Thế Giới Thứ Chín

Chương 328

Căn cứ vào nguyên tắc thà thiếu thốn chứ không nhận bừa của mình, Địch Cửu muốn thành lập một gia viên trong này thì tuyệt đối không cho phép mấy tên sát nhân thành cuồng kia tiến vào thành. Dù không một ai đi với hắn thì Địch Cửu tuyệt đối cũng sẽ không hạ thấp yêu cầu của mình xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại 123 người, toàn bộ đều nguyện ý tiến vào trận pháp dùng để đo lường. Trận pháp đo lường của Địch Cửu là thông qua việc người đó có nói dối, có khí tức của tu sĩ luyện hóa tinh huyết hay không. Nếu có thì vừa vào trận pháp sẽ bị phát hiện ngay.
Về phần có phải từng giết người đoạt bảo không thì tu sĩ tham gia giám sát sẽ phải trả lời những vấn đề mang tính logic chặt chẽ, kết hợp với kiểm tra đo lường giao động từ khí tức để đưa ra kết quả tốt nhất. Mặc dù không thể bảo đảm 100% tra ra được tu sĩ không hợp cách nhưng muốn trốn thoát khỏi việc khảo nghiệm là việc khó mà xảy ra.
Sau khi đo lường xong, trong 123 người có 109 người hợp cách. Việc này cho thấy đại đa số tu sĩ biết mình không đủ chỉ tiêu đều đã sớm rút lui, dám tham gia thì trong lòng người đó cũng phải có chút tự tin. Tất nhiên không tính một số ít người ngay từ đầu đã ôm tâm lý cầu may.
Trông thấy kết quả đạt được khiến Địch Cửu vô cùng hài lòng, tuy nói chỉ hơn 100 người nhưng những người đó chính là căn cơ để thành lập tiên thành mới của hắn.
Địch Cửu triệu hồi một kiện pháp bảo phi hành hạ phẩm Tiên Khí ra rồi bảo:
- Đi thôi, chúng ta tiến về trụ sở tiên thành nào.
Pháp bảo này là hắn lấy được từ trong chiếc nhẫn của Trịnh Tam Hành, với cường độ thần niệm của Địch Cửu thì việc luyện hóa kiện hạ phẩm Tiên khí ấy thật sự không tốn quá nhiều thời gian.
Hơn 100 người cưỡi phi thuyền mất hết nửa năm để trở lại Thiên Trúc Hà, bao gồm luôn cả khoảng thời gian mà họ đã dừng lại ở phế tích tiên thành khác và các tông môn bỏ hoang để thu thập vật liệu.
Trong suốt thời gian này, Địch Cửu vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ Cù Đồng. Thế nhưng hắn cũng chẳng ngạc nhiên lắm, dù sao khoảng cách từ Cổn Đế Hải tới Thiên Trúc Hà không gần hơn bao nhiêu so với Tam Hành Tiên Thành, nhưng khi ấy hắn sử dụng Thần Niệm Độn, còn Cù Đồng thì không, huống chi tốc độ của y chắc chắn còn chậm hơn vài cấp bậc so với hắn.
- Nơi này chính là Thiên Trúc Hà? Di chỉ của Thiên Trúc Tiên Môn đó ư?
Ngay khi phi thuyền vừa đáp xuống thì một nam tu liền kinh ngạc hỏi.
Hơn một trăm người đi chung với Địch Cửu suốt nửa năm nay nên sớm đã quen thuộc lẫn nhau. Tu sĩ vừa nói chuyện chính là Vương Thích, tu vi Vực Cảnh viên mãn. Y đã tới Hoàng Hôn Tiên Giới gần 500 năm, nếu không sớm bước vào Chân Tiên chi cảnh thì thọ nguyên hẳn cũng sắp hết rồi.
Thời gian trăm năm này y đã đi qua nhiều nơi hơn so với Địch Cửu. Thế nhưng lại chưa bao giờ tới Thiên Trúc Hà, chỉ đơn giản là nghe kể lại mà thôi.
Địch Cửu gật đầu.
- Không sai, đó chính là Thiên Trúc Hà. Là Cù Đồng phát hiện ra đấy, y đã ra ngoài làm việc rồi, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Ta muốn thành lập một tòa tiên thành ở nơi này, mời mọi người tới ngoại trừ gia tăng thêm nhân khí cũng là vì sức một người hoàn toàn không đủ để xây dựng nên thành trì.
Câu một người không thành lập nổi tiên thành chỉ là nói cho có, trọng điểm là thời gian dài ngắn thế nào kìa.
Vấn đề là quả thật Địch Cửu chẳng có bao nhiêu hứng thú trong việc này, hắn chỉ quan tâm đến mỗi việc phòng ngự tiên thành mà thôi.
Tiên thành vừa mới thành lập chắc chắn sẽ không tạo ra quá nhiều sự chú ý, nhưng dựa vào Ngũ Hành Đại Trận trấn áp khí vận và tụ hợp nó lại thì cuối cùng tiên thành sẽ càng lúc càng lớn.
Tại thời đại Hoàng Hôn, việc một tòa thành đủ sức cho bất kỳ tu sĩ nào cũng đều có thể tu luyện bình thường trong đó thì đảm bảo sẽ trở nên nổi bật vô cùng.
Việc bị các tu sĩ bình thường khác chú ý đến không phải là chuyện Địch Cửu cần bận tâm. Tính ra thực lực của hắn cũng nằm trong hàng ngũ đỉnh cao tại Tiên giới. Điều khiến hắn lo lắng là việc thanh danh tiên thành một khi bị đồn ra ngoài, rất có thể sẽ dẫn tới sự chú ý của Tân Sinh Tiên Vực.
Điều này không chỉ dựa vào lời nói của Bối Sơ Thái, ở chung với đông đảo tu sĩ đi ra từ Tam Hành Tiên Thành trong khoảng thời gian dài cũng giúp hắn có nhiều hiểu biết hơn. Nghe đồn Tiên giới nguyên bản có Tiên Nhân, chỉ cần họ không vẫn lạc đều sẽ đi tới Tân Sinh Tiên Vực.
Nói thật ra thì bảo vật trấn áp khí vận của Tiên giới đều đã bị đào đi nên Địch Cửu không tin bên đó có thể tân sinh. Hắn có thể khẳng định thời gian càng lâu thì Tân Sinh Tiên Vực cũng sẽ giống Hoàng Hôn Tiên Vực thôi.
Khi địa bàn có thể tu luyện của Tân Sinh bị thiếu thốn thì sự tranh đoạt và giết chóc sẽ mau chóng xuất hiện.
Cho nên việc hắn thành lập ra tiên thành nhất định phải có tiên trận phòng ngự duy trì, mà trong tương lai, trận pháp này không chỉ dùng để đối phó với Tiên Nhân mà còn dùng để chống lại Tiên Nhân tới từ Tân Sinh Tiên Vực.
Khi các tu sĩ đi theo Địch Cửu biết địa phương thành lập tiên thành là Thiên Trúc hà thì bọn họ đều không quá xem trọng nó.
Kỳ thật có rất nhiều nơi ổn hơn so với chỗ này. Tính ra thì vị trí mà Trịnh Tam Hành chọn để thành lập tiên thành thậm chí còn tốt hơn nhiều. Bọn họ không hiểu vì cái gì Địch Cửu lại chọn nơi đây làm chốn dừng chân.
- Thành chủ, chúng ta sẽ thành lập Tụ Vận Tiên Trận tại đây ư?
Một người tò mò hỏi thẳng.
Mặc dù mọi người không coi trọng việc thành lập tiên thành tại Thiên Trúc Hà nhưng nếu đã đi với Địch Cửu thì tất nhiên sẽ để hắn làm chủ rồi. Từ khi bọn họ đi theo Địch Cửu thì mọi người đã không còn đường lui nữa.
Địch Cửu đứng trước mặt hơn 100 tu sĩ, cao giọng nói:
- Trận pháp ta muốn bố trí không chỉ đơn giản là Tụ Vận Tiên Trận mà là thứ có thể giúp mọi người tu luyện và bước vào Chân Tiên chi cảnh, thậm chí còn là tiên thành có cảnh giới cao hơn….
Lời Địch Cửu vừa nói khiến mọi người cực kỳ rung động, âm thanh nghị luận vang lên không ngớt. Câu nói đó Địch Cửu chưa từng hé miệng khi đi đường bấy lâu nay, hiện tại đột ngột thông báo như vậy khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Đối với họ mà nói, việc có thể tu luyện và bước vào Chân Tiên chi cảnh là hai việc hoàn toàn khác nhau, vậy nên họ khó mà tin được những gì mình mới nghe.
Mọi người cũng đã từng tiến vào Tam Hành Tiên Thành là vì nơi đó có danh xưng giúp tu sĩ tu luyện. Thế nhưng việc tu luyện ở đấy chỉ đơn giản là hấp thu tiên linh khí và duy trì tu vi của mình mà thôi.
Còn Địch Cửu lại nói hắn sẽ giúp mọi người bước vào Chân Tiên cảnh, đây là tin tức kinh thiên cỡ nào chứ?
- Thành chủ, tiên thành sắp tới thật sự có thể chuyển hóa tiên nguyên, giúp chúng ta bước vào Chân Tiên được à?
Một sĩ đứng ra hỏi vấn đề mà ai cũng đang tò mò muốn biết.
Địch Cửu gật đầu, lớn tiếng khẳng định:
- Đúng vậy, thế nên mọi người hãy cùng nhau cố gắng, việc này phải đoàn kết mới thành công được. Còn có một chuyện ta muốn nói với tất cả, tiêu chí bước vào Chân Tiên không phải chỉ cần chuyển hóa tiên nguyên không đâu mà còn phải vượt qua lôi kiếp từ Chân Tiên nữa. Những ai không vượt qua lôi kiếp mà chỉ thành công chuyển hóa tiên nguyên đều là ngụy Chân Tiên trong mắt ta.
“Lôi kiếp Chân Tiên?”
Ha ha ha, Thành chủ suy nghĩ quá nhiều rồi. Từ khi bọn họ tiến vào Hoàng Hôn Tiên Vực thì chưa từng thấy qua bất kỳ tu sĩ Chân Tiên nào có lôi kiếp để mà đột phá cả.
- Thành chủ đã nói thế thì chúng ta cứ như vậy mà làm đi.
Sự khẳng định của Địch Cửu chẳng được nhiều người tin tưởng lắm. Việc Thành chủ thường phát biểu phóng đại để khích lệ tinh thần của mọi người âu cũng là chuyện bình thường, bọn họ không quá để tâm tới vấn đề này. Chỉ cần có nơi như Tam Hành Tiên Thành mà không bị tùy ý giết chóc thì tất cả đã thỏa mãn lắm rồi.
Địch Cửu biết mọi người không hề tin mình nhưng cũng chẳng để ý, hắn tiếp tục nói:
- Ta cũng nói thẳng luôn. Thứ nhất như trước đó ta đã nói, tiên thành mới sẽ có quy củ mới. Luật pháp ta đã chế định tốt, đến lúc đó mỗi người góp một ít sức, luật lệ phải được chấp hành, không ai là ngoại lệ hết. Thứ hai là việc xây dựng tiên thành ta cũng chuẩn bị xong hết rồi, vấn đề này giao cho Liễu Du Hân và Tần Phù Kiếm chấp hành. Thứ ba, con sông trước mặt mọi người kia phải được giữ nguyên, không được phá hủy. Thứ tư, trong lúc mọi người thành lập tiên thành, ta cũng cần bố trí hộ trận cho nó. Liễu Du Hân, Tần Phù Kiếm!
Nghe Địch Cửu gọi tên, cả hai người đồng loạt bước ra.
Liễu Du Hân là người cảm kích Địch Cửu nhất, không chỉ do hắn chẳng những cứu nàng một mạng và dẫn nàng theo, mà vì hắn còn lấy lại chiếc nhẫn của nàng từ tay Trịnh Tam Hành nữa.
Lúc nàng đếm thấy có 13.026 viên hạ phẩm tiên tinh không thiếu một chút nào trong chiếc nhẫn là đủ để Liễu Hân Du thấy được sự quang minh lỗi lạc của Địch Cửu.
Địch Cửu lấy ngọc giản ra rồi điều khiển nó rơi vào chính xác tay của từng người.
- Các vị đạo hữu, trong ngọc giản này có bản vẽ về tiên thành mới và luật pháp. Việc xây dựng tiên thành sẽ do Liễu Du Hân và Tần Phù Kiếm phụ trách, mọi người hãy phối hợp với hai vị đạo hữu ấy để mau chóng hoàn thành công việc nhé.
Chẳng ai có ý kiến phản đối gì, tất cả đều hiểu Địch Cửu dẫn họ theo không phải để ngồi không hưởng mát.
- Thưa Thành chủ, hình như vật liệu xây dựng thành trì không đủ dùng.
Nhìn ảnh vẽ xong, Tần Phù Kiếm liền lên tiếng, y biết vật liệu họ thu thập trên đường cũng khá nhiều nhưng xét ra để xây thành thì vẫn còn thiếu thốn không ít.
Nghe thế, Địch Cửu bèn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Liễu Du Hân.
- Trông này có rất nhiều vật liệu để dùng, thiếu thì mọi người cứ lấy ra mà sử dụng.
- Vâng, Địch sư huynh.
Liễu Du Hân tiếp nhận cái nhẫn, nàng biết đây là do Thành chủ tín nhiệm nên mới giao nó cho mình.
Việc về tài nguyên Địch Cửu đã sớm nghĩ tới, sau khi xử lý hai tên Thành chủ kia, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua nhẫn của chúng rồi.
- Thành chủ, tiên thành mới hẳn phải cần một danh tự chứ nhỉ.
Vương Thích lần nữa nêu lên ý kiến.
- Không sai, cái này ta đã tính trước rồi, cứ kêu nó là Tinh Không Tiên Thành đi.
Địch Cửu đáp.
Tuy hắn tu luyện Tinh Hà Quyết nhưng thực tế từ sau khi chạm tới Tinh Không thì nó đã sớm không còn là Tinh Hà Quyết nữa rồi. Trừ việc đó ra, đạo hỏa Địch Cửu cũng được gọi là Quang Minh Tinh Không nữa. Đặt cái danh tự như vậy cho tiên thành cũng đại biểu cho công pháp và đạo hỏa của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận