Thế Giới Thứ Chín

Chương 429

Bốn chữ “khí tức Hỗn Độn” thật giống như một tô mật ngọt ném vào trong tổ ong vò vẽ, khiến cho hơn một trăm tên tu sĩ điên cuồng xông vào trong thương lâu.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Địch Cửu bị âm khí từ Thánh âm Châu định trụ, Hách Nhiên là người xông lên đầu tiên đương nhiên cũng thấy. Tuy nhiên chẳng ai thèm ngó ngàng tới Địch Cửu, người người đồng loạt xông về phía Thánh âm Châu.
Thấy Thánh âm Châu tản mát ra khí tức Hỗn Độn nồng đậm như vậy, kẻ ngốc cũng biết đây là bảo vật đỉnh cấp.
- Răng rắc, răng rắc...
Tiếng nứt vỡ liên tục truyền đến, giờ khắc này không có bất kì ai có thể mở miệng. Thức hải của hết thảy tu sĩ tiến đến gần đều vỡ ra, sau đó đến lượt nguyên thần bắt đầu nứt nẻ.
Hết người này đến người kia ngã xuống, rất nhanh, thương lâu lần nữa khôi phục an tĩnh. Ngoại trừ Địch Cửu được Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không che lại thức hải và nhục thân, nơi này không còn sinh mệnh thứ hai tồn tại.
Cảm giác choáng choáng nặng nề truyền đến, Địch Cửu nhắc nhở bản thân mình ngàn vạn lần không được hôn mê. Nếu bây giờ mà hắn hôn mê, tuyệt đối không thể nào có nhiều tu sĩ công kích cấm chế thương lâu thêm lần nữa để giúp hắn tỉnh lại.
Tinh Không Quyết không cách nào vận chuyển, tuy nhiên ý niệm của hắn vẫn còn có thể cảm nhận được pháp tắc. Dưới tác động của ý niệm, thức hải của Địch Cửu như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bị ném xuống một viên đá, Thiểm Quang nhanh chóng khuếch tán ra vô số gợn sóng đạo văn.
Địch Cửu rốt cục cũng bắt được một tia khí tức đạo văn trong số đấy, sau đó hắn lập tức thử nghiệm câu thông Tinh Không mạch.
Một lần, hai lần, ba lần... năm lần... mười một lần, mười hai lần....
Khi Địch Cửu đang dần thấy nản chí thì một đạo quy tắc đột nhiên được câu thông, hình thành nên loại cầu nối khá giống với cách vận chuyển chu thiên.
Khí tức Hỗn Độn nhàn nhạt được bao trùm, sau đó tiến thẳng vào Tinh Không mạch. Địch Cửu cảm thấy tu vi của mình đang cấp tốc tăng lên...
Đây là phương thức tu luyện mới? Địch Cửu thầm vui mừng, hắn dám khẳng định đây là một loại phương thức tu luyện hoàn toàn mới. Loại phương thức này không cần thông qua kinh mạch để vận chuyển chu thiên mà lại sử dụng pháp tắc chung quanh, hình thành nên quy tắc chu thiên của riêng hắn.
Địch Cửu khẳng định trong tu chân giới từ trước tới nay, chưa từng có người tu luyện kiểu này.
Từ hôm nay trở đi, dù cả kinh mạch và thức hải bị phong cấm, hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện. Chỉ cần hắn còn sử dụng được ý niệm, chỉ cần xung quanh hắn còn có quy tắc.
Vũ trụ mênh mông đến đâu thì quy tắc tồn tại đến đấy, đây là lý giải thiên địa của Địch Cửu sau khi hắn có Thiểm Quang.
- Răng rắc!
Vẻn vẹn mấy chu thiên, khí tức Hỗn Độn nồng đậm đã giúp Địch Cửu đột phá gông cùm xiềng xích mà suốt mấy năm qua hắn chẳng cách nào phá được, tu vi xông thẳng lên tới Đại La Tiên tầng bốn.
Tu vi vừa đề thăng, Địch Cửu lập tức cảm giác được áp lực trên Đạo Hỏa giảm bớt một chút. Lúc này, Địch Cửu đang điên cuồng quét sạch khí tức Hỗn Độn để tu luyện.
Nếu như bây giờ hỏi Địch Cửu, nguyên khí thuần túy nhất trên đời này là cái gì, hắn khẳng định sẽ trả lời là khí tức Hỗn Độn.
Đại La Tiên tầng năm, tầng sáu...
- Oanh!
Khi tu vi xông phá Đại La Tiên tầng sáu, bước vào Đại La Tiên tầng bảy, thần niệm của hắn rốt cục cũng có thể phóng thích.
Tiếng vang xuy xuy truyền đến, Đạo Hỏa phóng ra bốn phương tám hướng, thiêu sạch đám khí tức âm lãnh kia. Địch Cửu bắt được một tia khí tức Thánh âm Châu, thế nên hắn vừa tu luyện theo quy tắc chu thiên, vừa bắt đầu luyện hóa khí tức Thánh âm Châu.
Giờ phút này, hắn cách Thánh âm Châu đến hơn mười trượng mà còn bị Thánh âm Châu khóa chặt, nếu bây giờ vẫn chưa bắt đầu luyện hóa, chờ đến lúc hắn đi đến bên cạnh Thánh âm Châu, đoán chừng sẽ lại bị nó âm vang đến chết.
Sau khi bắt đầu luyện hóa Thánh âm Châu, Địch Cửu mới biết được đây là bảo vật cấp bậc gì. Hắn khẳng định, thời điểm Thánh âm Châu xuất thế không hề muộn hơn so với Thiểm Quang. Nói cách khác, nó là bảo vật từ thời khai thiên lập địa.
Địch Cửu thậm chí hoài nghi bản thân Thánh âm Châu vốn rất muốn rời khỏi đây, tuy nhiên bởi vì chẳng ai có khả năng mang nó đi, cho nên đến giờ nó vẫn phải nằm lại ở cái tầng chót thương lâu này.
Về phần luyện hóa Thánh âm Châu, ha ha, nếu Địch Cửu không có Thiểm Quang và Đạo Hỏa thì hiện tại hắn đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
Theo từng tia khí tức Thánh âm Châu bị Địch Cửu bắt được, sau đó thông qua quy tắc chu thiên để luyện hóa, Địch Cửu đã bắt đầu chậm rãi tới gần Thánh âm Châu hơn.
....
Nguyệt Khư Phần vốn là nơi thí luyện tốt nhất cho tu sĩ tinh không, tuy ở đây không thể tu luyện nhưng lại là địa điểm có thể thu được đủ loại tài nguyên tu luyện.
Tu sĩ tinh không bình thường sau khi phát tài trong Nguyệt Khư Phần thì đều đi ra ngoài để hối đoái tài nguyên mà hắn thu được, sau đó sẽ lập tức bế quan, cố gắng gia tăng tu vi bản thân.
Trong Nguyệt Khư Phần, mọi người thích nhất hai nơi, một là Ám Khư hạp cốc, hai là Nguyệt Tiên Hải.
Bất quá, gần đây âm Hỏa đảo trên Nguyệt Tiên Hải phát sinh chuyện quỷ dị, khiến cho rất nhiều tu sĩ tiến vào Nguyệt Tiên Hải đều phải vòng qua âm Hỏa đảo.
Nghe đồn lúc trước âm Hỏa đảo xuất hiện Diêm Quang Thần Thiết, chí ít có mấy ngàn người tiến về đó. Trong khi mấy ngàn người này tới gần âm Hỏa đảo, đột nhiên phát sinh Nguyệt Tiên Hải Bạo. Trải qua Nguyệt Tiên Hải Bạo, mấy ngàn người còn sót lại chưa tới vài trăm.
Cái đó còn chưa tính, cuối cùng vẫn có trên trăm tu sĩ vào được âm Hỏa đảo, thế nhưng những tu sĩ này tiến vào đấy xong, đến giờ vẫn chưa thấy ai đi ra được.
Sau này, bên ngoài âm Hỏa đảo bị một tầng khí tức cực độ âm lãnh bao bọc. Tu sĩ yếu kém mà dám lại gần sẽ bị loại khí tức âm lãnh này ăn mòn kinh mạch và thần niệm.
Về sau có vài cường giả Tiên Đế đến xem nhưng vẫn không thể phát hiện được gì, thậm chí ngay cả cường giả Tiên Đế cũng không thể ở ngoài âm Hỏa đảo lâu dài.
Có người hoài nghi, có một tên âm tu cường đại ẩn nấp trong đó, chuyên môn thôn phệ hồn phách tu sĩ. Theo thời gian trôi qua, tu sĩ tiến vào Nguyệt Tiên Hải đều tự giác vòng qua âm Hỏa đảo.
Hai người duy nhất trốn thoát khỏi âm Hỏa đảo là Nhiễm Chí Nhậm và Lâu Gia, cả hai hiện tại đã bước vào Đại La Tiên hậu kỳ.
Sau khi nghe được tin tức này, bọn họ càng không dám để lộ tin tức về âm Hỏa đảo. Chỉ là cả hai vẫn thầm chờ đợi, có lẽ Khúc Tiểu Thụ cùng tổ đội với họ không vẫn lạc mà cũng đã trốn ra được.
...
Địch Cửu đương nhiên không vẫn lạc, ngược lại còn đang sống rất tốt, tu vi của hắn đã đến Đại La Tiên tầng tám, vị trí của hắn hiện tại là ngay phía dưới Thánh âm Châu.
Địch Cửu bỏ ra trọn mười năm để luyện hóa Thánh âm Châu, trong khoảng thời gian ấy, hắn đã luyện hóa được một vài pháp tắc cơ sở nên mới có thể đứng phía dưới Thánh âm Châu như bây giờ.
Hiện tại Địch Cửu chỉ cần khẽ vươn tay là có thể bắt lấy Thánh âm Châu, tuy nhiên hắn rất rõ ràng, nếu như hắn dám đưa tay, chỉ sau một khắc, hắn chắc chắn sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Loại bảo vật như Thánh âm Châu thì nhất định phải để nó chủ động nhận chủ, nếu nó chưa chủ động thì hắn bắt buộc phải từ từ luyện hóa từng tia từng tia một.
Đồng thời Địch Cửu còn hiểu, nếu muốn chân chính đạt được Thánh âm Châu, trước sau gì nhất định cũng phải đưa tay ra nắm lấy một lần. Bằng không, Thánh âm Châu sẽ bỏ chạy mất.
Mười năm qua, tuy tu vi chẳng tăng được bao nhiêu, thế nhưng quy tắc chu thiên do hắn sáng tạo và thủ đoạn luyện hóa thì càng ngày càng mượt.
Hiện giờ chỉ cần hắn bắt đầu tu luyện, cơ sở pháp tắc chung quanh sẽ hình thành hết chu thiên này đến chu thiên khác, bao bọc lấy hắn, giúp hắn kết nối được với thiên địa.
Nếu không phải tốn thời gian luyện hóa Thánh âm Châu, hắn dám khẳng định mình sớm đã thăng cấp lên Đại La Tiên viên mãn, thậm chí bước vào Tiên Vương kỳ.
Tuy nhiên so với tu vi thuần túy tăng lên, Địch Cửu càng chú trọng hơn đến viên Thánh âm Châu này.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mấy năm đầu, Địch Cửu chỉ biết thụ động thông qua quy tắc chu thiên để luyện hóa Thánh âm Châu, đến sau này, hắn đã bắt đầu chủ động phối hợp quy tắc chu thiên để luyện hóa.
Khí tức Hỗn Độn chung quanh Thánh âm Châu sớm đã không còn, loại khí tức âm lãnh kia cũng dần dần biến mất.
Khi khí tức âm lãnh quanh Thánh âm Châu triệt để tiêu tán, Thánh âm Châu dường như cảm nhận được Địch Cửu đang luyện hóa, bởi vậy nó đột nhiên kịch liệt lay động, có vẻ muốn chạy trốn, Địch Cửu lập tức bừng tỉnh ngay tại thời khắc này.
Hắn không chút do dự đưa tay chộp tới Thánh âm Châu, quy tắc chu thiên lập tức vận chuyển đến mức độ điên cuồng.
Trong nháy mắt Địch Cửu bắt lấy nó, khí tức âm hàn kinh khủng liền xông về thức hải Địch Cửu, vẻn vẹn một khắc liền hoàn toàn phong ấn thức hải hắn, không chỉ vậy, khí tức âm hàn còn nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân Địch Cửu.
Kinh mạch, xương cốt, huyết dịch... Hết thảy đều bị Thánh âm Châu phong ấn lại.
Nếu không phải còn có Đạo Hỏa thì cả tia ý niệm cuối cùng của Địch Cửu cũng đã biến mất, kết quả đương nhiên là trở thành một cỗ thi thể.
Rốt cuộc ý niệm của Địch Cửu vẫn tồn tại, quy tắc chu thiên vận chuyển càng lúc càng nhanh.
- Răng rắc!
Trong Thánh âm Châu tựa hồ có thứ gì đó tan vỡ, Địch Cửu dường như trông thấy cả một biển khí tức Hỗn Độn mênh mông trong đó.
Luyện hóa Thánh âm Châu nhiều năm như vậy rồi, Địch Cửu há có thể không biết, hiện tại là tình trạng Thánh âm Châu bị hắn bắt lấy một tia quy tắc, Địch Cửu chẳng những tiếp tục vận chuyển quy tắc chu thiên mà còn điên cuồng luyện hóa.
Phong ấn trên thức hải dần dần tiêu tán, thần niệm của hắn rốt cục có thể huy động, ngay sau đó là huyết dịch bắt đầu lưu động, xương cốt khôi phục bình thường.
Địch Cửu đương nhiên biết hiện tại hắn vẫn chưa luyện hóa được Thánh âm Châu, bởi vậy hắn không chút do dự há mồm, phun tinh huyết vào nó.
Sau khi tinh huyết chạm vào Thánh âm Châu, hết thảy khí tức âm hàn lập tức biến mất, ở một khắc tiếp theo, Thánh âm Châu đã nhẹ nhàng nằm trên tay Địch Cửu.
Địch Cửu thở phào, hắn biết Thánh âm Châu đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi. Có lẽ hắn còn chưa triệt để luyện hóa Thánh âm Châu, bất quá chẳng sao, chỉ cần Thánh âm Châu thuộc về hắn, sau này hắn còn nhiều thời gian giày vò nó mà. Địch Cửu buông tay, dưới ý niệm của hắn, Thánh âm Châu rơi vào sâu trong thức hải, lơ lửng bên cạnh tia đạo tắc thứ chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận