Thế Giới Thứ Chín

Chương 644: Hư Bạch Thương Kiên Trì Đuổi Theo Địch Cửu

- Thế nào? Lư huynh...
- Địch tiền bối thật sự có thể luyện chế đan dược sao?
Lư Chí Phiên vừa ra ngoài liền bị một đám người vây quanh. Tuy Lư Chí Phiên vội vàng muốn tìm kiếm địa phương bế quan, thế nhưng y lại không thể không trả lời những vấn đề này. Cộng thêm sự cảm kích Địch Cửu từ tận đáy lòng, Lư Chí Phiên dứt khoát dừng lại, trả lời:
- Các vị đạo hữu, Địch tiền bối chắc chắn là Đan Thánh đỉnh cấp, hơn nữa Địch tiền bối làm người rất rộng lượng, công bằng vô khinh. Lư Chí Phiên ta vô cùng tôn kính Địch tiền bối từ sâu trong nội tâm.
Nói xong, Lư Chí Phiên kính cẩn thi lễ về hướng Địch Cửu Đan Khí các rồi mới nhanh chóng rời đi.
Vẻ kính cẩn của Lư Chí Phiên trong ngữ khí và hành động hoàn toàn là chân thực, tuyệt đối không tồn tại bất luận tình huống bị chèn ép nào. Giờ khắc này, tất cả tu sĩ đều kích động lên, tại Hư Không Chi Hải những năm qua, có ai chưa từng lấy được vài món bảo vật đỉnh cấp?
Thế nhưng nếu không có Luyện Đan sư hay Luyện Khí sư đỉnh cấp, số bảo vật đỉnh cấp ấy cũng chỉ có thể đặt ở trên người mình mà thôi. Trước đó bọn họ cho rằng Địch Cửu lừa đảo nên mới do dự. Hiện tại đã xác định rõ ràng, chẳng ai còn do dự nữa.
Tình hình như ong vỡ tổ, đông đảo tu sĩ đều ùa về Địch Cửu Đan Khí các.
Tuy nhiên tất cả mọi người đột nhiên bị hộ trận ngăn trở, Địch Cửu xuất hiện trong hộ trận, cao giọng nói:
- Các vị đạo hữu, ta chợt có cảm ngộ, cần bế quan một đoạn thời gian. Trong lúc ta bế quan, xin các vị đạo hữu không nên quấy rầy. Nếu muốn luyện đan hoặc luyện khí, chờ sau khi ta xuất quan rồi tính sau.
Nói xong, Địch Cửu lấy ra mấy viên trận kỳ, rất nhanh liền che lấp vùng không gian này.
Từng đợt thanh âm ảo não cùng hối hận truyền đến, nếu như bọn họ là người đầu tiên tiến vào Đan Khí các, vậy thì đã chẳng cần phải chờ tới khi Địch Cửu xuất quan mới có thể thỉnh cầu luyện đan.
Đáng tiếc, hiện tại Địch Cửu đã thông báo xong, hắn lại cường thế như vậy, ai dám ở chỗ này kiếm chuyện?
Một ít tu sĩ cấp thiết muốn biến đạo quả trên người mình thành đạo đan càng thêm quyết tâm muốn chờ đợi tại vị trí Địch Cửu bế quan, chỉ cần hắn vừa ra ngoài, vậy bọn họ sẽ lập tức thỉnh cầu hắn luyện đan.
...
Hiện tại, Địch Cửu đã sớm bố trí xong toàn bộ hộ trận, Khốn Sát Thần Trận cùng Thần Hộ Trận cấp năm. Một khi có người công kích, Địch Cửu tùy thời có thể mượn nhờ Tứ Phương trận kỳ đề thăng thần trận này thành ngụy cấp bảy. Đối mặt với loại đỉnh cấp đại trận này, dù một đống Hỗn Nguyên Thánh Đế đến hẳn là cũng có thể ngăn trở.
Ngay tại thời điểm Địch Cửu khép lại pháp trận, Đinh Trì chợt ngây dại ra. Thần linh khí nồng đậm không gì sánh được, hơn nữa còn tinh khiết đến cực hạn đột nhiên bao trùm tới, y dám khẳng định nơi nồng đậm thần linh khí nhất trên Đại Phật sơn cũng không bằng.
Đây tuyệt đối là thần linh khí hình thành từ đạo mạch siêu việt thượng phẩm.
Thiểm Điện sớm đã thét chói tai, tự tìm một chỗ, bắt đầu điên cuồng hấp thu thần linh khí. Địch Cửu còn chu đáo lấy ra một đống Thần Nguyên Đan cho nó.
Hắn bức thiết muốn đi Hư Thị, tu vi tăng lên mới là việc trọng yếu nhất. Nếu không phải đạt được hai viên Đính Tuyền Cánh đạo quả, nói không chừng hắn còn phải chờ nhiều năm nữa. Hiện tại còn không tranh thủ thời gian tu luyện thì còn chờ cái gì?
Địch Cửu không dự định mượn nhờ thần linh khí từ Thâm Hồng Thánh Đạo thành, bởi vậy hắn mới bố trí Thúc Linh đại trận. Tác dụng chủ yếu là không để cho thần linh khí trong này tràn ra ngoài. Hắn có cực phẩm đạo mạch, há lại phải mượn nhờ thần linh khí trên địa bàn người khác?
Từng đạo vòng xoáy thần linh khí rất nhanh liền hình thành chung quanh Địch Cửu, cuối cùng tạo thành một chỉnh thể, bên ngoài Địch Cửu Đan Khí các chầm chậm tạo thành từng màn sương mù mơ hồ.
Thần niệm của tu sĩ bên ngoài đảo qua lập tức bị loại sương mù ấy ngăn cản, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể cảm nhận được, nơi Địch Cửu bế quan có thần linh khí cực kỳ nồng đậm lưu động.
Đinh Trì đang điên cuồng hấp thu thần linh khí, bỗng nhiên cảm giác được thiên địa quy tắc chung quanh đột ngột rõ ràng hẳn lên. Bình thường y bế quan rất dài mới có thể ngộ ra một chút đạo niệm, giờ phút này chỉ cần tu luyện bình thường, mọi thứ dường như nước chảy thành sông, dễ dàng đề thăng.
Cái này...
Đinh Trì sợ ngây người, nếu bình thường tu luyện đều như vậy, ngày hôm nay y nào chỉ là Dục Đạo. Đừng bảo Dục Đạo, thậm chí còn có khả năng đã sớm Hợp Đạo đi.
Bất quá Đinh Trì rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, loại hoàn cảnh tu luyện có quy tắc thiên địa cực kỳ rõ ràng này rất có thể có quan hệ với Địch Cửu. Mà thôi, lúc này còn suy nghĩ lung tung cái gì? Tranh thủ thời gian tu luyện, tăng cao tu vi mới là chính đạo.
Đinh Trì càng thêm điên cuồng hấp thu thần linh khí nồng đậm, sau đó không ngừng xông phá hết quan ải này đến bình cảnh khác, cảm ngộ từng loại đạo niệm mà trước đó y chẳng cách nào hiểu.
Cùng thời gian, Địch Cửu đã nuốt vào một quả Đính Tuyền Cánh đạo quả.
Quy Tắc Đại Đạo vận chuyển, đầu tiên là trong Tinh Không mạch tạo thành một vòng xoáy thần linh vân, sau đó vòng xoáy dung hợp với thần linh khí ở bên ngoài. Trước hết củng cố tu vi Hóa Đạo sơ kỳ, tu vi tiến triển cực chậm, từ từ buông lỏng, sau đó mới bắt đầu điên cuồng ngưng tụ, hấp thu thần linh khí.
Khi Địch Cửu bắt đầu dựa theo phương thức luyện hóa Đính Tuyền Cánh đạo quả trên Thế Giới Thư, tu vi của hắn tựa như giếng phun mà cuồng bạo dâng lên.
Tu vi dâng lên, tự nhiên là cần nhiều thần linh khí hơn.
May mắn Địch Cửu đã sớm đặt vào một đầu cực phẩm thần linh khí, hiện tại thần linh khí từ Thần Nguyên Đan chung quanh hình thành nên thần linh vân vụ gần như thực chất, hoàn toàn bao phủ Địch Cửu.
Đạo kén đã lâu chưa xuất hiện, bởi vì loại cử động điên cuồng này nên quanh người Địch Cửu từ từ tạo thành từng vòng đạo kén.
...
Trong lúc Địch Cửu hoàn toàn tập trung tinh thần vào việc nâng cao tu vi, Tật Lô kinh hãi nhìn về hướng Địch Cửu bế quan. Ông ta có thể rõ ràng cảm nhận sự đáng sợ, dù Địch Cửu đã bố trí Thúc Linh Trận cùng các loại Bình Tế đại trận cũng vô pháp ngăn cản thần linh khí ba động, hơn nữa còn cả thiên địa quy tắc biến hóa rõ ràng.
- Thật cường đại...
Tật Lô lẩm bẩm.
Tật Lộ đã thấy nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế tu luyện trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành, bản thân ông ta chính là Hỗn Nguyên cường giả, nhưng ông ta chưa bao giờ thấy qua bất kỳ Hỗn Nguyên cường giả nào đáng sợ như Địch Cửu, có khả năng cảm ngộ thiên địa đại đạo rõ ràng đến thế. Thậm chí hắn còn không phải Hỗn Nguyên, một khi hắn bước vào Hỗn Nguyên...
Ha ha, Khương Đại kia...
Tật Lô cười lạnh, dù Khương Đại lợi hại hơn nữa thì cũng không có tư cách đánh đồng với Địch Cửu.
...
Doanh Hải đan các vốn chẳng được lọt vào hàng ngũ tam đại thế lực trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành, bất quá từ khi thiếu các chủ Doanh Hải đan các Ngang Nguyên bị Địch Cửu ném vào Hư Không Chi Hải, Doanh Hải đan các bị Địch Cửu chiếm cứ, hành vi khi hành phách thị trong thành đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Địch Cửu không hề đứng ra nói mình muốn thế nào, bất quá rất nhiều người đều theo bản năng coi Địch Cửu như cấm kỵ. Gần đây, rất nhiều người xa lạ tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành, ai biết tu sĩ nào sẽ là bằng hữu của Địch Cửu tiền bối?
Hôm nay, Thâm Hồng Thánh Đạo thành lại đón thêm một nam tử tuổi trẻ mặc hôi bào lạ mặt. Nhìn thoáng qua, nam tử này có vẻ rất gầy yếu, thế nhưng đôi mắt y lại toát lên vẻ được rèn luyện trong lòng đất qua trăm triệu năm, bắn ra quang mang cực kỳ thành thục. Y đứng ở ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành, quan sát tình hình trong thành tỉ mỉ hơn nửa ngày rồi mới đột ngột cao giọng nói:
- Các vị đạo hữu, ta muốn nghe ngóng thông tin về hai người. Ở đây ta có 1000 Thần Nguyên Đan, nếu ai biết, Thần Nguyên Đan của ta sẽ thuộc về người đó.
Nói xong, nam tử mặc hôi bào đưa tay liền ném ra một đống Thần Nguyên Đan lơ lửng trên cửa ra vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành, thiên địa đan khí cùng thần linh khí nồng đậm hỗn hợp hòa vào nhau, tất cả mọi người đều cảm giác được tu vi bản thân hơi buông lỏng. Đây tuyệt đối là loại cực phẩm Thần Nguyên Đan cấp cao nhất.
Rất nhiều tu sĩ lập tức vây quanh, nhưng chẳng ai dám cướp đoạt số Thần Nguyên Đan ấy. Mọi người đều biết, thanh niên gầy yếu trước mặt không phải nhân vật đơn giản.
Tu sĩ trẻ tuổi áo xám đó thấy đông người tụ tập lại mới lần nữa cao giọng hô:
- Ta muốn hỏi thăm hai người, người đầu tiên là Địch Cửu, người còn lại là Khương Đại, ai biết bọn họ?
- Ta biết...
Một tên tu sĩ Tố Đạo chớp cơ hội nhanh nhất.
Gia hỏa này đang chuẩn bị rời khỏi Hư Không Chi Hải, Địch Cửu đang bế quan, cho nên không sợ đắc tội. Còn Khương Đại thì lại càng không phải sợ.
Tu sĩ trẻ tuổi lập tức kinh hỉ, y không nghĩ vừa đến Hư Không Chi Hải, tùy tiện hỏi thăm một chút mà đã nghe được nơi hạ lạc của Địch Cửu cùng Khương Đại, quả thực là nằm mộng cũng nghĩ không ra.
Y biết Địch Cửu trốn vào Tầm Hồ, cũng biết Khương Đại theo tới Tầm Hồ. Chính bản thân y cũng từng vào đó, nhưng chẳng mấy chốc đã trở ra.
Trong lúc từ lối ra Đạo giới hộ trận rời đi tới Hư Không Chi Hải, thanh niên mặc hôi bào đã khẳng định Khương Đại đuổi không kịp Địch Cửu. Hư Bạch Thương y từng được chứng kiến sự gian xảo của hắn. Nếu bị Khương Đại dễ dàng xử lý như vậy thì Địch Cửu đã không khiến y phải kiêng kị đến thế.
Ngay cả lưỡng giới hư không mà Địch Cửu cũng có thể thoát đi, Tầm Hồ đối với hắn tuyệt đối không phải là trở ngại.
- Ngươi nói.
Hư Bạch Thương chỉ vào tên tu sĩ Tố Đạo vừa lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận