với bất kỳ chỗ nào khác.
- Đa tạ, ngày mai ta sẽ tới đó nhìn thử xem sao.
Câu đa tạ ấy là Địch Cửu nói thật lòng.
Hắn đúng là Tiên Đan sư tam phẩm, nhưng một Tiểu Đan Sư đến từ bên ngoài như hắn rất khó sống ở một nơi như Đại Đỉnh này.
- Không có gì, không có gì…
Tiểu nhị hơi ngập ngừng, dường như y còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại không dám.
Địch Cửu mỉm cười.
- Nếu ta nhận được lời mời, tương lai ngươi cần đan dược gì cứ tới tìm ta. Tuy ta chưa luyện chế được tiên đan cao cấp nhưng tiên đan bình thường thì không có vấn đề.
- Đa tạ tiền bối.
Tiểu nhị cúi người hành lễ, đây đúng là những lời y muốn nói.
Luyện Đan sư và Luyện Khí sư tại Đại Đỉnh này cực kỳ thưa thớt, Luyện Khí sư còn đỡ một chút, dù sao thì vật liệu trong hư không có rất nhiều. Chỉ cần là tu sĩ đều sẽ biết một ít về trận kỳ, việc đó đâu cần luyện chế mới thành.
Nguyên nhân chủ yếu dẫn tới Luyện Đan sư thưa thớt là vì tiên linh thảo trong hư không tuy không quá hiếm, nhưng đại đa số vẫn là tiên linh thảo cực kỳ thưa thớt. Chỉ cần không ngốc thì chẳng người nào dùng loại linh thảo tốt đến vậy để luyện tập Đan Đạo.
Lại nói, tại Đại Đỉnh này, tu vi mới là thứ trọng yếu nhất, ai rảnh rỗi tới nỗi tiêu hao thời gian cho việc luyện đan? Thời gian tu luyện còn không đủ nữa kìa. Nếu không phải Địch Cửu từng được Thiểm Quang trợ giúp thì hắn cũng không đủ tư cách trở thành Luyện Đan sư.
Sau khi tiểu nhị đi khỏi, Địch Cửu bèn nắm chặt thời gian tiến hành tu luyện.
Dù Địch Cửu không đi đến Phế Khu, không trực tiếp tận mắt thấy loại tồn tại mạnh được yếu thua trần trụi và thực tế nhưng hắn vẫn biết, thực lực là quan trọng nhất tại Đại Đỉnh. Bằng không, dù không rời Đại Đỉnh thì hắn vẫn có khả năng luân lạc tới Phế Khu kia.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng hôm sau, Địch Cửu nhanh chóng tiến về phía Đại Tinh đan lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận