Thế Giới Thứ Chín

Chương 330

Nhờ có Tiên Diễm cấp 4 mà đẳng cấp luyện chế trận kỳ của Địch Cửu thăng lên hẳn một cấp độ mới. Đẳng cấp trận kỳ vừa tăng thì Địch Cửu bèn quyết định trực tiếp tiến hành bố trí tiên trận. Bởi vì chính hắn đã đủ tầm trở thành Đại sư Tiên Trận danh xứng với thực rồi.
Theo việc Cù Đồng, Bối Sơ Thai và Nhan Tiêu Sa gia nhập thì quá trình kiến thiết Tinh Không Tiên Thành càng lúc càng nhanh.
Ba tháng trôi qua, Địch Cửu đã hoàn thành xong Hộ Trận cấp 4. Nửa năm tiếp theo, hắn lại tăng thêm một Giảo Sát Trận bên ngoài. Đồng thời trong Hộ Trận cấp 4 cũng tăng thêm Khốn Sát Trận cấp 4 nữa.
Qua một năm, trình độ trận đạo của hắn đã tăng lên không ít, bấy giờ Địch Cửu đã là Đại sư Tiên Trận cấp 5, cả ba trận pháp kia cũng được hắn nâng lên thành cấp 5 cho đồng đều. Sau đó Địch Cửu lại bố trí thêm một Tụ Linh Tiên Trận thật mạnh bên ngoài Tinh Không Tiên Thành.
Tất cả pháp trận đều do chính tay Địch Cửu động thủ mà không cần bất kỳ ai hỗ trợ. Một là hắn không an lòng khi giao việc quan trọng này tới tay người khác, hai là tại đây chỉ có duy nhất hắn là Đại sư Tiên Trận cấp 5 mà thôi. Kêu người đến giúp ngược lại càng thêm cản trở.
Tinh Không Tiên Thành đã sớm hoàn công, hiện giờ mọi người chỉ chờ Địch Cửu hoàn tất thêm đại trận nữa là xong. Tiên thành thật sự rất đẹp. Nếu Tụ Vận Đại Trận mà còn giúp nó tụ vận tiên linh khí nữa thì sự xinh đẹp này của nó quả thật hoàn mỹ.
Việc mọi người chú ý là Tụ Vận Tiên Trận có hiệu quả không chứ chẳng mấy ai quan tâm đến việc Thành chủ của mình bố trí bao nhiêu đại trận.
Mặc dù Địch Cửu chưa hề nhắc tới nhưng Cù Đồng vẫn mơ hồ đoán được một chút chuyện. Một vũng tiên tuyền kia rất có thể là chút vận khí còn sót lại tại Tiên giới, Thành chủ bố trí Ngũ Hành Đại Trận là vì trấn áp khí vận này lại, sau đó từ từ tụ tập những gì còn thiếu sót.
Đủ loại Ngũ Hành trận kỳ được Địch Cửu lấy ra sử dụng, Ly Địa Diễm Quang Kỳ kia cũng được hắn bố trí thành nơi để khóa chặt khí vận trong phủ thành chủ.
Hắn chỉ dùng thời gian một năm để bố trí tất cả trận pháp. Riêng Ngũ Hành Đại Trận thì Địch Cửu chỉ mất khoảng nửa năm.
Bây giờ hắn chỉ cần cắm thêm Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ xuống đáy Thiên Trúc Hà là tiên trận ngay lập tức được khởi động.
Tuy toàn bộ Hộ Trận, Tụ Linh Trận, Giảo Sát Trận, Khốn Sát Trận đã hoàn thành nhưng vẫn còn Ngũ Hành Đại Trận nữa. Chỉ cần tiên trận được khởi động thì những hộ trận đó cũng tự khắc chuyển động ngay.
Loại đại trận gắn kết với nhau như mắc xích có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, chỗ tốt là chỉ cần Ngũ Hành Đại Trận vẫn còn thì những trận pháp còn lại sẽ tuần hoàn mãi, dẫn tới uy lực của pháp trận sẽ trở nên lớn hơn. Tức là một trận nào mà bị phá hư thì cũng rất nhanh nó sẽ hồi phục lại như ban đầu.
Chỗ xấu là một khi Ngũ Hành Đại Trận - cũng là mắt trận bị phá thì những hộ trận khác chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi.
Sở dĩ Địch Cửu bố trí như vậy là vì trình độ trận đạo của hắn vẫn chưa đủ, làm thế sẽ giúp uy lực đại trận được tăng cường thêm nhiều. Nguyên nhân thứ hai là vì Ngũ Hành Đại Trận nằm ở ngay trung tâm tiên thành được hắn trực tiếp khống chế. Nếu ngay cả Ngũ Hành Đại Trận còn bị phá hư thì những trận pháp khác giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Địch Cửu cẩn thận cắm Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ xuống đất.
“Ầm ầm ầm!”
Tinh Không Tiên Hành liền phát ra từng đợt oanh minh vang dội.
Nguyên bản tiên thành có thể dùng thần niệm nhìn thấy rõ ràng thì nay đã trở nên mông lung, dù có căng mắt ra cũng chỉ có thể trông thấy một phạm vi nhất định. Những tòa viện chính bên trong đều được hộ trận ngăn cản lại không sót chút nào.
Tất cả mọi người đều hào hứng quan sát những biến hóa xung quanh. Tu vi cao nhất như Nhan Tiêu Sa mà vẫn không thể tin nổi, ông cứ liên tục lẩm bẩm:
- Địch đạo hữu là Đại sư Tiên Trận ư, sợ rằng đẳng cấp ít nhất cũng phải cấp 4 trở lên rồi…
Nghiên cứu về trận đạo của ông không sâu, nhưng ông đã gặp qua rất nhiều hộ trận của các tòa tiên thành khác. Trước thời đại Hoàng Hôn cũng chẳng có hộ trận nào như cái ông đang nhìn, đây không phải trận pháp mà bất kỳ trận sư nào cũng bố trí được. Việc này khiến Nhan Tiêu Sa có chút không dám tin, một tu sĩ từ Tu Chân Giới làm sao có trình độ cao như vậy được?
Thanh âm oanh minh liên miên bất tận truyền đến, cùng lúc đó bọn họ dường như thấy được một đạo khí tức thanh thủy vọt ra từ Thiên Trúc Hà. Kèm theo đấy là tiên linh khí điên cuồng tụ tập tới, lúc đầu khí tức quy tắc xung quanh cứ mơ mơ hồ hồ, thế nhưng nay đã trở nên rõ ràng vô cùng.
- Vậy là có thể tu luyện rồi ư?
Có người ngốc trệ hỏi một câu.
“Phịch!”
Đột ngột có một tu sĩ quỳ bịch xuống đất, vài giây sau, càng lúc càng nhiều người không nhịn được mà quỳ rạp theo, toàn thân bọn họ đều đang run rẩy vì kích động.
Ai nấy đều cảm nhận được tiên linh khí vô cùng rõ ràng, cảm giác này khác hoàn toàn so với hiểu biết trước đó của họ về những tòa thành tại Tiên Giới. Thật sự bây giờ có thể tu luyện rồi, mà lại còn là sướng ý tu luyện nữa chứ. Ở những tòa tiên thành khác, bọn họ chỉ có thể hấp thu một chút tiên linh khí tán loạn để bảo trì tu vi không bị sụt giảm mà thôi.
- Ta cảm giác được lôi kiếp đang kéo tới, là lôi kiếp Chân Tiên….
Một tu sĩ Vực Cảnh viên mãn kích động thét lớn, âm thanh y lúc này đã có chút điên dại. Y đã trông thấy rất nhiều tu sĩ tấn cấp Chân Tiên mà chỉ cần chuyển hóa tiên nguyên là đủ, vậy mà bây giờ y chỉ là Vực Cảnh viên mãn lại cảm nhận được lôi kiếp, đây chẳng khác nào đang nằm mơ đối với y.
Chờ khi y độ kiếp trở thành Chân Tiên thì thực lực bản thân sẽ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy tên chỉ biết chuyển hóa tiên nguyên kia. Không ngờ chính bản thân lại được cảm nhận trực tiếp lôi kiếp. Đây là sự thật đúng không? Không phải y chỉ đang ảo tưởng mơ mộng đúng không?
.
- Ta cũng cảm thấy nữa!
- Ta cũng thế….
Quá nửa tu sĩ Vực cảnh ở đây đều cảm nhận được lôi kiếp.
Bọn họ đã sớm trở thành Vực Cảnh viên mãn rồi, chỉ là thiếu thời cơ độ kiếp một chút mà thôi.
Giờ phút này khó mà diễn tả thành lời cảm giác mang ơn Địch Cửu của họ. Quả thật cảm tạ trời xanh, may mà khi đấy bản thân họ đã lựa chọn đi theo Địch Cửu tới nơi đây.
Chính Địch Cửu cũng cảm nhận được khí tức tiên linh khí nồng đậm kia, mặc dù việc này nằm trong dự đoán của hắn nhưng khi nó thật sự diễn ra thì hắn vẫn kích động khó mà kiềm được.
Loại biến hóa ấy chính là do Ngũ Hành Đại Trận đã bắt đầu tụ tập lại toàn bộ khí vận Tiên giới.
Không lâu sau đó, khí vận xung quanh Tinh Không Tiên Thành sẽ từ từ khuếch tán, đến một ngày nào đấy, Tiên giới sẽ khôi phục lại nguyên dạng như ban đầu.
Càng khiến Địch Cửu khó tin hơn là không ngờ sau khi dùng Ly Đại Diễm Hỏa Kỳ và Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ thì Ngũ Hành Đại Trận đã thăng từ cấp 5 lên cấp 6, mà hắn chỉ mới là Đại sư Tiên Trận cấp 5 thôi.
Bình lặng lại tâm tình kích động của mình, Địch Cửu bèn vung tay ra viết bốn chữ lớn bằng tiên nguyên, Tinh Không Tiên Thành.
Bốn chữ lớn ấy hợp lại thành một chỗ với Ngũ Hành Đại Trận, chỉ cần trận pháp còn trấn áp khí và ngưng tụ khí vận Tiên giới thì nó sẽ không bao giờ tiêu tán.
- Thiên Trúc bắt đầu sống lại rồi….
Lại thêm âm thanh kinh hỉ kêu lên, thời điểm xây dựng tiên thành dựa theo bản vẽ Địch Cửu đưa cho thì hắn đã dặn không được động đến Thiên Trúc Hà rồi, họ chỉ có thể di chuyển Thiên Trúc thôi.
Mọi người không ai hiểu vì sao Địch Cửu lại muốn chuyển cây tới hai bên đường nhưng vẫn tuân theo mà làm. Hiện tại tất cả đã hiểu rõ lý do, nguyên lai Thành chủ sớm biết Thiên Trúc sẽ sống lại.
Cách đó không xa, Nhan Tiêu Sa cũng đang quỳ rạp xuống đất, ông thập phần kích động nhìn hàng cây trúc xanh tươi ở hai bên đường, không biết vì sao như có thứ gì đó chặn ngang ở cổ họng khiến ông chẳng thể thốt nổi nên lời.
Từ sau thời đại Hoàng Hôn thì Nhan Tiêu Sa không cách nào chấp nhận được hiện trạng của Tiên giới, không có bất kỳ màu xanh hay sinh cơ nào hết. Việc ông có thể làm là quan sát Tiên giới như một lão già trông chờ cái chết, thời gian dần trôi rồi khô héo, cứ thế tử vong.
Vậy mà không ngờ tới hôm nay ông đã nhìn thấy sinh cơ, nhìn thấy Tiên giới khô héo lần nữa nảy mầm.
Đây mới thật sự là tân sinh chứ không phải thứ giả tạo, chỉ kéo thêm chút hơi tàn như Tân Sinh Tiên Vực kia.
Tinh Không Tiên Thành chính là hạt mầm vừa nảy nở. Hạt giống đó được chính Địch Cửu ươm mầm và trưởng thành. Tinh Không Tiên Thành xứng đáng để ông dùng chính tính mạng của mình để thủ hộ.
- Thật cám ơn người, Thành chủ.
Nhan Tiêu Sa nhìn về phía Địch Cửu, lần nữa lẩm bẩm một mình, nội tâm ông kích động đến độ không cách nào khống chế được.
Thời điểm khi ông quyết định đi theo Bối Sơ Thai thì chỉ vì thưởng thức lời Địch Cửu nói mà thôi. Hiện tại Nhan Tiêu Sa cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã làm như thế, thật sự chẳng làm ông thất vọng chút nào. Thế này sao chỉ gọi là Tụ Vận Tiên Trận được? Căn bản là Địch Cửu đã trấn áp khí vận Tiên giới rồi giúp nơi đây trở về nguyên bản mà.
- Trời…. trời mưa kìa….
Bối Sơ Thái ngẩng đầu nhìn mưa phùn đang rơi xuống. Y cũng chẳng khác gì những tu sĩ kia, đều đang quỳ trên đất cảm tạ Tiên giới một lần nữa sống lại.
Hơn trăm tu sĩ đều đang ngẩng đầu mặc cho mưa trút đầy xuống mặt, trong lòng hoan hỉ đến cực độ.
Đã bao lâu rồi họ chưa từng nhìn thấy trời mưa? Không, phải nói là bao lâu rồi họ chưa nhìn thấy nước mới đúng.
Mưa càng rơi càng lớn, cuối cùng cũng ngưng tụ thành một dòng sông nhỏ, sau đó tụ tập dần về hướng Thiên Trúc Hà.
Thiên Trúc Hà vốn khô cạn đã trở nên ướt át, nước sông dần dần dâng lên…
Dù mưa có lớn hơn nữa thì cũng chẳng ai nguyện ý vào động phủ để trú, tất cả đều muốn cảm thụ khí tức nảy mầm của sinh mệnh mới.
Âm thanh của Địch Cửu vang lên sang sảng:
- Các vị đạo hữu à, Tinh Không Tiên Thành là nơi tất cả chúng ta chung tay thành lập, tương lai chúng ta cũng sẽ tu luyện tại chỗ này. Hiện tại xin mời các vị tu sĩ cảm nhận được lôi kiếp ra khỏi thành độ kiếp đi. Khi nào hoàn tất thì trở về phủ thành chủ tụ tập nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận