Thế Giới Thứ Chín

Chương 229

Sau khi Địch Cửu rời khỏi thì tin tức Huyền Hỏa Tông bị diệt môn liền được truyền đi khắp đại lục Á Luân.
Có rất ít người biết việc này là do Địch Cửu báo thù, đại đa số đều nghĩ Huyền Hỏa Tông bị một cường giả nào đó ngấp nghé Địa Hỏa Mạch đỉnh cấp nên mới thành ra cớ sự như vậy.
Chỉ có Hội chủ Hợi Hoằng của Công hội Tinh Hằng đoán được Địch Cửu là người đứng sau mọi chuyện mà thôi. Hắn ta trở về từ Thế giới Tiểu trung ương, hơn nữa xuất thân lại từ đại lục Á Luân, khả năng rất lớn chuyện diệt môn này là do hắn làm. Nguyên nhân thì Hợi Hoằng cũng như đại đa số những người khác, đều cho rằng là do Địa Hỏa Mạch.
….
Tiêu diệt xong Huyền Hỏa Tông, Địch Cửu cũng chẳng vội vã lên đường làm gì. Hắn từ tốn triệu hồi pháp bảo phi hành rồi thong dong tiến về Tinh Hằng tu chân thành. Trong thời gian này, Địch Cửu muốn chậm rãi truyền thụ Tinh Hà Quyết cho Địch Địch.
Lúc đầu hắn vẫn nghĩ với linh căn của Địch Địch hắn chỉ cần giúp đỡ như đã từng làm với Cảnh Kích là được, mượn Thiểm Quang thúc đẩy Địch Địch mở ra Tinh Hà mạch.
Thế nhưng điều khiến Địch Cửu kinh ngạc là chỉ với lần vận hành chu thiên đầu tiên mà Địch Địch đã kích phát thành công linh khí xung quanh, hơn nữa cũng bắt đầu hấp thụ được một lượng nhỏ linh khí rồi.
Trông thấy tỷ ấy nghịch thiên tu luyện như thế, Địch Cửu bèn dùng thần niệm nhanh chóng tìm kiếm bên trong Thư Giới xem xem nguyên nhân đến từ đâu.
Lượng kiến thức từ Thư Giới quá mức mênh mông, dù Địch Cửu từng dành trọn mấy tháng trời để nghiên cứu thì hiểu biết của hắn về nó cũng chỉ dừng lại ở mức râu ria bên ngoài mà thôi.
Cũng may Thư Giới này giống y như Vẫn Thạch, tự tiến vào bên trong thức hải của hắn làm láng giềng với viên đá kia. Hiện tại chỉ cần hắn nhẹ nhàng thăm dò thì rất nhanh sẽ kiếm được thứ mình cần. Chỉ chốc lát sau, Địch Cửu đã tra ra được mục viết về Thánh Linh Nhãn.
“Thánh Linh Nhãn là do đạo vận của thiên địa sinh ra, linh căn tu sĩ có được Thánh Linh Nhãn có thể chia ra thành ba loại, đầu tiên là Địa Linh Căn, tiếp theo Thiên Linh Căn và cuối cùng là Thánh Linh Căn.”
Xem tới đây, Địch Cửu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Xem như Địa Linh Căn kém cỏi nhất thì cũng mạnh hơn gấp ngàn lần dị linh căn tinh khiết rồi.
Bởi vậy có thể thấy, hôm nay hắn mà không kịp thời tới cứu Địch Địch thì Lượng Lộc cũng vô pháp dung hợp Thánh Linh Nhãn thôi.
Thư Giới còn viết thêm, Thánh Linh Nhãn có một loại đặc tính là người sở hữu chỉ cần bắt đầu tu luyện thì khí tức từ đôi mắt sẽ bị linh khí tu luyện che giấu không còn một mảnh.
Địch Cửu thở dài một hơi. Quá đáng tiếc, nếu ban đầu Địch Địch mà đi trước một bước, tiến hành tu luyện từ sớm thì sự tình tỷ ấy có Thánh Linh Nhãn chắc chắn đã không bị phát hiện.
Nhưng chuyện đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì.
Địch Cửu đứng dậy, lấy một đống lớn linh thạch trung phẩm đặt xuống quanh người Địch Địch, chỉ vẻn vẹn nửa ngày mà tu vi tỷ ấy đã bước vào Luyện Khí tầng một rồi. Thần niệm Địch Cửu quá mức cường đại, nên hắn có thể dưới tình huống không làm ảnh hưởng gì tới Địch Địch mà vẫn thấy được rõ ràng thứ Địch Địch hấp thụ linh khí vào là một đầu Tinh Hà linh mạch.
Việc này nói lên Địch Địch chẳng cần hắn giúp thì vẫn có thể tự động luyện Tinh Hà Quyết tạo thành một đầu Tinh Hà mạch lạc.
Địch Cửu tìm một chỗ cách đó không xa ngồi xuống, rồi lấy chiếc nhẫn thu được từ chỗ Lượng Tuyệt Nhận ra. Theo lời Cái Y nói thì giới chỉ này được phát hiện tại một bí cảnh mà tổ tiên Địch Gia từng tới. Sau đó, gã ta mới bảo Tang Ly tới Minh Châu thành để tru diệt toàn gia hắn, nhằm dễ dàng hơn trong việc truy tìm đồ vật Địch gia để lại.
Nếu đã thế thì thứ mà Tang Ly lấy đi từ Địch gia khẳng định sẽ nằm bên trong chiếc nhẫn này.
Giới chỉ của Lượng Tuyệt Nhận chứa đến mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm cùng một số linh thảo có phẩm chất không tệ. Tìm kiếm một hồi, bỗng Địch Cửu phát hiện được một vật khiến hắn lặng người đi, đó là bản Địch Thị Thất Đao.
Nếu Huyền Hỏa Tông cho rằng bảo vật tu chân chính là bản đao pháp trước mặt hắn thì chẳng phải Địch gia bị diệt môn là quá oan uổng ư? Nguyên bản Địch Thị Thất Đao đang ở trên người hắn đây này, thứ bên trong nhẫn chỉ là bản sao mà thôi.
Địch Cửu tiện tay lật xem một lượt cuốn đao pháp ấy, cuối cùng lắc đầu ném nó vào trong chiếc nhẫn trữ vật của mình.
….
Năm ngày sau, Địch Cửu đáp xuống bên ngoài Tinh Hằng tu chân thành. Chỉ vỏn vẹn từng ấy thời gian mà Địch Địch đã từ Luyện Khí tầng một xông phá lên Luyện Khí tầng ba, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua tốc độ tu luyện nào đáng sợ như vậy cả.
- A Cửu, chúng ta đang ở đâu vậy?
Địch Địch kinh ngạc hỏi.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một tòa thành to lớn nhường này, thành trì lớn nhất mà Địch Địch biết chính là Minh Châu thành. Chỉ bằng việc nàng không nhìn nổi đến điểm tận cùng thôi thì cũng đủ biết Minh Châu thành không có cửa so với nơi đây rồi.
- Đây là Tinh Hằng tu chân thành. Tỷ, nghe đệ nói nhé, bây giờ đệ có chút chuyện cần giải quyết, nhưng chỗ đó đệ lại không thể dẫn tỷ theo, tạm thời tỷ ở lại đây chờ đệ được không?
Địch Cửu muốn dùng Liệt Giới Phù đi tới Địa Cầu một chuyến, thế nhưng sử dụng Liệt Giới Phù sẽ xé rách giới vực hư không, không cẩn thận liền thịt nát xương tan. Hắn không thể để tỷ tỷ của mình gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Theo như Địch Cửu đoán thì Tích Bắc sơn là nơi thích hợp nhất để sử dụng Liệt Giới Phù. Dù sao thì lúc hắn tới Địa Cầu cũng là rời đi từ nơi đấy.
Địch Địch còn chưa kịp trả lời thì âm thanh vang dội của Hợi Hoằng đã truyền tới:
- Ha ha… Địch đạo hữu, cuối cùng ta cũng đợi được đạo hữu rồi.
Thấy Hợi Hoằng nhiệt tình như thế, Địch Cửu vội tiến lên ôm quyền đáp lễ:
- Hợi Hội chủ, lần này ta tới đây thật sự là có chuyện muốn làm phiền ngài.
Hợi Hoàng khoát tay chặn lại.
- Địch đạo hữu à, ngươi không cần phải khách khí với ta đâu. Ta là thật tâm muốn kết làm bằng hữu với ngươi, có chuyện gì ngươi cứ thoải mái nói đi, nói làm phiền gì đó chẳng phải là quá khách sáo ư?
Địch Cửu thật sự không hiểu vì sao Hợi Hoằng lại nhiệt tình với mình đến vậy, có lẽ là do hắn tới từ Thế giới Tiểu trung ương chăng?
Nếu Hợi Hoằng đã nói đừng khách khí thì đương nhiên Địch Cửu cũng chẳng giả vờ khách sáo nữa làm gì.
- Hợi huynh, đây là Địch Địch, bát tỷ của ta.
Địch Địch chẳng dám dùng thái độ tùy tiện như Địch Cửu, nghe đệ đệ gọi người kia là hội chủ, nàng bèn khẽ khom người, chào hỏi đàng hoàng:
- Địch Địch xin ra mắt...
- Nào nào, không cần phải phiền phức như thế, chúng ta cứ vào trong rồi hẵng nói chuyện nhé.
Hợi Hoằng ngăn cản Địch Địch thi lễ rồi đon đả mời hai người cùng vào thành.
….
Với thân phận Hội chủ của Công hội Tinh Hằng thì động phủ của Hợi Hoằng thật sự có chút khoa trương. Động phủ nằm cạnh Công hội, rộng chừng ít nhất cũng phải vài trăm mẫu. Một vườn hoa lơ lửng trên bầu trời bị cấm chế ngăn cách với bên ngoài khiến toàn bộ động phủ càng có thêm nhiều linh khí vờn quanh.
- Quả là một nơi rất phù hợp cho việc tu luyện.
Vừa trông thấy, Địch Cửu đã không kiềm được mà tán thưởng một phen. Tuy rằng linh khí chỗ này kém xa so với đáy núi tuyết kia, nhưng cũng có thể xem đây là một địa phương đỉnh cấp tại Tinh Hằng thành. Phải biết những khu vực như vầy bên trong các thành thị tu chân đều là tấc đất tấc vàng. Huống hồ hoàn cảnh tu luyện ở nhà ông ta thật sự tốt hơn rất nhiều so với ở đáy núi tuyết.
Địch Cửu và Địch Địch vừa bước vào thì ngay lập tức có thị nữ bưng linh trà lên tiếp đãi.
Hợi Hoằng hỏi thẳng vào vấn đề:
- Địch đạo hữu, có chuyện gì cần ta giúp đệ cứ nói đi, chỉ cần Hợi Hoằng ta làm được ta nhất định sẽ hỗ trợ hết sức mình.
Địch Cửu kể hết một lượt chuyện Huyền Hỏa Tông diệt Địch gia và cả quá trình hắn trả thù cho gia tộc như thế nào cho ông ta nghe, chỉ giấu duy nhất mỗi sự tình về Thánh Linh Nhãn của Địch Địch.
Nghe xong, Hợi Hoằng bèn thở dài một hơi, đoạn bảo:
- Biết được tin Huyền Hỏa Tông bị diệt là ta đã đoán ra ngay hẳn do Địch đệ làm. Thôi kệ, dẫu sao đây cũng là hậu quả mà bọn chúng cần phải gánh chịu, đáng đời!
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Hợi Hoằng lại vô cùng thông cảm cho Huyền Hỏa Tông. Đây là do đám người đó xui xẻo chọc nhầm gia tộc của Địch Cửu mà thôi, chứ đồ sát một gia tộc bình thường khác thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Tu chân giả vốn là sự tồn tại ở phía trên phàm nhân, đừng nói chỉ một Địch gia, cho dù cả một đế quốc bị tiêu diệt thì cũng có làm sao đâu.
Địch Cửu khẽ hắng giọng.
- Hợi huynh, sắp tới ta cần phải đi xa một chuyến nhưng lại không thể dắt tỷ tỷ theo được. Tu vi tỷ tỷ Địch Địch của ta còn quá kém, thế nên ta muốn mua một cái động phủ ở nơi này cho tỷ ấy lưu lại tu luyện trong thời gian sắp tới. Nếu có kẻ đui mù nào tới quấy phá, xin Hợi huynh ra tay giúp đỡ một phen.
Nghe Địch Cửu nhờ vả, Hợi Hoằng bèn vui vẻ nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đệ đừng khách sáo. Tuần Ấp, ngươi giúp Địch đệ tìm một nơi an ổn, tốt nhất là gần động phủ của ta đi.
- Vâng thưa Hội chủ!
Một nam tử áo xám đứng gác ngoài cửa nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao.
Địch Cửu hoàn toàn không để ý tới việc động phủ ấy sẽ tiêu tốn bao nhiêu linh thạch của mình, đối với một cường giả Kiếp Sinh hậu kỳ mà nói thì nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì cả.
- Địch đệ, đệ đến từ Thế giới Tiểu trung ương, vậy đệ có biết tin tức ba tháng sau sẽ có năm tu sĩ thiên tài tại đại lục Á Luân có tư cách thông qua truyền tống trận để đi đến nơi đó không?
Hợi Hoằng lo đối phương sẽ nhanh chóng rời khỏi nên vội vã hỏi thẳng việc mà ông vẫn luôn quan tâm.
Địch Cửu lắc đầu.
- Ta thật sự không biết chuyện này.
Hợi Hoằng nghe vậy bèn kiên nhẫn giải thích:
- Chuyện là thế này, cứ mỗi 30 năm thì đại lục Á Luân sẽ có năm tu sĩ thiên tài được tiến vào Thế giới Tiểu trung ương, đến lúc đó Thế giới Tiểu trung ương sẽ cử một cường giả ra để tuyển người ứng chiến, tất nhiên chủ yếu vẫn là do bên chúng ta đề cử thôi. Thật ra ta có một chuyện muốn nhờ Địch đệ trợ giúp.
- Hợi huynh, huynh cứ nói đi, không cần khách sáo đâu.
Người vừa mới giúp đỡ hắn thì trong tình huống bình thường sẽ không gấp gáp muốn hắn hoàn trả lại nhân tình cho người ta như vậy. Nhất là thái độ của Hợi Hoằng khi nhờ vả có vẻ vô cùng cấp thiết, hẳn đây là chuyện rất trọng yếu với ông ta rồi.
- Địch đệ, ta đã kẹt tại Kiếp Sinh tầng chín nhiều năm rồi, nếu không tấn cấp thì bộ xương già này có lẽ mãi mãi phải chôn vùi ở Á Luân đại lục mất. Không biết đệ làm cách nào có thể trở về đây từ Thế giới Tiểu trung ương vậy, nếu ta muốn đi tới đó thì đệ có biện pháp gì hay không?
Ngữ khí Hợi Hoằng lúc này vô cùng thành khẩn, bởi vì ông ta biết muốn xông phá Hóa Chân thì nhất định phải đi tới Thế giới Tiểu trung ương.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận