Thế Giới Thứ Chín

Chương 281

“Phốc!”
Lịch Giám có thể nghe rõ thanh âm thân thể mình đang bị xé nát, trong lòng ông ta tràn ngập sự sợ hãi và hối hận. Ông cảm nhận được thần niệm của Địch Cửu hơn xa mình, rất có thể đã vượt qua cấp mười... dòng suy nghĩ của ông đến đây đã bắt đầu mơ hồ, sau đó Nguyên Thần dần chìm vào hắc ám.
Địch Cửu giơ tay thu lấy chiếc nhẫn của Lịch Giám vào trong tay, thần niệm tiến vào mặt nhẫn nhưng lại không xuyên vô trong được.
Thấy vậy hắn mừng rỡ không thôi, bình thường cho dù là cấm chế của tu sĩ Hóa Chân thì hắn vẫn có thể nhẹ nhàng phá hủy. Nếu như không thể lập tức phá giải, vậy đã nói rõ chiếc nhẫn này cần phải luyện hóa. Từ trước đến giờ chiếc nhẫn khiến hắn phải tốn thời gian đi luyện hóa chỉ có Chân Linh thế giới của nữ tu sĩ dưới đáy Tà Nhã Tuyết Sơn mà thôi.
So với Chân Linh thế giới, Tiểu Thế Giới chỉ là vật tầm thường. Tuy nó không phổ biến nhưng vẫn có không ít. Về phần Chân Linh thế giới, đây tuyệt đối là bảo vật hiếm có.
Địch Cửu thu lại suy nghĩ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thường Tiêu đang chiến đấu cùng Cử Mâu. Thực lực Cử Mâu vốn không bằng đại Các chủ, đã thế lão lại còn thụ thương không nhẹ, giờ phút này bị Thường Tiêu tấn công dữ dội như vậy, Địch Cửu đoán chừng lão chỉ chịu đựng được thêm một lát mà thôi.
Quả nhiên, vạn quân tiên của Thường Tiêu đã quấn lấy pháp bảo của Cử Mâu, vút một cái đánh Cử Mâu thành hai nửa. Thường Tiêu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, căn bản không chờ Nguyên Thần Cử Mâu ly thể đã quất thêm một roi qua, thần hồn Cử Mâu tức khắc tan biến, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng chẳng có.
- Đa tạ Hồng Anh thiếu gia xuất thủ.
Thường Tiêu ôm quyền, hướng về phía Địch Cửu cảm tạ.
Địch Cửu cũng ôm quyền, lịch sự đáp lại:
- Thường các chủ khách khí, là ta phải cám ơn ngài mới phải. Nếu không nhờ Thường các chủ xuất thủ, chỉ sợ ta đã phải bỏ chạy rồi.
Lời Địch Cửu là thật, đừng thấy hắn giết Lịch Giám nhẹ nhàng như thế mà lầm, Lịch Giám đã bị thương từ trước, hơn nữa còn không biết thần niệm của hắn đã vượt qua cấp mười, nhờ như thế hắn mới có thể ám toán thành công. Nếu không cuộc chiến sẽ chẳng kết thúc nhanh như vậy.
Đương nhiên, Địch Cửu hắn cũng không sợ Lịch Giám.
- Lúc trước ta đang bế quan thì bị Lịch Giám và Cử Mâu đánh lén. Lịch Giám không biết xấu hổ, dám ngang nhiên chiếm đoạt Thiên Cơ Các, ta vẫn tránh ở một bên tìm cơ hội, hôm nay nếu Hồng Anh thiếu gia không xuất hiện, Thường Tiêu ta muốn báo thù cũng không biết phải đợi đến khi nào, nói không chừng còn chẳng có cơ hội, vậy nên ta thật lòng biết ơn Hồng Anh thiếu gia. Người bị ta giết tên là Cử Mâu, là một cường giả Vực cảnh đấy, Địch huynh đệ hãy nhận chiếc nhẫn của lão, xem như ta mượn hoa hiến Phật đi.
Ngữ khí Thường Tiêu cực kỳ thành khẩn.
Nếu như là Huyễn Minh Tử bảo, Địch Cửu có lẽ sẽ nhận chiếc nhẫn của Cửu Mâu. Người tên Thường Tiêu này tuy bề ngoài tương đối hào sảng, thế nhưng Địch Cửu vẫn không có thiện cảm gì với ông ta. Huyễn Minh Tử thất vọng rời khỏi Thiên Cơ Các hẳn là do Lịch Giám giở trò quỷ, nhưng đoán chừng người trước mặt hắn cũng động tay động chân gì đó.
Thương thế của Thường Tiêu nhẹ hơn Lịch Giám và Cử Mâu, hiển nhiên lúc trước cũng không cần ẩn nấp, lão già ấy cố ý tránh mặt hẳn là để một mình Huyễn Minh Tử đối phó với biến cố của Thiên Cơ đảo, xem ra muốn Huyễn tiền bối trở thành pháo hôi mà. Huyễn tiền bối có lẽ đã nhìn ra ý nghĩ trong lòng Thường Tiêu cho nên mới thất vọng rời khỏi Thiên Cơ Các.
Thường Tiêu trốn ở biên giới pháp trận Thiên Cơ đảo, thấy mình có thực lực ngăn cản Lịch Giám liền chạy ra lợi dụng mình, xem ra nhân phẩm kẻ này cũng chẳng ra làm sao. Đoán chừng trong lòng Thường Tiêu đã nghĩ mình nhất định sẽ bị Lịch Giám giết. Mà thật ra ông ta cũng chỉ cần hắn có thể ngăn cản Lịch Giám một lúc là được. Nhưng ông ta không thể nào ngờ đến, người chết cuối cùng lại là gã họ Lịch kia.
Một người như vậy, Địch Cửu không tin đối phương sẽ đưa cho mình một chiếc nhẫn trữ vật của cường giả Vực cảnh.
- Đa tạ Thường các chủ, ta đã có nhẫn của mình, hơn nữa Cử Mâu cũng là do Thường các chủ giết, ta không có tư cách lấy chiếc nhẫn đó.
Địch Cửu nói xong bèn quay sang bảo Địch Địch và Điền Khô:
- Chúng ta đi thôi.
- Chờ một chút...
Thường Tiêu bỗng nhiên ngăn cản Địch Cửu.
Địch Cửu sầm mặt lại, chùm tua đỏ phía sau Thiên Sa Đao không gió mà bay, một loại khí tức tiêu sát từ quanh người Địch Cửu tràn ra.
Thường Tiêu không nhìn thấy Địch Cửu giết Lịch Giám như thế nào, thế nhưng Địch Cửu lại có thể xử lý Lịch Giám xong trước khi ông ta hạ sát Cử Mâu, điều này đã chứng minh thực lực của Địch Cửu không kém ông ta là bao.
Hiện tại thấy sát khí của Địch Cửu tràn ra, ông ta liền vội vàng nói:
- Địch huynh đệ chớ hiểu lầm, ta có một yêu cầu quá đáng...
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, nếu đã là yêu cầu quá đáng, vậy ngươi còn nói làm gì?
Thấy Địch Cửu im lặng nhìn mình, Thường Tiêu đành phải tiếp tục nói:
- Lúc ta bị nhị các chủ Lịch Giám ám toán, gã đã cướp đi chiếc nhẫn của ta, hi vọng Địch huynh đệ có thể đưa ta chiếc nhẫn của Lịch Giám. Đương nhiên, Địch huynh đệ cứ việc nói điều kiện, không chỉ chiếc nhẫn của Cử Mâu, tất cả những thứ trong Thiên Cơ Các này, chỉ cần Địch huynh đệ thích thứ gì đều có thể lấy.
Địch Cửu nghe đến đó liền giậm chân, bực bội nói:
- Con rùa này thật giảo hoạt, nếu biết như thế ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình để ngăn cản Nguyên Thần của gã bỏ chạy rồi.
Thường Tiêu biến sắc, kinh ngạc hỏi:
- Địch huynh đệ, tên Lịch Giám kia đã chạy trốn sao?
Địch Cửu thở dài:
- Đúng vậy, ta đã dùng một đao chém đôi nhục thể của gã, thế nhưng không ngờ gã lại biết Nguyên Thần độn thuật. Trong nháy mắt nhục thân bị hủy, gã đã nhanh chóng thu lấy chiếc nhẫn rồi bỏ chạy, ta không có kinh nghiệm đánh nhau nên không cản được gã.
Thực lực Thường Tiêu tuy hơn Địch Cửu nhưng thần niệm lại kém xa hắn. Trong lúc chiến đấu, Địch Cửu không chỉ có thể bổ sung Cửu Cửu Tinh Đấu Đại Trận đánh lén Lịch Giám, mà thần niệm của hắn còn có thể quan sát trận chiến giữa Thường Tiêu và Cử Mâu. Địch Cửu biết Thường Tiêu chiến đấu với Cử Mâu phải tập trung tất cả thần niệm. Cho nên hắn nói Lịch Giám bỏ trốn, cho dù Thường Tiêu không tin nhưng ông ta cũng không thể xác định chắc chắn được.
Sắc mặt Thường Tiêu biến đổi mấy lần, qua một hồi lâu ông mới lên tiếng:
- Ài, xem ra sự tình Thiên Cơ đảo về sau sẽ nhiều rồi. Địch huynh đệ, không bằng ở Thiên Cơ đảo chơi mấy ngày nhé.
Địch Cửu liền ôm quyền.
- Đa tạ Thường các chủ, ta đã có hẹn với bằng hữu, nếu sau này có cơ hội ta sẽ đến quấy rầy các chủ.
Nói xong, ánh mắt Địch Cửu nhìn vào tên thanh niên và gã nam tử trung niên bị hắn đính trên cổng, tên nam tử trung niên kia vẫn luôn chú ý tới Địch Cửu, vừa nhìn thấy ánh mắt Địch Cửu quét tới, gã liền vội vàng kêu lên.
- Các chủ, nữ tử kia...
Địch Cửu làm sao có thể để cho gã nói hết câu, hai đạo nhận mang lập tức bay thẳng tới. Thanh âm của gã ngưng bặt, thần hồn câu diệt. Tên thanh niên kia cũng chịu chung số phận, bị một đạo nhận mang chém chết.
Sắc mặt Thường Tiêu lạnh xuống, nhận mang này của Địch Cửu ngay cả Nguyên Thần đều có thể trực tiếp hủy diệt, vậy mà khi nãy hắn còn nói không có kinh nghiệm đánh nhau nên để Nguyên Thần Lịch Giám chạy thoát ư?
- Ài, đó là một tên chưởng quỹ của Thiên Cơ Các ta, ta còn mấy vấn đề dự định hỏi y.
Thường Tiêu thở dài một tiếng, ngữ khí nghe có chút ảo não. Trên thực tế nội tâm của ông ta lại phẫn nộ vô cùng, rõ ràng gã chưởng quỹ ấy sắp nói ra thứ gì đó, nhưng lại bị Địch Cửu giết người diệt khẩu mất rồi.
Địch Cửu nghe ra đối phương đang bất mãn hắn, trong lòng hắn thầm cười lạnh, muốn đánh liền đánh, một mình Thường Tiêu hắn chẳng có gì phải sợ.
- Người này bắt tỷ tỷ Địch Địch và sư thúc Điền Khô của ta đến Thiên Cơ đảo, nếu như Thường các chủ không hài lòng thì cứ việc trách tội, Địch Cửu ta luôn sẵn sàng.
Thường Tiêu ngây người một lúc, ông ta không ngờ Địch Cửu nói trở mặt liền trở mặt như vậy. Bất quá rất nhanh Thường Tiêu liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
- Cho dù thế nào thì lần này cũng phải cảm tạ Hồng Anh thiếu gia.
Địch Cửu mỉm cười.
- Người có ơn tất báo ta gặp không nhiều, người vong ân phụ nghĩa ta lại thấy không ít. Thường các chủ cũng không cần để ở trong lòng. Địch Địch, Điền thúc, chúng ta đi thôi.
Nói xong Địch Cửu lấy ra một chiếc phi thuyền, nâng Địch Địch và Điền Khô lên, phi thuyền hóa thành một đạo hư tuyến, trực tiếp xuyên qua hộ trận Thiên Cơ đảo, chớp mắt không thấy đâu nữa.
Thường Tiêu lạnh lùng nhìn về phương hướng Địch Cửu biến mất, trong lòng rung động không thôi. Có thể không mảy may bận tâm đến hộ trận Thiên Cơ đảo thì người này nhất định là một trận vương cấp chín.
Địch Cửu nói Lịch Giám đã mang theo chiếc nhẫn chạy trốn, mặc dù khả năng này quả thật cũng có thể xảy ra, nhưng ông ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
Vì ông ta không nắm chắc phần thắng khi giao đấu với Địch Cửu cho nên mới nhẫn nhịn bỏ qua. Chờ sau khi thương thế hồi phục, ông ta nhất định phải đi tìm tên Hồng Anh thiếu gia này.
...
- A Cửu, tu vi của đệ bây giờ thế nào rồi?
Địch Địch tận mắt nhìn thấy Địch Cửu giết Lịch Giám, tuy nàng không biết cảnh giới của Lịch Giám, nhưng nàng phán đoán thực lực của Địch Cửu tuyệt không đơn giản. Cho nên phi thuyền vừa rời khỏi Thiên Cơ đảo, nàng liền nhịn không được hỏi thăm.
Điền Khô cũng quay sang hào hứng nhìn Địch Cửu, từ khi tiếp xúc với tu chân giới, y mới biết trong vũ trụ này có vô số thứ huyền bí, những điều huyền bí này không phải một tên chiến tướng biên ải lúc trước có thể biết được.
- Đã là Hóa Chân tầng một, nhưng thực lực vẫn còn tương đối yếu. Huyễn Minh Tử tiền bối đã giúp đệ thành lập Tinh Hà Phái, đến lúc đó tỷ và Điền thúc hãy ở lại trong tông môn tu luyện tăng tu vi lên, đệ còn cần phải đến Chân Vực một chuyến rồi mới tụ họp với mọi người được.
Địch Cửu lấy ra hai chiếc nhẫn đưa cho Địch Địch và Điền Khô.
- Trong nhẫn này đệ để dành khá nhiều tài nguyên tu luyện cho hai người, đừng để người khác biết.
- Ta biết, hiện tại chúng ta đi đâu?
Địch Địch không hỏi Chân Vực là nơi nào, nàng đoán đó cũng là một tinh vực xa xôi. Sau khi tiến vào tu chân giới nàng mới hiểu thêm được nhiều thứ, hơn nữa nàng cũng biết bây giờ không phải lúc nào cũng có thể gặp được đệ đệ mình như lúc còn ở Minh Châu thành.
Chỉ khi thực lực nàng cường đại rồi mới có thể thích đi đâu thì đi, muốn đi tìm Địch Cửu cũng không phải chuyện khó khăn gì.
- Về Tinh Hà Phái.
Địch Cửu đáp.
Trước khi về Tinh Hà Phái, Địch Cửu quyết định phải luyện hóa Chân Linh thế giới. Luyện hóa Chân Linh thế giới xong hắn sẽ đưa Tiểu Thế Giới cho Địch Địch, sau đó mang Địch Địch và Điền Khô tiến vào Chân Linh thế giới.
Chỉ khi Địch Địch và Điền Khô tiến vào đó, hắn mới có thể yên tâm đi Ngũ Lục thành. Lần này đến Ngũ Lục thành, mục đích chính của hắn là xem thử có thể lợi dụng đạo tắc màu vàng kia để tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp hay không.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận