Thế Giới Thứ Chín

Chương 237

Nam tử trung niên xông vào tên là Nguyên Kiệt - một võ giả Địa cấp hậu kỳ.
Lão giả tóc trắng vốn đang định nổi bão với chuyện Nguyên Kiệt dám tự ý chen ngang cuộc họp, thế nhưng nghe nói như vậy thì lửa giận liền ném ra sau đầu. Ông ta vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay Nguyên Kiệt.
- Thực sự có người dùng một đao mà giết chết được Yêu Hồ Vương cấp ba trên Vô Lượng Thiên Lý sơn ư?
Lão giả ấy cực kỳ cao hứng, bởi vì nếu quả thật có người chỉ dùng một đao đã có thể giết Yêu Hồ Vương, vậy người này xem như có tư cách đối kháng với Yên Chi Hổ Vương cấp bốn rồi.
- Là thật, ta đã nhìn thấy thủ cấp của Yêu Hồ Vương mà, chờ một chút để ta mở video ra...
Nguyên Kiệt vừa nói vừa bước nhanh về phía máy chiếu.
Trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh ba nam một nữ mà Địch Cửu đã cứu, ở trước mặt bọn họ còn có hai thi thể yêu thú, một con Lang Yêu cấp hai và một con Ly Hồ cấp ba.
Nam tử mang súng trường khen ngợi Địch Cửu hết lời, y nói trên trời dưới đất, người có thể so sánh với Địch Cửu còn chưa sinh ra, chỉ dùng một trảm đã lấy thủ cấp Hồ Yêu Vương. Hơn nữa, lúc Địch Cửu nói chuyện thì ngay cả hắn ở nơi nào bọn họ cũng chẳng cảm nhận nổi.
Tuy nhiên có điều lạ kỳ là người này lại không miêu tả được tướng mạo cụ thể của Địch Cửu. Chỉ biết lúc đó hắn đang trong tình trạng máu me khắp người, tựa hồ như đang bị một yêu thú cường đại truy sát phía sau vậy.
Lão giả tóc trắng nghiêm nghị nói:
- Cường giả như vậy mà lại bị truy sát, có lẽ là đã đụng phải con Ngũ Vĩ Yêu Hồ kia rồi. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm thấy hắn, sau đó mọi người cùng nhau liên thủ chiến đấu thì may ra mới có hi vọng sống sót.
Tất cả mọi người đều gật gù đồng ý, bởi vì ai cũng biết đến sự lợi hại của Ngũ Vĩ Yêu Hồ trong lời lão giả. Nghe đồn, khi Yêu Hồ vừa tới Trái Đất chỉ mới có bốn đuôi, nhưng hiện tại nó đã mọc ra cái đuôi thứ năm rồi.
Yêu Hồ vốn luôn ở sâu trong rừng Amazon, không ngờ bây giờ lại nghe được tin nó xuất hiện ở khu vực đồng bằng, đây quả thật là tin tức rất xấu.
...
Khi Địch Cửu đến được bên ngoài dãy núi Vong Xuyên đã là lúc chạng vạng tối.
Năm đó hương hỏa của chùa Vong Xuyên rất thịnh vượng, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại một đống phế tích. Địch Cửu không tìm được bất kì tin tức gì liên quan tới Hồng Trần hòa thượng, hắn cực kỳ thất vọng, cuối cùng đành phải rời đi.
Địch Cửu di chuyển đến nơi mà năm đó mình đáp xuống Trái Đất, phát hiện phi hành khí của mình đã biến mất.
Xem ra có người đã tìm tới chỗ này, đồng thời lấy phi hành khí đi rồi.
Địch Cửu không mấy quan tâm đến chút mất mát ấy, nếu như lúc hắn còn ở trên Trái Đất thì phi hành khí thật sự rất trọng yếu, thế nhưng bây giờ đối với hắn nó chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi.
Địch Cửu đi thẳng tới cây cầu gỗ, nơi mà hắn đã từng gặp Phương Tuyết khi trước. Lúc đó Địch Cửu chỉ cho rằng cây cầu này có chút kỳ quái mà thôi. Về sau hắn nhớ lại thì bỗng giật mình suy đoán, rất có thể nó chính là một kiện chí bảo, bởi vì khí tức của nó cùng loại với bảo vật đỉnh cấp. Đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến hắn luôn mong muốn quay lại địa cầu.
Địch Cửu hiểu rất rõ tuy hắn đã từng nhìn thấy cây cầu ẩn hiện tại vị trí này, nhưng điều đó không nói lên rằng nó sẽ luôn một mực nằm tại đấy.
Thần niệm của Địch Cửu chưa kịp quét ra thì một tiếng hổ gầm vang dội đã truyền đến. Một con Yên Chi Hổ chỉ cách hắn không tới mấy chục trượng đang nhào về phía bên này.
Địch Cửu không buồn quay đầu lại, hắn tiện tay tung một đạo phong nhận ra, sau đó thần niệm trực tiếp bao trùm toàn bộ dãy núi Vong Xuyên.
Yên Chi Hổ cấp bốn ở trên Trái Đất đã xem như rất lợi hại, nhưng trước mặt Địch Cửu thì không khác gì con sâu cái kiến. Một đạo phong nhận đã có thể dễ dàng chia đôi con hổ này thành hai nửa bằng nhau.
Trước khi chết, Yên Chi Hổ dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Địch Cửu, vì sao tên nhân loại này lại mạnh mẽ đến độ nó không dám tưởng tượng như vậy chứ? Thực lực cỡ đó e rằng ngay cả Ngũ Vĩ Yêu Hồ Vương cũng không sánh bằng. Suy nghĩ đấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc rồi tan biến, thi thể Yên Chi Hổ nặng nề rơi thẳng xuống mặt đất làm chấn động cả một vùng.
Cho dù Yên Chi Hổ rất có giá trị trong mắt võ giả bình thường, nhưng đối với Địch Cửu thì nó chỉ là yêu thú cấp bốn, hắn chẳng có hứng thú đi thu thập chút vật liệu như vậy.
Với đẳng cấp thần niệm hiện tại, bất luận động tĩnh gì trong toàn bộ dãy núi Vong Xuyên thì hắn đều dễ dàng cảm nhận được.
Vậy nên hắn tiện tay xử lý tất cả, cho dù chỉ là yêu thú cấp không cũng bị Địch Cửu đồ sát.
Không cần dùng thần niệm công kích thì thực lực của hắn vẫn thừa sức miểu sát yêu thú cấp bốn trở xuống. Huống chi hắn còn tu luyện qua Thần Niệm Đoán, thần niệm đã cô đọng đến mức không gì sánh được rồi.
Nguyên dãy núi Vong Xuyên bị Địch Cửu càn quét đến mức không còn một mống yêu thú, tuy nhiên trong lòng hắn lại chẳng dậy lên nổi chút xíu cao hứng nào, bởi vì thần niệm cấp mười của hắn thế mà lại không tìm được bất kì vết tích gì của cây cầu gỗ.
Chẳng lẽ pháp bảo kia bỏ chạy mất rồi ư?
Địch Cửu không cam lòng, thần niệm cứ quét qua hết lần này tới lần khác. Khi quét tới chùa Vong Xuyên, hắn đột nhiên phát hiện một chỗ khác lạ. Dưới đống phế tích của chùa dường như có một đạo ánh sáng mơ hồ uốn lượn.
Cầu gỗ...
Địch Cửu độn tới ngay trên đống phế tích, thần niệm lập tức thẩm thấu xuống dưới.
Trong thần niệm của Địch Cửu, đạo ánh sáng mơ hồ uốn lượn kia dần hiện ra thành hình một cây cầu gỗ màu đen rõ nét. Một loại âm khí đáng sợ cuốn khiến Địch Cửu giật nảy mình, bèn nhanh chóng thu hồi thần niệm.
Sau khi nuốt vào một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ để Địch Cửu có thể khu trừ âm khí kia ra khỏi thức hải, thần niệm của hắn mới lần nữa thẩm thấu vào phía dưới chùa Vong Xuyên.
Lần này Địch Cửu tương đối cẩn thận, hắn nhìn thấy hai chữ cổ “Luân Hồi” cực lớn trên cây cầu.
Luân Hồi Kiều? Địch Cửu cảm giác da đầu mình hơi tê dại. Thần thoại có nói, con người sau khi chết nếu muốn luân hồi thì cần phải đi qua Luân Hồi Kiều, liệu có phải cây cầu trước mặt hắn là thứ tồn tại trong truyền thuyết hay không đây?
Địch Cửu vô cùng kích động, nếu Luân Hồi Kiều này chính là thứ hắn đang nghĩ tới, vậy hắn nhất định phải thu nó về tay. Hắn có Thế Giới Thư nhưng mà không thể dùng công khai, còn viên đá nhỏ chẳng qua chỉ dùng để cải thiện tư chất. Thật sự là hắn chẳng hề có một cái pháp bảo công kích đỉnh cấp nào cả. Vậy nên hắn bức thiết muốn sở hữu được cây cầu nọ.
Thần niệm của hắn điên cuồng thẩm thấu vào trong Luân Hồi Kiều, muốn nhanh chóng thu lấy cây cầu gỗ màu đen này về cho bản thân.
“Răng rắc!”
Thức hải lập tức nứt ra, âm khí phô thiên cái địa xông vào trong đầu Địch Cửu, vết rách trong thức hải nhanh chóng mở rộng, chỉ cần lại kéo dài thêm một hơi thở nữa thì thức hải của hắn sẽ triệt để vỡ vụn mất.
Khí tức luân hồi kinh khủng ập tới, tựa hồ sau một khắc nữa sẽ cuốn Địch Cửu vào trong luân hồi để lần nữa đầu thai làm người.
Địch Cửu cực kỳ kinh hãi, hắn cấp tốc thu hồi thần niệm, sau đó nhịn không nổi bèn phun ra một ngụm máu.
Thật quá lợi hại, Địch Cửu có thể khẳng định cho dù thần niệm của hắn điên cuồng mở rộng gấp mấy chục lần cũng vô pháp dao động Luân Hồi Kiều chứ chưa nói tới việc lấy nó đi. Luân Hồi Kiều quá đáng sợ, vượt xa khỏi năng lực của hắn, tạm thời không có cách nào thu hoạch được.
Thức hải vỡ ra khiến cảm giác suy yếu cũng theo đó truyền đến. Địch Cửu bèn nhanh chóng nuốt một gốc Chích Thần Thảo màu đen vào. Khí tức cực nóng tràn ngập thức hải giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.m khí gặp phải nhiệt khí liền bị trung hòa, xem như cho Địch Cửu một cơ hội thở dốc, Địch Cửu tranh thủ thời gian vận chuyển Đoán Thần Thuật nhằm khôi phục lại thức hải của mình.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi mặt trời chiếu lên người Địch Cửu cũng là lúc hắn lại hộc máu.
Mất đến nửa ngày và thêm một đêm, thức hải của hắn cuối cùng đã khôi phục hơn phân nửa. Có lẽ hắn cần vài ngày nữa mới hoàn toàn bình phục được.
Dù biết rõ dưới chân mình là chí bảo thuộc hàng cao cấp nhất trong vũ trụ nhưng Địch Cửu không dám thử sức thêm lần thứ hai.
Địch Cửu tự biết mình hiện tại không đủ khả năng mang Luân Hồi Kiều đi. Hắn cần phải tu luyện tới cảnh giới nhất định tại Tiên giới thì may ra mới có tư cách sờ tới cây cầu gỗ này.
Dù trong lòng chẳng hề cam tâm nhưng Địch Cửu cũng chỉ đành tiếp nhận kết quả ấy. Hắn lấy trận kỳ ra, định bụng sẽ phong ấn chỗ này lại.
Thế nhưng ngay lập tức Địch Cửu bèn tự giễu chính mình. Luân Hồi Kiều là bảo vật cỡ nào? Nó ở đây đã nhiều năm như vậy mà không ai có thể phát hiện, càng khỏi nói tới chuyện mang đi, hắn muốn dùng trận kỳ phong ấn nó thì quả thật đúng là chuyện cười.
Nói cách khác, nếu hắn thật sự làm như vậy, chỉ sợ không phải phong ấn Luân Hồi Kiều mà là giúp cho cường giả khác dễ dàng định vị Luân Hồi Kiều hơn mà thôi. Địch Cửu thở ra một hơi, quyết định thu hồi trận kỳ.
Hai chuyện cần làm khi đến Trái Đất đều không thể hoàn thành, lúc xuyên qua hư không còn xém chút để lại cái mạng, tuy nhiên Địch Cửu lại không hề có chút xíu buồn phiền nào.
Hắn đã biết Luân Hồi Kiều ở đây thì sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ lấy được nó thôi.
Đột nhiên, một chiếc phi hành khí màu bạc từ đằng xa đáp xuống bên ngoài cái sân um tùm cỏ dại trước chùa Vong Xuyên.
Địch Cửu nhận ra đây chính là phi hành khí của mình. Khi người trên đó đi xuống, hắn thở dài một hơi, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Người đầu tiên bước ra chính là Thẩm Tử Ngữ, người phụ nữ mà hắn ái mộ nhất trong kiếp trước. Bây giờ, Thẩm Tử Ngữ đã thành thục hơn năm đó nhiều, động tác thoải mái, thong dong, mang theo khí tức của kẻ bề trên.
Thẩm Tử Ngữ hẳn đã thật sự bước vào Tiên Thiên chứ không phải loại cảnh giới Tiên Thiên giả kia.
Tiên Thiên chân chính tương đương với tu sĩ Trúc Cơ cảnh. Nếu không tính thần niệm mà chỉ đơn thuần bàn về sức chiến đấu thì võ giả Tiên Thiên thậm chí còn mạnh hơn một chút so với tu sĩ Trúc Cơ.
- Địch Cửu...
Thẩm Tử Ngữ khiếp sợ nhìn Địch Cửu, nàng không ngờ hắn sẽ có mặt tại đây.
Rất nhanh, nàng tự cho rằng mình đã biết tại sao hắn lại xuất hiện ở chùa Vong Xuyên. Trong mắt Thẩm Tử Ngữ hiện lên một tia phức tạp, nàng nhẽ thở dài rồi chậm rãi đi về hướng Địch Cửu.
Nàng biết mình nợ Địch Cửu một ơn cứu mạng, nếu không có hắn thì cũng chẳng có nàng của ngày hôm nay. Không nghĩ tới hắn cố chấp như thế, nhiều năm không gặp nàng mà vẫn len lén đi tới chùa Vong Xuyên, xem ra hắn không có cách nào quên được nàng.
Thẩm Tử Ngữ cũng tự suy đoán nguyên nhân vì sao Địch Cửu không tìm mình, e rằng là do khoảng cách quá lớn giữa hai người. Trong nội tâm nàng thoáng hiện lên chút tự trách. Từ khi Trái Đất bộc phát họa yêu thú, nàng quá bận rộn với việc trừ khử bọn chúng.
Ngoại trừ mấy năm đầu tiên, về sau nàng chưa từng một lần thử tìm kiếm tung tích của Địch Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận