Thế Giới Thứ Chín

Chương 307

Lúc Địch Cửu xông ra khỏi Ác Thú cốc, truyền tống trận đã mở ra từ trước, hắn đoán chừng mình rời khỏi tương đối trễ cho nên mới không trông thấy các tu sĩ còn lại.
Trên thực tế, tại cấm địa thí luyện như Ác Thú cốc, từ trước tới nay chỉ có duy nhất Địch Cửu có thể đi tới tận cùng trong đó. Ngoại trừ số ít thiên tài đỉnh cấp xâm nhập tới trung đoạn Ác Thú cốc, đại đa số thí sinh dự thi đều chỉ quanh quẩn ở cửa ra vào tìm cơ hội. Những tu sĩ tiến vào trung đoạn đều vì muốn kiếm Huyễn thú mà thôi.
Địch Cửu bước vào truyền tống trận để di chuyển đến Thăng Tiên quảng trường.
Hắn vừa tiếp đất liền quét thần niệm ra ngoài, số người còn sống sót tuyệt đối không đến 200, đi vào 500 tu sĩ mà đi ra không đến 200, tỉ lệ sinh tồn thấp hơn bốn thành nhiều.
Sau một khắc, Địch Cửu cảm giác được lửa giận trong lòng mình như bị tưới thêm dầu, bởi vì hắn phát hiện Tiển Tắc thế mà bị đính trên màn hình thông báo.
Còn may Tiển Tắc chưa bị giết, hẳn là hung thủ định chờ Địch Cửu ra ngoài rồi mới ra tay.
Hắn lập tức xông lên, vung tay ném ra bốn cây trận kì để giải phóng cho y.
- Là Mai Bát Phiến...
Thanh âm Tiển Tắc cực độ suy yếu, Địch Cửu gật đầu, nói với An Hiểu Kỳ đang đứng bên cạnh:
- Giúp ta chiếu cố người này.
Từ lúc Địch Cửu đi ra đến khi giải cứu Tiển Tắc, mới chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng đã khiến tất cả mọi người trên huyền lâu kinh ngạc không gì sánh được.
Không phải vì Địch Cửu dám cứu Tiển Tắc, mà do Tiển Tắc bị Mai Bát Phiến dùng thất cấp Tỏa Thần Trận giam giữ. Nếu tùy tiện cứu người, đoán chừng chỉ vừa rút ra một cây trận kì thôi thì y liền triệt để khí tuyệt.
Nhưng Địch Cửu không cần suy nghĩ đã lập tức cứu được Tiển Tắc, hơn nữa còn giải thoát cho y thành công, điều này nói rõ trình độ Trận Đạo của Địch Cửu cao hơn Mai Bát Phiến nhiều. Bởi vì nếu trình độ Trận Đạo ngang nhau thì không có khả năng trong tích tắc ngắn ngủi mà cứu được người ra.
Gần như cùng thời điểm Địch Cửu cứu người, Mai Bát Phiến cấp tốc xông ra khỏi lầu các. Theo sát phía sau là Bái Hoằng.
Hiện tại còn chưa xác định Bái Thiếu Tượng có phải bị Địch Cửu giết hay không. Mà dù Bái Thiếu Tượng thật sự do Địch Cửu giết, nhưng Bái Hoằng muốn báo thù, vẫn phải chờ Mai Bát Phiến chế trụ hắn lại rồi nói sau. Ra tay trước đồng nghĩa với việc không tôn trọng Mai Bát Phiến.
Sắc mặt An Linh Chu và Bách Thương Hành đứng trên huyền lâu có chút khó coi, hành động của Mai Bát Phiến hoàn toàn khinh thường Chân Vực thiên tài chiến. Hành động này đã hoàn toàn phá hủy quy tắc, có thể khẳng định, từ nay về sau, Chân Vực thiên tài chiến chỉ sợ sẽ trở thành một trò cười. Hai người bọn họ cũng đứng lên, nhưng chưa vội có hành động gì.
Bởi vì cả Bách Thương Hành và An Linh Chu đều rõ ràng, chỉ cần họ lao ra thì lần Chân Vực thiên tài này xem như sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Không chỉ vậy, toàn bộ Chân Vực sẽ lâm vào trong loạn chiến đáng sợ. Biện pháp duy nhất là chỉ có thể đợi Mai Bát Phiến chế trụ Địch Cửu rồi tính sau.
Khi chưa hỏi rõ sự tình, Mai Bát Phiến chắc chắn chưa vội giết Địch Cửu.
Ở dưới lầu, có một gã nam tử bị gù đang vọt ra ngay sát sau Mai Bát Phiến. Hầu hết ai cũng biết gã. Người nọ chính là chó săn Cẩu Thương dưới trướng Mai Bát Phiến. Bây giờ lão ta muốn giết Địch Cửu, chó săn đương nhiên phải theo sát phía sau, cam đoan không để Địch Cửu trốn thoát.
Mai Bát Phiến không mấy để ý, nhiều nhất chẳng qua là cảm thấy Cẩu Thương càng trung thành mà thôi.
Địch Cửu không đợi Mai Bát Phiến động thủ, Thiên Sa Đao đã chủ động hóa thành một đạo đao mang bổ tới.
An Hiểu Kỳ cuối cùng đã hiểu vì sao Địch Cửu giao Tiển Tắc cho nàng, hóa ra Mai Vực Chủ đã sớm biết Địch Cửu giết Mai Chí Vân, cho nên hắn vừa mới ra thì Mai Bát Phiến liền lao tới giết.
Địch Cửu chủ động xuất đao không chỉ khiến Mai Bát Phiến giận điên lên, mà còn làm cho tất cả cường giả trên huyền lâu và toàn bộ tu sĩ ở quảng trường khiếp sợ ngây người.
Thiên hạ còn có loại đần độn dám động đao với Mai Bát Phiến ư?
Ngay cả An Linh Chu và Bách Thương Hành cũng phải thở dài, nếu Địch Cửu đứng yên chịu trận để Mai Bát Phiến chế trụ, chỉ cần Mai Chí Vân không phải do hắn giết, bọn họ còn có biện pháp thuyết phục. Thậm chí nếu hỏi rõ ràng do Mai Chí Vân chủ động ra tay với Địch Cửu, họ sẽ lấy lí do trong cuộc thi không được tùy ý giết hại thiên tài tham gia để miễn cưỡng bỏ qua chuyện này.
Hiện tại bất luận Mai Chí Vân có phải do Địch Cửu giết chết hay không, họ cũng không thể nói năng gì nữa. Bởi vì Địch Cửu dám động thủ với Vực Chủ Mai Nhất vực, chuyện này không khác gì tạo phản.
- Tiểu súc sinh...
Mai Bát Phiến điên cuồng gào thét, âm Dương Phiên triển khai, hóa thành hai đạo khí tức đáng sợ, một âm một Dương. Toàn bộ Thăng Tiên quảng trường bị chúng bao phủ, chỉ cần thần niệm không vượt quá cấp mười thì bất cứ ai ở trong phạm vi này cũng không thể quét thần niệm ra ngoài.
Phong Tiêu đao ảnh hóa thành đao thế không gian, trong đao thế không gian xuất hiện vô số đao ý bàng bạc, đao ý lại phân tán vô cùng vô tận đao thế khiến cả thế giới rúng động tựa như sắp bị nghiền nát vậy.
Phong Tiêu Đao thẳng tiến không lùi, khí thôn thiên địa, thế nhưng trong lòng Địch Cửu lại trầm xuống, bởi vì hắn biết Phong Tiêu Đao không cách nào xé rách âm Dương Phiên. Mai Bát Phiến và Mai Chí Vân đều thi triển cự phiên, nhưng trình độ giữa hai người thì giống như khoảng cách giữa trời và đất.
Đao và phiên chưa kịp đụng vào nhau thì Địch Cửu đã xoay Thiên Sa đao, bổ ra đao thứ hai, Liệt Văn Đao.
Đao ý của Liệt Văn Đao khiến đao ý tiêu sát biến thành sóng đao liên miên, rốt cục đã chém ra một khe hở nhỏ trong âm Dương không gian.
Nhưng Địch Cửu vẫn không hề mừng rỡ, hắn biết hôm nay có giữ được tính mệnh hay không, chỉ có thể trông cậy vào Quyết Triển.
Trận chiến hôm nay chỉ có một kết quả, không phải Địch Cửu chết thì là Mai Bát Phiến vong. Mai Bát Phiến đã sớm phong tỏa không gian khắp Thăng Tiên thành, cho nên Thần Niệm Độn có mạnh hơn đi chăng nữa cũng chạy không thoát. Huống hồ hắn vốn không định đào tẩu, nếu hắn trốn, Tiển Tắc sẽ chết vô cùng thê thảm.
“Rầm rầm rầm…”
Phong Tiêu Đao đao thế cộng thêm Liệt Văn Đao sóng đao hùng hổ va chạm với âm Dương Phiên Khí của Mai Bát Phiến, tiếng nổ tung kinh khủng phát ra, sóng chấn động khiến hộ trận chung quanh Thăng Tiên quảng trường lay lắt như muốn vỡ vụn, người có tu vi yếu liền hộc máu, bay thẳng ra ngoài.
“Răng rắc!”
Địch Cửu cảm giác được đao thế của mình đang nhanh chóng yếu ớt, sóng đao vỡ vụn, đao thế tán loạn, không đủ khả năng hình thành uy hiếp gì đối với Mai Bát Phiến cả.
“Thật mạnh!” Địch Cửu chỉ kịp nghĩ đến hai chữ này. Sau khi hóa giải Phong Tiêu Đao và Liệt Văn Đao, âm Dương Phiên Khí lập tức chia ra, một trái một phải khóa chặt thân thể Địch Cửu.
Tuy âm Dương Phiên Khí đã suy yếu vì đỡ hai đao rồi, nhưng uy lực khi chém vào thân thể Địch Cửu vẫn đủ để tạo ra hai vết thương sâu hoắm.
Trông thấy lực lượng cuồng bạo cuốn tới, Địch Cửu chỉ có thể thuận thế bay ngược lại. Địch Cửu chấp nhận để âm Dương Phiên Khí xé rách nhục thân mình, liều mạng xông về phía Mai Bát Phiến.
- Ồ!
Mai Bát Phiến thốt lên, lập tức hiểu ra.
- Tiểu súc sinh không ngờ là tu sĩ Thần cấp luyện thể, khó trách dám lớn lối ở Chân Vực như thế. Tuy nhiên gặp phải bản Vực Chủ, dù ngươi có Tiên cấp luyện thể cũng phải nằm xuống cho ta...
Mai Bát Phiến không thèm để ý đến việc âm Dương Phiên không chém Địch Cửu thành ba khúc, lão cười tàn nhẫn rồi bước vào lĩnh vực không gian của Địch Cửu.
Âm Dương Phiên lần nữa tế ra, không gian lại ngưng đọng, nhưng Mai Bát Phiến bỗng nhiên cảm giác được có chút cổ quái.
Theo lý thuyết, không gian đã bị âm Dương Phiên khống chế, Địch Cửu hẳn phải không có năng lực chống cự mới đúng. Dù hắn có là tu sĩ Vực cảnh đi chăng nữa, ở trong không gian âm Dương Phiên vẫn không có năng lực hoàn thủ.
Nhưng thực tế lại trái ngược, Địch Cửu chẳng những chém ra hai đao, mà còn chịu được âm Dương Phiên Khí trọng thương rồi xông về phía trước, chuyện này quả thật không bình thường.
Trừ phi Địch Cửu có thần niệm mạnh hơn thần niệm của mình, nhưng làm sao khả năng? Thần niệm của lão đã là cấp mười, chỉ sợ toàn cõi tu chân giới còn chưa được lẻ loi vài người có thần niệm giống như vậy nữa là.
Loại nghi hoặc này chớp mắt đã qua, việc cấp bách là phải chế trụ Địch Cửu. Lập tức Mai Bát Phiến phát hiện, âm Dương Phiên không gian vẫn không thể cầm cố được Địch Cửu.
Không đúng, Địch Cửu chắc chắn phải có thần niệm cấp mười một. Xem ra Địch Cửu không chỉ học xong Thần Niệm Độn, mà còn có thủ đoạn rèn luyện thần niệm đỉnh cấp. Trên thân người này có quá nhiều bí mật lớn, lão nhất định phải sưu hồn hắn mới được.
Quyết Triển đang quan chiến phía sau Mai Bát Phiến tỏ ra rất lo lắng, gã hoài nghi Địch Cửu khoác lác, nói cái gì mà ngoại trừ người trong Tiên giới ra, không ai có thể ngăn cản một cước của hắn. Tình huống hiện tại là Địch Cửu bị áp chế trong lĩnh vực của Mai Bát Phiến, vốn không có cơ hội xuất cước kia kìa. Đừng nói đá ra một cú, Địch Cửu hiện giờ hoàn toàn là bị đè xuống đánh mà.
Khi Địch Cửu bị âm Dương Phiên Khí bổ ra hai đao huyết vụ, Quyết Triển thật sự tuyệt vọng rồi.
Gã biết rõ việc này khó trách được Địch Cửu, Mai Bát Phiến thật sự là quá mạnh, đổi thành một tu sĩ Vực cảnh khác cũng vô pháp dưới loại tình huống như vậy mà đá vào người Mai Bát Phiến, chớ đừng nói chi là đem Mai Bát Phiến đạp bay.
...
Âm Dương Phiên không gian sát thế lần nữa tụ hội lại, đúng lúc này, Mai Bát Phiến trông thấy Địch Cửu một cước đạp hướng về phía lão.
Mai Bát Phiến cười lạnh, ở trong không gian âm Dương Phiên của lão thì không lo tìm cách đào tẩu đi, còn muốn dùng chân đạp lão ư? Tên oắt này rốt cuộc là tự tin, hay nói đúng hơn là ngu xuẩn tới độ nào vậy?
Khó trách người này dám giết con của mình, hóa ra hắn là một tên đần, Chí Vân xui xẻo bị hắn chọn làm mục tiêu nên đành vong mạng.
Mai Bát Phiến vốn hoàn toàn coi thường một cước của Địch Cửu, nhưng khi hắn tung chân ra, sắc mặt lão lập tức thay đổi.
Ở đây vẫn đang bị âm Dương Phiên bao phủ, nhưng dù lão tránh sang hướng nào thì vẫn không thể tránh khỏi, lão thế mà trốn không thoát khỏi một cước ấy...
- Là Không Gian Pháp Tắc sao?
Mai Bát Phiến hít vào một ngụm khí lạnh, da đầu run lên, Địch Cửu đã đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc, điều này thật sự quá đáng sợ!
Âm Dương Phiên sát khí giảm rõ rệt, âm Dương không gian bắt đầu tán loạn.
“Bành!”
Mai Bát Phiến chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn chân của Địch Cửu giẫm lên lồng ngực mình, lực lượng chân nguyên bao trùm thần niệm ập tới, dù Mai Bát Phiến đã mặc hộ giáp cũng không cách nào chịu đựng một cước kinh khủng như vậy.
“Phốc!”
Máu tươi xen lẫn nội tạng phun ra, Mai Bát Phiến bị Địch Cửu đạp văng ra ngoài.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận