Thế Giới Thứ Chín

Chương 673: Đồng Thời Ám Toán Lẫn Nhau

Còn sót lại tám tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế đều là hai mặt nhìn nhau, ngay cả Tịch Hồng Sâm cũng thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này. Ông ta mời một đám cường giả Hỗn Nguyên đến, cũng không phải là vì dùng xương cốt thay ông lấp cái hồ trước mặt, mà là để hiến tế bọn họ nhằm kích hoạt cái trận bàn thần trận cấp chín kia kìa.
Phiền Viễn tái mặt, nét mặt nghiêm túc nhìn Tịch Hồng Sâm, trầm giọng nói: "Tịch đảo chủ, lấy thực lực của chúng ta chỉ sợ không cách nào đụng chạm đến một góc của Hỗn Độn Thanh Liên này được..."
Phiền Viễn vừa dứt lời, đóa Hỗn Độn Thanh Liên khổng lồ kia bỗng nhiên rung động dữ dội, một đạo thanh mang mơ hồ chợt vọt ra.
"Hỗn Độn Thanh Liên muốn bỏ chạy, mọi người hãy tập trung, cùng nhau động thủ." Tịch Hồng Sâm vội hét lên, vừa nói vừa đưa tay ném ra vô số trận kỳ, sau đó tế ra pháp bảo đánh thẳng về phía đóa Hỗn Độn Thanh Liên.
Trên thực tế, cho dù Tịch Hồng Sâm không nhắc nhở thì ngay tại thời điểm thấy Hỗn Độn Thanh Liên có dấu hiệu rục rịch bỏ chạy, cả bảy tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại đều đồng loạt tế ra pháp bảo. Cùng một thời gian, lĩnh vực điệp gia của bảy tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế đều phóng về phía trước, cố gắng phong tỏa chặt chẽ đóa Hỗn Độn Thanh Liên. Trước sự công kích đồng loạt của các cường giả Hỗn Nguyên, tầng phòng ngự tự nhiên của Hỗn Độn Thanh Liên gần như suýt bị phá vỡ. Nhưng rất nhanh, tầng phòng ngự của nó dần dần ổn định lại.
Khóe miệng Tịch Hồng Sâm nhếch lên một tia cười lạnh, lần nữa xuất ra chí ít năm sáu ngàn mai trận kỳ, thế nhưng lập tức Tịch Hồng Sâm nhận ra có chỗ không thích hợp. Ông ta liếc nhanh ra sau, phát hiện có một người không hề cùng bọn họ tiến vào đại trận để động thủ đối phó với Hỗn Độn Thanh Liên.
Tịch Hồng Sâm liếc mắt một cái liền nhận ra người kia là ai, chính là Đạo Truyền Tầm, càng làm cho ông ta tức giận, ấy chính là Đạo Truyền Tầm chẳng những không chịu tham gia việc áp chế Thanh Liên, mà còn dám lén lút đoạt lấy hai viên Ngũ Phương Kỳ của Địch Cửu rồi quay người cấp tốc bỏ chạy.
Tịch Hồng Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc là giờ phút này ông ta đang bị tình cảnh phía trước quấn thân, thật sự là không có cách nào động thủ xử lý gã Đạo Truyền Tầm “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” kia, hai tay ông ta vẫn phải điên cuồng đẩy nhanh tốc độ bày trận. Ngoại trừ hận Đạo Truyền Tầm vừa đào tẩu ra ngoài, Tịch Hồng Sâm còn căm hận Địch Cửu khôn nguôi. Nếu như không phải tên sâu kiến Địch Cửu đó phá hỏng chuyện tốt của ông ta thì Đạo Truyền Tầm làm gì có cơ hội trốn thoát ngay dưới mí mắt ông như vậy.
Sở dĩ nói như thế vì loại tình huống này Tịch Hồng Sâm đã sớm cân nhắc qua, thời điểm ông ta bày trận kỳ khóa lại đại trận, rất có thể sẽ có những con chuột ngứa tay giống như Đạo Truyền Tầm, khi đó Quảng Minh Tử sẽ ở một bên phòng ngừa có người đào tẩu, thế nhưng không ngờ tên Địch Cửu chết tiệt đó lại giết mất đồng bọn Quảng Minh Tử của ông ta trước khi cả bọn tiến vào Phong Giác Bảo này.
Nếu như Quảng Minh Tử còn ở đây, Đạo Truyền Tầm tất nhiên sẽ bị Tịch Hồng Sâm cuốn vào trong thần trận bàn cấp chín, thân xác y sẽ được dùng để Tịch Hồng Sâm hiến tế Hỗn Độn Thanh Liên.
Khí tức Hỗn Độn càng lúc càng nồng đậm, loại khí tức thanh khiết ấy của Thanh Liên làm cho cả nhục thân lẫn Nguyên Thần của các tu sĩ đang có mặt ở đây đều thăng hoa, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Thần niệm của tất cả mọi người đều nhào bắt được bóng dáng của Thanh Liên, giờ khắc này, vô luận là ai thì hô hấp cũng đều dồn dập đến khó thở, căn bản là không cách nào làm cho sự chú ý của mình dời khỏi đóa Thanh Liên khổng lồ đó.
Việc Đạo Truyền Tầm đào tẩu, không phải chỉ một mình Tịch Hồng Sâm trông thấy, bất quá lúc này ai sẽ quản Đạo Truyền Tầm? Về phần Đạo Truyền Tầm đã cuỗm mất hai viên Ngũ Phương Kỳ kia, ha ha, liền xem như ngớ ngẩn cũng biết Địch Cửu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y. Có thể khẳng định Địch Cửu ở bên ngoài sẽ bố trí Khốn Sát Trận, Đạo Truyền Tầm rời đi được mới là quái sự. Chẳng những Địch Cửu sẽ không bỏ qua, mà ngay cả Tịch Hồng Sâm cũng sẽ không bỏ qua. Cùng đi tranh đoạt hai viên Ngũ Phương Kỳ này, không bằng tranh đoạt thứ càng có giá trị hơn, ấy là Hỗn Độn Thanh Liên còn hơn.
Ngũ Phương Kỳ chỉ khi có đủ bộ năm viên mới thật sự là có giá trị, còn hai viên Ngũ Phương Kỳ tuy trân quý, nhưng giá trị so với một đóa Hỗn Độn Thanh Liên vốn là bảo vật Tiên Thiên thì thật sự kém quá xa.
"Răng rắc!”
Thần trận của Tịch Hồng Sâm vỡ ra, Tịch Hồng Sâm điên cuồng hét lên, "Mọi người gấp rút điệp gia lĩnh vực đi, sau đó nghe theo hiệu lệnh của ta, cùng nhau công kích Thanh Liên..."
Ở thời khắc mấu chốt này, không có ai sẽ lui ra phía sau, một khi đại trận trước mặt bị Thanh Liên xé rách, tất cả mọi người sẽ xem như lấy giỏ trúc mà múc nước, hoàn toàn phí công phí sức suốt mấy tháng qua.
Tịch Hồng Sâm lại lần nữa cầm ra vô số trận kỳ vứt xuống, thần trận bàn cấp chín bị Tịch Hồng Sâm ẩn nấp trong hộ trận kia bộc phát ra từng đợt thần quang lóa mắt.
Cùng một thời gian, một cây gai màu đỏ sậm dài khoảng chừng ba thước do Câu Tử Bật tế ra, vọt thẳng tới cái ót của Tịch Hồng Sâm. Thế nhưng cây gai còn chưa kịp phát huy tác dụng, sáu tên tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế, bao gồm cả Câu Tử Bật đều bỗng nhiên cảm giác được bản thân mình đang bị trói lại, thứ trói buộc bọn họ là một cái gì đó có sức đè nén và áp lực kinh khủng, ngay cả lĩnh vực của bọn họ cũng bắt đầu phá toái.
Nơi này không có ai hay có thứ gì khác, mọi người chỉ cần động não suy nghĩ liền biết tình huống này chắc chắn là do thần trận bàn cấp chín trói buộc lực lượng của đám người họ.
"Tịch đảo chủ, ngươi đây là có ý gì?" Ô Lạc là kẻ đầu tiên kịp phản ứng, giận dữ hét lên
"Chuyện gì xảy ra mà ngươi cũng không biết sao? Hiển nhiên là lưu cái mạng của bọn ngươi lại cho Thanh..." Lời nói của Tịch Hồng Sâm đột ngột khựng lại, bởi vì ông ta cũng đồng dạng cảm nhận được một loại nguy cơ tử vong đang ập tới.
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm trong chớp mắt liền tái nhợt, đây là thời điểm tốt nhất để hiến tế mạng của sáu tên kia cho Thanh Liên, chỉ cần Thanh Liên nuốt lấy huyết dịch của sáu cường giả Hỗn Nguyên này, vậy thì tốc độ cử động của Thanh Liên sẽ nhất thời chậm chạp xuống hẳn, đồng thời cũng không còn cách nào trốn vào trong hư không được nữa, đến lúc đó, ông ta sẽ có thừa thời gian để nghĩ biện pháp đoạt lấy nó.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy, không ngờ ông ta thế mà lại bị người ta ám toán. Là ai có thể ám toán Tịch Hồng Sâm ông? Đây chính là thần trận bàn cấp chín do chính tay ông chế tạo. Lẽ ra sau khi ông kích hoạt nó rồi, sáu tên Hỗn Nguyên ngu ngốc kia không còn có thể cử động gì nữa mới phải chứ.
Tịch Hồng Sâm điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, cố gắng muốn xé mở khoảng da thịt đã bị cái gai dài này đâm vào, đồng thời khóa lại sinh cơ của bản thân, nhưng quả thật là ông ta đã đánh giá thấp thứ vũ khí nọ, có chút lực bất tòng tâm.
"Phốc!" Cây gai dài mặc dù không thể triệt để xé rách thức hải của Tịch Hồng Sâm, nhưng vẫn thừa sức khiến ông ta bị trọng thương, thức hải cũng có một vết rách khá nghiêm trọng.
Nguyên bản mấy tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế vốn đã bị thần trận bàn cấp chín khóa chặt lại, giờ phút này, do người điều khiển trận bàn bị suy yếu, khiến cho năng lực chướng khống giảm bớt, dẫn tới cả bọn có cơ hội vùng vẫy, tránh thoát được. Cả sáu người đều không chút do dự, vội xông ra khỏi thần trận bàn cấp chín của Tịch Hồng Sâm, đồng thời giăng kín cấm chế lên, che chắn lại toàn thân.
Không phải chịu sự áp chế lĩnh vực của đông đảo Hỗn Nguyên Thánh Đế, cũng không có máu Hỗn Nguyên Thánh Đế hiến tế, Hỗn Độn Thanh Liên lóe lên thanh mang, sau đó trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh vào trong hư không.
Nét mặt Câu Tử Bật dại ra, việc Tịch Hồng Sâm lén lút bố trí thần trận bàn cấp chín, dĩ nhiên gã không hề phát giác, nhưng linh cảm của gã lại mẫn cảm đoán được việc này. Khi tiến vào trong Thúc Phược Thần Trận của Tịch Hồng Sâm để động thủ đối phó với Hỗn Độn Thanh Liên, cái mũi của gã lại càng nhạy bén đánh hơi thấy nguy hiểm, hắn mơ hồ cảm nhận có một cái trận bàn nào đó đang tồn tại.
Thế nhưng Câu Tử Bật lại ngây thơ cho rằng trận bàn mà Tịch Hồng Sâm giấu giếm, khẳng định là vì muốn khóa riêng Thanh Liên lại. Gã đột ngột đánh lén Tịch Hồng Sâm là vì muốn sau đó vận dụng đòn sát thủ, chí ít có thể giết Tịch Hồng Sâm trước, sau đấy xử lý năm tên Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại sau, giảm bớt việc phải san sẻ Thanh Liên cho nhiều người.
Nào ngờ gã không nghĩ tới một việc, hóa ra trận bàn này của Tịch Hồng Sâm là dùng để khóa lại thân xác của mấy tên Hỗn Nguyên Thánh Đế bọn gã. Nếu không phải gã nhân cơ hội Tịch Hồng Sâm đang bận rộn khu động trận bàn nên không tập trung để ý hậu họa từ sau lưng mà âm thầm đột ngột đánh lén ông ta, thì giờ phút này, gã cùng năm tên cường giả Hỗn Nguyên kia đã bị trận bàn của Tịch Hồng Sâm trói buộc, sau đó bị ông ta hút cạn huyết tế dâng lên cho Thanh Liên.
Lúc này, việc đánh lén những tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại chẳng còn chút ý nghĩa nào, bởi vì mục tiêu của gã là Thanh Liên đã bỏ chạy mất. Thế nên gã còn lưu lại đây làm gì. Câu Tử Bật cực kỳ dứt khoát, sau khi minh bạch rõ ràng tiền căn hậu quả chuyện này xong, gã liền không chút do dự xoay người rời đi, ngay cả nửa điểm luyến tiếc cũng không có.
...
Địch Cửu tọa trấn Bát Quái trận văn ngay lối đi ra, dĩ nhiên cảm nhận được hai viên Ngũ Phương Kỳ của mình đang cách hắn càng lúc càng gần, trong lòng hắn thầm cười lạnh, con rùa Tịch Hồng Sâm này rốt cuộc đã đến a. Hắn cho rằng Tịch Hồng Sâm sau khi biết không thể chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên nên đã dứt khoát từ bỏ, quyết định mang theo hai viên Ngũ Phương Kỳ của hắn rời khỏi đây trước.
Thế nhưng khi trông thấy bóng người đang gấp gáp dung độn thuật xuất hiện trong thần niệm của mình, Địch Cửu lập tức nhíu mày. Vì sao người đang cầm Ngũ Phương Kỳ không phải là Tịch Hồng Sâm, mà lại là Đạo Truyền Tầm?
Đạo Truyền Tầm dám cướp đoạt Ngũ Phương Kỳ từ tay Tịch Hồng Sâm sao? Chuyện này thật không hợp lý! Chẳng lẽ bên trong đã xảy ra điều gì mà hắn không biết? Thôi kệ, trước cứ mặc xác Đạo Truyền Tầm vì cái gì dám cướp đoạt Ngũ Phương Kỳ, hắn chỉ cần biết, nếu y đã dám cướp Ngũ Phương Kỳ của Địch Cửu hắn thì cũng đừng nghĩ đến việc còn toàn mạng mà rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc Đạo Truyền Tầm bước vào Khốn Sát Trận do Địch Cửu bố trí, Địch Cửu liền nghe âm thanh sốt sắng của Đạo Truyền Tầm vang lên, "Địch đạo hữu, hai viên Ngũ Phương Kỳ này là do ta giúp ngươi cướp về, ta phải đi rồi, món bảo vật này trả lại cho ngươi."
Nói xong, Đạo Truyền Tầm liền đem hai viên Ngũ Phương Kỳ ném vào trong hư không, thật giống như thứ y vứt không phải là hai viên Tiên Thiên trận kỳ trân quý, mà chỉ là một món đồ vật tầm thường thôi vậy.
Địch Cửu trong chớp mắt liền hiểu được ý tứ của Đạo Truyền Tầm, hắn do dự một thoáng, sau đó rất nhanh liền đổi ý, không khóa lại Khốn Sát Trận nữa, mà là thả cho Đạo Truyền Tầm rời đi.
Trong chớp mắt, Đạo Truyền Tầm đã xông ra khỏi Bát Quái trận văn. Y hít vào một hơi thật sâu, đồng thời đưa tay lau cái trán đã đẫm mồ hôi lạnh, một câu cũng không nói đã cấp tốc vội vã xông ra ngoài Phong Giác Bảo.
Cho y một trăm cái lá gan, y cũng không dám chiếm đoạt Ngũ Phương Kỳ của Địch Cửu làm của riêng. Nếu y dám lấy đi hai viên Ngũ Phương Kỳ đó, y có thể lấy mạng của mình ra khẳng định, Địch Cửu sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Lấy trình độ Trận Đạo của hắn, e là hắn chắc chắn đã bố trí một cái Khốn Sát Trận ở lối ra vào Bát Quái thần trận, nếu như không phải, Đạo Truyền Tầm y dám đi ngược đầu xuống đất. Sở dĩ y liều mạng mang hai viên Ngũ Phương Kỳ ra, đó là bởi vì y hy vọng Địch Cửu có thể xem nó như phí mua đường mà y đã trả, không đuổi tận giết tuyệt nữa.
Địch Cửu không biết chuyện gì đã xảy ra, Đạo Truyền Tầm vừa mới rời khỏi, không bao lâu sau liền có kẻ thứ hai xông tới chỗ hắn, đây là tu sĩ không hề nằm trong dự đoán của hắn - Câu Tử Bật.
Câu Tử Bật còn chưa vọt tới trong Khốn Sát Trận, đã liền lớn tiếng kêu lên, "Địch đạo hữu, chúng ta là bạn không phải địch, bọn người Tịch Hồng Sâm vẫn còn ở phía trong, ta tình cờ nhặt lại được một cái mạng từ tay lão già đó. Nếu Địch đạo hữu nguyện ý buông tha cho ta một con đường, Câu Tử Bật ta nhất định sẽ ghi nhớ nhân tình này..."
Lời còn chưa dứt, Câu Tử Bật đã tiến nhập vào trong Khốn Sát Trận.
Địch Cửu biết việc hắn bố trí Khốn Sát Trận ở chỗ này, dù sớm hay muộn thì dần dần, người ở bên trong nhất định đều có thể đoán được. Vốn ban đầu, hắn đã không có ý định giết sạch cả chín tu sĩ Hỗn Nguyên ở trong đó, hiện tại Câu Tử Bật đã chủ động cầu xin, Địch Cửu đương nhiên cũng không có ý định động thủ với gã làm gì.
Quả nhiên, sau khi Địch Cửu chủ động mở Khốn Sát Trận cho Câu Tử Bật xông ra ngoài, gã cũng giống như Đạo Truyền Tầm, cấp tốc đào tẩu ra khỏi Phong Giác Bảo, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận