Thế Giới Thứ Chín

Chương 1606: Hồng Lâm lão tổ đến

Dịch: Lap Tran
----
Địch Cửu nào có thể cho Ngao Tốn cơ hội đào tẩu, gần như torng khoảnh khắc Ngao Tốn kích phát phù lục thì Địch Cửu đã oanh ra một quyền, đồng thời quy tắc không gian khu vực này bắt đầu vặn vẹo kịch liệt.
"Bành! " Một bón người xông về quyền thế của Địch Cửu, quyền thế của Địch Cửu nện vào bóng người này, tăng thêm quy tắc vặn vẹo xé rách, bóng người này bị oanh thành mảnh vụn.
Phốc!
Một quyền của Địch Cửu đánh gia hỏa ngăn cản giúp Ngao Tốn thành bã vụn sau đó cũng không có dừng lại mà vẫn xoáy lên sát ý cuồng bạo oanh vào đầu Ngao Tốn. Quyền thế từ đầu Ngao Tốn đánh xuống, xé mở thân thể Ngao Tốn rồi đục ra môt lỗ to trên thân thể Ngao Tốn.
Địch Cửu thầm nghĩ không tốt, sát thế của một quyền này đều bị tên gia hỏa chết thay kia ngăn trở, sát phạt đạo vận phần lớn lưu lại trên người tên gia hỏa ngăn cản thay cho nên dù đánh thủng thân thể Ngao Tốn nhưng không thể tạo ra viết thương trí mạng.
Giờ phút này Địch Cửu chỉ hy vọng phù lục của Ngao Tốn không cách nào phá vỡ không gian quy tắc của hắn, chỉ cần quy tắc không gian của hắn có thể ngăn trở Ngao Tốn thời gian một hơi thở thôi thì hắn có thể chém giết Ngao Tốn.
Răng rắc! Một tiếng nứt vang lên, Địch Cửu thở dài một tiếng, hắn biết rõ mình không giết được Ngao Tốn rồi. Phù lục của Ngao Tốn vậy mà vạch tìm quy tắc không gian của hắn, trực tiếp biến mất sâu trong lỗ đen.
Đao mang vỡ ra từ Tứ Trương Cơ giống như pháo hoa bùng nổ, cuối cùng dần dần tan biến trong không gian.
Vốn có hơn mười hai thánh nhân bước thứ tư vây công Địch Cửu, hơn nữa về sau có thêm mười sáu tên thánh nhân lập ngôn Hồng Lâm Tộc bước thứ tư cùng mười hai tên tu sĩ bước thứ ba viên mãn tu sĩ. Giờ phút này dưới sự tàn sát bừa bãi của Tứ Trương Cơ mà còn có thể an an ổn ổn đứng đấy chỉ có tám người mà thôi.
Tám người này đều là bước thứ tư lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm tộc, không phải bọn mạnh hơn nhóm Vạn Tộc Thánh Thành Kim Giáp Thánh giả mà là bởi vì bọn họ tới chậm hơn một ít. Thời điểm Tứ Trương Cơ bộc phát thời điểm thì người đứng mũi chịu sào chính là Ngao Tốn, sau đó là mười hai tên Kim Giáp Thánh giả, về sau mới là hơn hai mươi người của Hồng Lâm Tộc.
Tám người này toàn thân nhuộm máu, thâm chí tứ chi bị tàn phá, tuy mấy người còn có thể đứng đó nhưng trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự sợ hãi. Đây là thần thông gì? Đây tuyệt đối là thần thông của cường giả bước thứ sáu nha...
Thiên Sa Đao không chút lựa chọn lại xoáy lên lần nữa, màn đao cuồng bạo xé rách xông ra. Hắn cũng không có ý định lưu lại tám tên lập ngôn thánh nhân Hồng Lâm tộc này làm gì.
Oanh! Màn đao nổ ra, mảnh vỡ thần thông pháp tắc rơi đầy trời.
Dù lĩnh vực đại đạo của Địch Cửu đã khóa tám tên lập ngôn thánh nhân này lại nhưng Thiên Sa Đao vẫn không có giết được một người nào trong đó.
Thiên Sa Đao đao của hắn thế mà bị một cái rễ cây chặn lại, một lão giả áo hồng đã đứng trước mặt tám tên lập ngôn thánh nhân Hồng Lâm Tộc này, lão bình tĩnh chằm chằm Địch Cửu.
"Lão tổ......" Trông thấy lão giả này xuất hiện, tám tên lập ngôn thánh nhân kích động run rẩy kêu lên.
Hồng lâm lão tổ, đây là một cường giả bước thứ năm hậu kỳ duy nhất trong Hồng Lâm Tộc. Trước khi Địch Thốn không có bước vào bước thứ năm lúc thì toàn bộ Hồng Lâm Tộc cũng chỉ có một Hồng lâm lão tổ là cường giả bước thứ năm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao những năm gần đây Hồng Lâm Tộc càng lúc càng phát triển thịnh vượng.
Trên thực tế, Nguyên Thường Tiêu chỉ cần chiếu cố nhân tộc một chút thôi thì nhân tộc cũng sẽ trở thành một đại tộc. Ở một phương vũ trụ này, chỉ cần có cường giả bước thứ năm tọa trấn thì tộc đó chính là một đại tộc. Không có bước thứ năm, dù nhiều tu sĩ bước thứ tư hơn nữa cũng là uổng công. Huống hồ không có bước thứ năm thì rất khó có cường giả bước thứ tư, bởi vì tài nguyên luyện đều bị các bước thứ năm Khuyết Thánh của đại tộc chiếm cứ. Hồng lâm lão tổ đã đến vậy có nghĩa là bọn hắn không sao. Tuy thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành Ngao Tốn cũng là cường giả bước thứ năm nhưng chỉ là một tên bước thứ năm sơ kỳ mà thôi, so với Hồng lâm lão tổ thì còn kém một đoạn rất dài.
"Ngươi giết mười một tên lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm Tộc ta, còn có hơn mười tên bước thứ ba......" Hồng lâm lão tổ bình tĩnh nói, nhìn Địch Cửu đang nói chuyện phiếm bình thường vậy.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, Thiên Sa Đao biến ảo thành hàng tỉ đao màn, không chút do dự mà cuốn về hướng Hồng lâm lão tổ.
"Muốn đánh liền đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Làm như cả vũ trụ đều do ngươi cai quản thế......" Địch Cửu vờ như không hề hiểu ý của Hồng lâm lão tổ, hắn mỉa mai một câu rồi động thủ. Nếu muốn làm bộ dạng cao nhân ở trước mặt hắn thì phải thử Thiên Sa Đao của hắn rồi nói tiếp.
Sắc mặt Hồng lâm lão tổ trở nên lạnh lão, hắn chưa bao giờ thấy qua tên tiểu bối nào lỗ mãng như Địch Cửu, sợi rễ cây già cũng xoáy lên theo.
Địch Cửu đao màn vừa mới mở ra thì rễ cây già đã oanh vào đao màn, Thật sự giống như một miếng bọt biển thấm nước vậy, đao màn vô đã bị hấp thu sạch chỉ trong nháy mắt. Bất kể đao thế hay là sát phạt đạo tắc đều không có cơ hội thoát khỏi cái rễ cây này.
Lòng Địch Cửu nhanh chóng chùng xuống, giờ phút này trong lòng của hắn rất rõ ràng, bản thân hắn không phải đối thủ của lão yêu tóc đỏ này. Đều là bước thứ năm Khuyết Thánh nhưng rõ ràng là Ngao Tốn so với lão yêu này chẳng khắc nào một đống cặn bã, không hơn không kém. "Dám giết lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm Tộc ta đây, ngươi có thể đi chết rồi......" Lại một giọng nói mang theo sự tức giận vang dội không trung, sau đó là một nam tử trung niên từ trong hư không hạ xuống, người còn chưa có chạm đến mặt đất thì đã tế pháp bảo ra rồi.
Bất thình lình lại là một tên cường giả bước thứ năm nữa.
Địch Cửu thở dài một tiếng, chỉ có thể rời đi. Hắn không nghĩ tới chính mình xử lý thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành trước cùng hơn mười tên bước thứ tư lập ngôn thánh nhân, kết quả vẫn phải rời đi. Đúng là tình huống không chế trong tay các cường giả mà, chờ hắn đến bước thứ tư rồi lại tới Hồng Lâm Tộc lấy lại danh dự.
Ngay trong lúc Địch Cửu muốn cuốn lấy Hợi Y thánh nhân và Mông Nhược Lâu đào tẩu thì Hồng lâm lão tổ bỗng ngăn cản tên nam tử trung niên đang lao xuống, "Chờ một chút......"
"Lão tổ, vì cái gì chứ? Tên này giết nhiều lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm tộc ta như vậy, làm sao có thể lại để cho hắn sống sót? " Nam tử trung niên phẫn uất nói.
Hồng lâm lão tổ mỉm cười, "Địch Thốn, hiện tại càng lúc càng ít cường giả, nếu như tất cả cường giả đều tàn sát lẫn nhau, một phương vũ trụ này sẽ càng ngày càng yếu. "
Cùng một thời gian, Địch Cửu đã bố trí được quy tắc không gian, bắt được khí tức truyền âm của Hồng lâm lão tổ. Đáng tiếc chính là Hồng lâm lão tổ quá mạnh mẽ, hắn không cách nào tróc bong được nội dung truyền âm.
Địch Cửu không cần đi tróc bong cũng đoán được hẳn là Hồng lâm lão tổ này muốn ổn định hắn trước, đợi lát nữa chậm rãi thu thập hắn mà thôi. Về phần Hồng lâm lão tổ nói gì đó, Địch Cửu coi như là đánh rắm.
"Phụ thân, nàng này với ta có đại đạo nhân duyên, ta hy vọng có thể đưa nàng đến Hồng Lâm Tộc. " Lần này nói chuyện chính là một tên thanh niên áo vàng, tên thanh niên này trông khoảng hơn hai mươi tuổ mà thôi, bộ dạng rất anh tuấn, là theo chân Địch Thốn tới nơi đây.
Địch Thốn gật gật đầu, sau khi nghe được Hồng lâm lão tổ truyền âm thì hắn không có tiếp tục ra tay với Địch Cửu mà nói ra, "Ngươi giết nhiều lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm tộc ta như vậy, nhưng mà lão tổ cùa chúng ta nói cũng đúng, một phương vũ trụ này mặc dù là vũ trụ trung cấp thế nhưng cường giả càng ngày càng ít. Hy vọng chúng tương lai chúng ta cùng một chỗ xuất lực cho một phương vũ trụ này, làm những chuyện mà một cường giả cần phải làm mà không phải tùy ý chém giết đạo hữu có tu vi yếu hơn. "
Địch Cửu cả trả lời cũng đều lười trả lời, nếu như không phải có Hồng lâm lão tổ ở đây, hắn có nắm chắc mình có thể chém giết Địch Thốn trong một nửa nén hương mà thôi.
Địch Thốn không có để ý tới thái độ của Địch Cửu mà là chuyển hướng sang Mông Nhược Lâu, "Ngươi cùng nhi tử của ta có nhân duyên trời định, không bằng cùng theo ta đến Hồng Lâm Tộc, ngươi thấy như thế nào? "
"Nhược Lâu....." Địch Tiển nhìn chằm chằm vào Mông Nhược Lâu, ánh mắt như muốn hóa thành thực chất.
Mông Nhược Lâu lạnh lùng nói: "Trả đồ đạc của ta trả lại cho ta. "
Nàng cũng không nói gì tới chuyện ca ca mình, nàng đã cảm nhận được, Địch Cửu không cách nào bắt lấy Địch Tiển trước mặt hai tên cường giả bước thứ năm của Hồng Lâm tộc.
"Ngươi đi cùng ta, hai chúng ta cùng nhau trở về Hồng Lâm Tộc thôi, ta lập tức trả món đồ đó lại cho ngươi. " Địch Tiển không chút do dự nói ra.
Mông Nhược Lâu không có trả lời, chỉ có máu của tu sĩ Hồng Lâm tộc chảy ra mới có thể rửa sạch thù hận của nàng.
"Xem tại ngươi cũng là cường giả bước thứ năm, ta không động tới ngươi, thậm chí ngươi đã giết nhiều cường giả Hồng Lâm Tộc ta rồi nhưng ta cũng không quá qua miệt mài theo đuổi. Nhưng mà ngươi phải để nữ tử bên cạnh ngươi lại cho Địch Tiển mang đi. "Giọng điệu Hồng lâm lão tổ chuyển sang lạnh lẽo.
Nghe hắn nói như thế, Địch Cửu lập tức có vẻ hiểu ra, Địch Tiển muốn dẫn Mông Nhược Lâu đi tuyệt đối không chỉ là vì ưa thích dung mạo của Mông Nhược Lâu, có lẽ còn có nguyên nhân nào đó quan trọng hơn nữa.
Địch Cửu không để ý tới Hồng lâm lão tổ nữa, chuyển ánh mắt về phía Nguyên Thường Tiêu đang đứng xa xa xem cuộc chiến, "Nguyên Thường Tiêu, tađịnh giết chết mấy con cóc om sòm này, đợi lát nữa ta động thủ thì ngươi có thể giúp ta ngăn cản lão quỷ tóc đỏ này trong thời gian nửa nén hương hay không? Chỉ cần ngươi có thể làm đượ thì ta sẽ giúp ngươi làm một chuyện. "
Nguyên Thường Tiêu không chút lựa chọn lắc đầu nói, "E là không thể kéo dài tới nửa nén hương, Du Minh Kim Kiều đã là bước thứ năm hậu kỳ, ta mới bước thứ năm trung kỳ. Ngươi đừng xem thường chút chênh lệch nhỏ bé này, đây khác biệt như ngày và đêm đó. Nhưng chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta thì ta cam đoan bọn hắn không làm gì được ngươi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận