Thế Giới Thứ Chín

Chương 448

Sau khi Trầm Tự Thuấn rời đi, Địch Cửu bắt đầu bế quan. Mặc dù Quảng trường Hòa Bình đã mở ra nhưng tiệm cơm Hòa Bình vẫn chưa có ý định buôn bán gì.
Trước khi Địch Cửu bế quan, Mông Thiến Thiến đã kịp thời đưa nhẫn trữ vật tới. Thứ trân quý nhất trong chiếc nhẫn là một đầu cực phẩm Tiên Linh Mạch thuộc tính Mộc, cộng thêm một đầu thượng phẩm Tiên Linh Mạch thuộc tính Lôi do Phương Phí Lâu bồi thường, Địch Cửu xem như có hai đầu tiên mạch có thuộc tính.
Chiếc nhẫn của hơn mười tên cường giả Tiên Tôn và bốn cường giả Tiên Đế cũng đủ để hầu bao Địch Cửu dư dả một chút.
Sau khi sửa sang lại, hắn phát hiện bản thân đang sở hữu hơn hai ngàn gốc tiên linh thảo cấp bảy, trong đó người cống hiến nhiều nhất không phải Mông Thiến Thiến mà là Phó Giác của Hữu Đỉnh đan lâu.
Tiên linh thảo cấp tám gần ngàn gốc, tiên linh thảo cấp chín cũng lên đến hơn 500 gốc.
Trừ cái đó ra, Địch Cửu cũng gom được một đống lớn vật liệu luyện khí cùng các loại thần thông pháp kỹ và bảo vật hiếm lạ. Các loại Tiên Linh Mạch cộng lại cũng hơn 20 đầu.
Đối với Địch Cửu mà nói, trân quý nhất vẫn là Tố Sắc Vân Giới Kỳ trong chiếc nhẫn của Tây Lăng Nguyên Di.
Lá cờ này chính là bảo vật Địch Cửu muốn có nhất, hộ trận hắn bố trí tại Tinh Không Tiên Thành đã có Ly Địa Diễm Quang Kỳ với Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ, hiện tại tăng thêm Tố Sắc Vân Giới Kỳ, xem ra trong Ngũ Hành Kỳ, hắn đã có ba cái.
Phân loại tốt tất cả mọi thứ, Địch Cửu trực tiếp cầm ra một đống tiên linh thảo cấp tám, chuẩn bị luyện chế bát phẩm tiên đan.
Sau vẻn vẹn một tuần lễ, Địch Cửu đã luyện chế thành công tiên đan bát phẩm thất văn, hai tuần lễ sau, dường như tất cả tiên đan bát phẩm hắn luyện chế ra đều là cửu văn.
Muốn tấn cấp bát phẩm Tiên Đan Tôn, Địch Cửu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, lấy khống chế và lý giải của hắn đối với quy tắc Đan Đạo, muốn bước vào Tiên Đan Tôn bát phẩm chỉ cần thời gian cùng tiên linh thảo cấp tám mà thôi.
Đối với Địch Cửu mà nói, Tiên Đan Đế cửu phẩm mới là mục tiêu của hắn. Hiện tại tiên linh thảo cấp chín trên người hắn có cỡ năm sáu trăm gốc, đã đủ để hắn đột phá.
Dù chưa từng luyện chế tiên đan cửu phẩm nhưng Địch Cửu hiểu rõ tiên đan cửu phẩm khác hoàn toàn với tiên đan thất phẩm hay bát phẩm, cửu phẩm thuộc về cấp bậc Đan Đế. Sau khi sửa sang một chút mạch suy nghĩ về Đan Đạo rồi làm rõ đầu mối xong, hắn mới lựa chọn luyện chế Đế Già Đan, tiên linh thảo chủ yếu dành cho loại này chính là Già Hoàn Tiên Quả.
Sở dĩ Địch Cửu chọn Đế Già Đan, ngoại trừ vì nó tương đối dễ luyện chế, thì còn vì Già Hoàn Tiên Quả hắn có rất nhiều. Trong cấp bậc tiên linh thảo cấp chín, Già Hoàn chỉ được xem là tầm trung, giá trị cũng không lớn.
Mà tác dụng chủ yếu của Đế Già Đan là giúp Tiên Đế tu luyện, bình thường tu luyện đến cấp bậc Tiên Đế xong, tu sĩ lựa chọn dùng đan dược đúng là không nhiều. Cho nên địa vị của Đế Già Đan thật có chút khó xác định.
Trong phẩm cấp cửu phẩm, trân quý nhất là đan dược cảm ngộ, tiếp theo là đan dược chữa thương và đan dược thần thông.
Lò Đế Già Đan đầu tiên mà Địch Cửu luyện chế lại trực tiếp thất bại, thậm chí hắn còn không rõ nguyên nhân thất bại, chỉ vừa mới hòa tan mấy loại tiên linh thảo trong đan lô thì tất cả liền tản mát mất.
Địch Cửu không thèm để ý, nếu tiên đan cửu phẩm luyện chế dễ dàng như vậy thì Đan Đế ắt chẳng ít đến thế. Dù việc lý giải cơ sở pháp tắc của hắn vượt xa tu sĩ bình thường nhưng cũng rất khó chỉ với một lần liền luyện chế ra cửu phẩm tiên đan.
Nhưng đến lô thứ hai, thứ ba... rồi mãi đến lô Đế Già Đan thứ 27 đều thất bại, lúc này trong lòng Địch Cửu bắt đầu có chút lo lắng.
Già Hoàn Tiên Quả không đáng tiền, tuy là tiên linh thảo cấp chín nhưng không ngờ hắn lại liên tiếp thất bại tận 27 lô, nếu đổi thành tiên đan khác chắc sẽ không đến nỗi thế.
Đến lô đan dược thứ 28, Địch Cửu quyết định không tiếp tục luyện chế Đế Già Đan nữa, hắn lựa chọn Tinh Địa Đại Nguyên Đan.
Tinh Địa Đại Nguyên Đan cũng là tiên đan cửu phẩm, tác dụng chủ yếu là khôi phục tiên nguyên cho cường giả Tiên Đế, cực kỳ trân quý. Tiên linh thảo Địa Tâm Tầm Quả dùng để luyện chế Tinh Địa Đại Nguyên Đan khá hiếm, Địch Cửu không sở hữu nhiều, tổng cộng chỉ có 12 gốc.
Lò Tinh Địa Đại Nguyên này cũng không khác gì Đế Già Đan lúc trước, đều thất bại không có lý do.
Địch Cửu không tiếp tục lãng phí tiên linh thảo cấp chín nữa, nếu không tìm được nguyên nhân, dù hắn dùng thêm nhiều tiên linh thảo để trùng kích Đan Đế cửu phẩm thì đoán chừng cũng chỉ đang lãng phí tiên linh thảo và thời gian mà thôi. Đan Đạo của hắn và người khác không giống nhau, không phải có thêm thời gian hay tiên linh thảo chồng chất thì sẽ thành công.
Mở trận môn bế quan ra, Địch Cửu liền nhìn thấy Chủng Ngạo.
- Lão Chủng, tại sao ngươi lại ở đây?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn y.
Chủng Ngạo xoa xoa bàn tay, tâm trạng rối rắm, nói:
- Địch Cửu, ta hoài nghi nhục thân của mình ở trong Nguyệt Khư Phần, loại cảm giác này rất quái dị. Ta cảm thấy bản thân phải nhanh tới đó nhìn một chút, bởi vì ấn tượng của ta với Nguyệt Khư Phần kia phi thường không tốt, càng kéo thời gian trong lòng lại càng nôn nóng.
Địch Cửu vỗ bả vai Chủng Ngạo:
- Lão Chủng, tha thứ cho việc ta lừa gạt ngươi một lần. Kỳ thật, lần trước khi chúng ta đi cùng nhau, ta đã kiếm được nhục thể cho ngươi...
- Địch Cửu huynh đệ, ngươi thật tìm được xương cốt nhục thể của ta rồi?
Chủng Ngạo kích động bắt lấy bả vai Địch Cửu, âm thanh run rẩy khó nhịn, làm gì có chỗ nào để ý tới việc đối phương có lừa mình hay không.
Địch Cửu bèn lấy một chiếc nhẫn ra, đưa cho Chủng Ngạo:
- Lão Chủng, đây là tiểu thế giới, ta lấy được trong tay một vị Tiên Đế, ngươi cầm đi đi.
- Ta lấy thứ này làm cái...
Lời còn chưa dứt, Chủng Ngạo lập tức nắm lấy chiếc nhẫn trên tay Địch Cửu. Bên trong tiểu thiên thế giới ấy, Chủng Ngạo thấy được thân xác của mình đang nằm trên một đầu Tiên Linh Mạch thượng phẩm.
- Tạ ơn, tạ ơn ngươi...
Chủng Ngạo kích động vô cùng, nhanh chóng sải bước đi qua Địch Cửu, vọt vào gian phòng bế quan dành riêng cho y, rất hiển nhiên là đang đi dung hợp nhục thân.
Nhìn thấy phản ứng đối phương, Địch Cửu lắc đầu, hắn quyết định chờ Chủng Ngạo dung hợp nhục thân xong mới nói cho y biết Nguyệt Khư Phần là địa phương nào.
Bất quá, sau khi chạy vào phòng, chưa tới mười giây y lần nữa vọt ra.
- Lão Chủng, sao thế? Không phải ngươi muốn dung hợp nhục thân sao?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.
Chủng Ngạo lại liên tục bày tỏ sự biết ơn với hắn:
- Địch Cửu, ta nói bao nhiêu câu tạ ơn cũng vô pháp biểu đạt lòng biết ân với ngươi. Nếu không phải ngươi giúp ta mang nhục thể về, sợ rằng đại đạo của ta phải dừng ở đây rồi. Đạo của ta và người khác khác biệt, đạo của ta dung hợp cùng nhục thân. Chỉ là hiện tại ta vẫn không có cách nào dung hợp mà thôi.
- Vì sao?
Địch Cửu có chút không hiểu nhìn Chủng Ngạo, theo hắn biết, nhục thân hiện tại là do Chủng Ngạo dùng tạm, căn bản cũng không dùng qua Tiên Bảo đỉnh cấp để dung hợp nên muốn đổi lúc nào chẳng được.
Nghe vậy, Chủng Ngạo bèn thở dài:
- Ta còn thiếu một chút Tiên Mộc Tủy, tốt nhất là Tiên Mộc Tủy nghìn năm trở lên. Nếu không có thứ đó, ta không thể dung hợp nhục thân được. Ta ở đây dung hợp nhục thân, sợ rằng sẽ bị sự áp chế của quy tắc thiên địa ép thành bã vụn.
- Lão Chủng, ngươi yên tâm, việc tìm kiếm Tiên Mộc Tủy Nghìn năm ta sẽ lo. Còn địa phương thích hợp cho quá trình dung hợp, chờ ta tìm được sẽ nói cho ngươi.
Địch Cửu vỗ vai Chủng Ngạo, hiện tại y không dung hợp nhục thân được thì sẽ phải tiếp tục lưu lại chỗ này. Như vậy Địch Cửu lại càng an lòng. Hiện tại tu vi của hắn còn quá yếu, đặc biệt là Dạ Hy kia vẫn khiến hắn có chút lo lắng. Có thêm Chủng Ngạo, dù sao vẫn tốt hơn không.
- Được.
Chủng Ngạo vui vẻ đồng ý với đề nghị của Địch Cửu, sau đó lại hỏi:
- Ngươi biết lai lịch của ta sao? Còn có lý do ta bị nhốt tại Nguyệt Tiên Hải?
Địch Cửu thở dài.
- Có biết một ít, ngươi bị một tên gia hỏa gọi là Trọng U cầm tù tại Nguyệt Tiên Hải...
Vừa nghe đến hai chữ Trọng U, đáy lòng Chủng Ngạo không tự chủ dâng lên một loại cảm xúc chán ghét cực độ, y khoát tay áo, nói:
- Không cần phải để ý đến ta, ngươi nói tiếp đi.
- Kỳ thật cũng không có gì đáng nói, dù Nguyệt Tiên Hải hay Nguyệt Khư Phần thì đều là một kiện pháp bảo của Trọng U, pháp bảo ấy tên gọi là Giang Sơn Hồ. Trọng U cầm tù ngươi ở trong Giang Sơn Hồ không phải vì muốn luyện hóa Thánh âm Châu...
- Đúng, Thánh âm Châu căn bản cũng không thể bị luyện hóa, tên súc sinh Trọng U ấy là muốn ta chết a.
Chủng Ngạo chợt nhớ tới một sự kiện.
- Đúng rồi, Địch Cửu, ngươi làm sao luyện hóa được Thánh âm Châu vậy?
Địch Cửu đắc ý mỉm cười.
- Thánh âm Châu nhận ta làm chủ.
Chủng Ngạo khinh bỉ nhìn Địch Cửu, Thánh âm Châu căn bản không thể nhận chủ, hắn đang gạt ai vậy? Bất quá hắn không muốn nói thì y cũng không hỏi về vấn đề ấy nữa.
- Lão Chủng, tiếp theo ngươi giúp ta bố trí hộ trận cho Đại Đỉnh Tiên Thành đi, đợi ta đi một chuyến sẽ về, ngươi ở chỗ này chờ ta. Vật ngươi cần, ta nhất định tìm tới giúp ngươi.
Việc đầu tiên Địch Cửu muốn làm chính là gia cố hộ trận Đại Đỉnh Tiên Thành, sau đó đi truyền tống trận tới Tứ Phương tiên lục.
Chủng Ngạo gật đầu.
- Trước khi tìm được Tiên Mộc Tủy nghìn năm ta sẽ không rời đi. Đúng rồi sau khi tìm được, ngươi nhớ cho ta chút Thuần âm Hỗn Độn chi khí nhé!
- Thứ này còn nhiều, ngươi yên tâm đi.
Địch Cửu không phải dạng người hẹp hòi gì, Chủng Ngạo giúp hắn nhiều việc, tất nhiên hắn sẽ hỗ trợ lại.
- Đại ca, vừa rồi có người đưa một tấm thiếp mời tới.
Đúng lúc ấy, Thụ đệ hấp tấp chạy vào phòng.
Thời gian này, nó lăn lộn tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thật sự quá mức thoải mái, đi trên đường cái, ai gặp nó cũng gọi một tiếng Thụ huynh.
Đối với Tiểu Thụ Nhân, nó rất hi vọng cuộc sống như vậy sẽ mãi tiếp diễn.
Địch Cửu tiếp nhận thiếp mời liền thấy phía trên chỉ có mấy dòng chữ:
“Địch Cửu đạo hữu, ngày hai mươi bảy tháng sau, Hoàng Hồ cung của ta thân mời tân khách tới tham dự tiên quả đại hội, đặc biệt xin mời Địch đan sư tới góp vui, đồng thời tham gia giao dịch vật phẩm. Hoàng Hồ cung, Dạ Hy.”
Không quá khách khí cũng chẳng xem thường, hoàn toàn đúng mực.
Địch Cửu cười ha ha:
- Ông ta nghĩ mình là ai vậy?
Chủng Ngạo cũng nhìn thấy thiếp mời trong tay Địch Cửu, y nghi hoặc hỏi:
- Ngươi không muốn đi?
- Không, ta sẽ đi.
Địch Cửu thu hồi thư mời.
Hắn tính sẽ chờ một đoạn thời gian để Chủng Ngạo khôi phục lại, thế nhưng nếu gia hỏa kia không nhịn được thì hắn nên chủ động ra tay thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận