Thế Giới Thứ Chín

Chương 203

Thì ra nàng ta là sư tỷ của tên Cơ Hồng Xuyên kia. Nữ nhân này nói chuyện chẳng có một chút lễ phép nào cả, bất quá khí tức của nàng ấy quả thật cường đại. Địch Cửu đoán tu vi của đối phương ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Thừa Đỉnh rồi.
Mặc dù nói ở Ngũ Lục quảng trường không cần phải lo lắng nàng động sát thủ với hắn, nhưng Địch Cửu vẫn âm thầm đề phòng, hắn giữ nét mặt lạnh lùng, không buồn trả lời câu hỏi của nữ tử nọ.
- Thanh Y sư tỷ, chính là hắn. Nếu không phải hắn đạp ta thì ta cũng không bị truyền tống ra ngoài, đến giờ ta cũng chẳng biết một cước kia rốt cục là gì nữa.
Cơ Hồng Xuyên chậm rãi đi tới.
Cũng không phải gã muốn tìm sư tỷ báo thù cho mình, một tên Địch Cửu nho nhỏ còn chưa thể lọt vào mắt gã. Nhưng từ đầu đến cuối Cơ Hồng Xuyên vẫn không tài nào hiểu một cước kia làm sao có thể đạp vào mặt gã được; cộng thêm việc gã không thể leo lên tầng 100 để hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho nữa, vì thế gã nhất định phải tìm một lời giải thích thỏa đáng từ Địch Cửu.
Sắc mặt nữ tử bình tĩnh, cũng không nổi giận vì Địch Cửu không quan tâm đến lời nàng hỏi trước đó.
- Vứt thanh đao của ngươi đi, về sau không cho phép ngươi dùng đao. Nhớ kỹ, chỉ có Cơ Hồng Xuyên mới có tư cách mang đao ở trên lưng. Còn nữa, ngươi đá lại một cước kia xem.
Địch Cửu giận quá hóa cười, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào phách lối như vậy cả. Trong lòng Địch Cửu âm thầm đề phòng, ngoài mặt thì vờ hất cằm, châm biếm ngược lại:
- Bản thiếu biết lai lịch của ngươi, ngươi hẳn là do con khỉ kia phái tới phải không? Bản thiếu có nghe thấy qua đại danh Tề Thiên Đại Thánh của y. Bản thiếu còn biết ngươi họ Bạch, còn bị con khỉ kia đánh ba lần nữa kìa.
Tề Thiên Đại Thánh là ai? Nữ tử chau mày, từ tốn nói:
- Ta không biết con khỉ nào cả, ta cũng không phải họ Bạch...
Đang lúc nói chuyện, một đạo thủ ấn đột ngột vạch phá không gian trực tiếp chụp về phía Địch Cửu.
Thần niệm của hắn luôn chú ý đến ba động không gian xung quanh, thủ ấn của nữ tử vừa vươn ra, Thiên Sa Đao liền xuất hiện trong tay, Địch Cửu vung lên bổ một đao ra ngoài.
Một đạo thanh hồng xé rách không gian, đạo thanh hồng Địch Cửu chém ra lập tức bị thủ ấn cự đại đánh trở về, chân nguyên cuồng bạo không cách nào công phá được thủ ấn kia nên nương theo đao ý phản phệ trở lại.
Thanh hồng đao mang tán loạn không còn, Địch Cửu há miệng phun ra một ngụm máu, cả người lui về phía sau hơn mười trượng mới khựng lại được.
Nữ nhân đó quả thật quá mạnh, thần niệm Địch Cửu lúc này phát hiện có cường giả đang đến cho nên lập tức đeo Thiên Sa Đao lên lưng.
- Ồ!
Nữ tử áo tím dường như không nghĩ tới một tên sâu kiến Hư Thần cảnh còn thể chạy thoát dưới thủ ấn của nàng. Với lại một đao kia của hắn rõ ràng còn có một loại đao ý khá cường đại.
Đừng thấy nàng nhẹ nhàng đánh lui Địch Cửu mà lầm, bởi vì thực lực hơn xa Địch Cửu cho nên nàng mới có thể dễ dàng đánh nát đao ý của hắn. Nhưng lời sư phụ nói lúc trước, rằng tu sĩ ở bên ngoài đều là những kẻ yếu ớt dường như có chút không đúng rồi.
- Thanh Y tiên tử, mong ngài đừng động thủ tại Ngũ Lục quảng trường.
Một vị chấp sự áo xám bước đến gần Địch Cửu, ngữ khí rất khách khí, lúc nói chuyện còn ôm quyền với nữ tử ấy.
Thấy vậy Địch Cửu mới hiểu ra, khó trách lúc trước Cơ Hồng Xuyên cũng tới tầng 90 nhưng lại chẳng có ai tìm hắn hỏi chuyện, thì ra hậu trường của tên tiểu tử này vững chắc như thế. Kẻ không có hậu trường như hắn không những bị mời đi nói chuyện, hơn nữa còn chẳng có nổi một ly trà để uống kia kìa.
Thế nhưng, chuyện bất ngờ còn ở sau đấy. Tên chấp sự áo xám sau khi kính cẩn với nữ tử áo tím xong liền quay sang quát lớn hắn:
- Dám động đao ở Ngũ Lục quảng trường à? Mau cùng ta đến chỗ chấp pháp của Ngũ Lục đạo hội nhanh.
Địch Cửu ngây ngẩn cả người, quả nhiên kẻ yếu luôn bị chèn ép. Rõ ràng là nữ nhân kia động thủ trước, hắn động đao chỉ để phòng vệ mà thôi, gã chấp sự áo xám này bị mù rồi sao?
- Ta cần nhìn chuôi đao kia của hắn.
Cơ Hồng Xuyên bỗng nhiên lên tiếng.
Tên chấp sự áo xám vội quay sang xun xoe:
- Cơ công tử yên tâm, người này dám động đao ở Ngũ Lục quảng trường, ta sẽ lấy đao của hắn ngay.
Câu tiếp theo gã không nói, nhưng Địch Cửu có thể dễ dàng đoán ra, đó chính là sau khi đoạt đao của hắn thì nhất định gã sẽ đưa nó cho Cơ Hồng Xuyên.
Địch Cửu khẽ thở dài, chẳng lẽ mới vừa tiến vào Ngũ Lục thành liền phải đào tẩu lần nữa ư? Hắn còn ở Ngũ Lục Các thuê động phủ một năm đấy.
Một vị nam tử mặt cổ đồng, tóc dài dài bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt Địch Cửu, thân hình Địch Cửu lóe lên, mấy bước liền đi tới bên cạnh nam tử nọ. Hắn cung kính khom người thi lễ.
- Địch Cửu gặp qua tông chủ tiền bối.
Tên chấp sự nhìn thấy Địch Cửu dám đào tẩu ở trước mặt gã bèn giận dữ gầm lên, nhưng gã còn chưa kịp phát tác thì đã nhìn thấy nam tử tóc dài kia, trong lòng căng thẳng, gã lập tức đi tới thi lễ.
- Tại hạ là chấp sự quảng trường Thường Bình, gặp qua Yến tông chủ.
Yến tông chủ liếc mắt nhìn Thường Bình, sau đó lại dời ánh mắt lên trên người Địch Cửu.
- Nguyên lai là ngươi, không tồi, không tồi, tu vi lại tinh tiến rồi. Bất quá thực lực của ngươi vẫn còn quá kém, nếu không có việc gì thì đừng nên động đao ở Ngũ Lục quảng trường.
- Đa tạ tông chủ dạy bảo, vãn bối cam đoan chỉ cần không có người chủ động xuất thủ với vãn bối, vãn bối tuyệt sẽ không động đao.
Địch Cửu cung kính đáp.
Nghe vậy, ánh mắt Yến tông chủ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó ông khẽ gật đầu, bảo hắn:
- Ngươi lui xuống trước đi.
- Vâng.
Trong lòng Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn không nhìn lầm, tông chủ Tử Lôi Tông quả nhiên tiện đường nói giúp hắn một câu.
Địch Cửu vừa mới dợm bước, bên tai liền truyền đến âm thanh của Yến tông chủ.
- Nữ tử vừa rồi chính là truyền nhân Chân Vực Hàn Thanh Y, nếu không có việc gì thì đừng nên chọc vào bọn họ.
Thường Bình thoáng chốc run rẩy, gã không ngờ Địch Cửu nhìn qua tưởng như là một tên tán tu sâu kiến lại quen biết với tông chủ Yến Huyết Di Tử Lôi Tông.
Không đợi Thường Bình lên tiếng, Yến Huyết Di đã từ tốn nói:
- Ngươi cũng lui xuống đi.
- Vâng, vâng.
Thường Bình giờ phút này nào còn dám đi tìm Địch Cửu gây phiền phức, lại càng không dám tìm Hàn Thanh Y nịnh nọt, nghe Yến tông chủ bảo vậy gã liền vội vàng rút lui ngay.
Địch Cửu vốn muốn tới hội đấu giá nhìn xem một chút, nhưng bởi vì nữ nhân và tên chấp sự áo xám kia xuất hiện khiến hắn cũng không còn tâm tình muốn tiếp tục lưu lại Ngũ Lục quảng trường nữa.
Tu vi Hư Thần cảnh tầng hai của hắn còn kém cường giả quá xa, bất luận Cơ Hồng Xuyên hay là Hàn Thanh Y nhìn tuổi tác tựa hồ vẫn còn trẻ, nhưng cảnh giới và thực lực đều vượt xa hắn.
Nhất định phải trở về bế quan tu luyện một đoạn thời gian mới được.
Địch Cửu vừa đến Ngũ Lục các liền trông thấy bảng giới thiệu tin tức đấu giá hội. Buổi đấu giá này là Ngũ Lục các và Thiên Cơ các hợp tác tổ chức, chỉ nhìn vào tin đầu tiên thôi cũng đã làm Địch Cửu nóng người lên. Đó là một viên Địa Tâm Viêm Tinh, đây là vật liệu cấp chín đó, cũng chính là thứ mà Địch Cửu đang cần gấp.
Lúc trước chính sư phụ Thiên Phong Hoa cho hắn một viên Địa Tâm Viêm Tinh, giúp Đạo Hỏa của hắn từ cấp ba nhanh chóng tấn cấp lên đến tầng năm. Loại nguyên liệu này căn bản chỉ có thể ngộ chứ chẳng thể cầu, hiện giờ đã thấy được thì tất nhiên không đời nào Đich Cửu lại từ bỏ.
Món đồ thứ hai là Thạch Duẩn Tủy vạn năm. Địch Cửu biết món đồ này, Thạch Duẩn Tủy thậm chí có thể diễn sinh ra linh căn, không chỉ như vậy, nó còn có một tác dụng cực kỳ nghịch thiên chính là tịnh hóa đan độc.
Sở dĩ Địch Cửu rất hiếm khi sử dụng đan dược để tu luyện chính là vì sợ đan độc. Nếu như có được Thạch Duẩn Tủy vạn năm, hắn còn sợ gì điều đó nữa chứ? Có đan dược phụ trợ tu luyện và không có hoàn toàn là hai việc khác nhau đấy.
Các bảo vật tiếp theo còn có cực phẩm linh khí pháp bảo, công pháp thiên cấp, thậm chí là hỏa diễm…
Thiên Cơ các hợp tác với Ngũ Lục các tổ chức hội đấu giá lần này quả nhiên lợi hại!
Địch Cửu đi đến hỏi tên tiểu nhị đang phụ việc ở gần đó.
- Xin chào, làm phiền tiểu huynh đệ một chút, khi nào thì đấu giá hội mới bắt đầu vậy?
Tiểu nhị nhìn ngọc bài trong tay Địch Cửu, đó là ngọc bài ra vào động phủ Ngũ Lục các, ngọc bài ấy đại biểu cho việc sở hữu một cái động phủ thượng đẳng. Y lập tức cười rạng rỡ đáp:
- Ngũ Lục đạo hội mấy tháng sau sẽ kết thúc, sau khi kết thúc sẽ có thống kê điểm số trên Đạo Tháp.
- Điểm số Đạo Tháp ư? Làm sao có thể thống kê được?
Địch Cửu lập tức hỏi thăm, hắn đã leo đến tầng thứ 90, trong tay hẳn là có không ít điểm.
Tiểu nhị không nghĩ tới ngay cả vấn đề này mà Địch Cửu cũng không biết, nếu Địch Cửu không phải khách nhân Ngũ Lục các thì y đã quay đi, không thèm trả lời hắn rồi.
- Điểm số Đạo Tháp căn cứ theo mỗi cá nhân mà thống kê. Đệ tử tông môn leo tháp thì điểm số sẽ được cộng cho tông môn, điểm số này sẽ ảnh hưởng đến sự phân phối danh ngạch đi bí cảnh trong tương lai. Nếu như tu sĩ không thuộc tông môn nào thì sẽ nhận được một viên Ngũ Lục Đạo Tháp Bài, phía trên ghi chép điểm số của người đấy.
- Làm sao để nhận được Ngũ Lục Đạo Tháp Bài vậy?
- Không phải là đi nhận, mà là sau khi Ngũ Lục đạo hội kết thúc, Ngũ Lục Đạo Tháp Bài sẽ xuất hiện ở trên Ngũ Lục Đạo Bia.
- Vậy sở hữu Đạo Tháp Bài thì có thể tiến vào bí cảnh không?
- Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi có đủ điểm là được.
- Lại làm phiền tiểu huynh đệ một chút, thế ngươi có biết Chân Vực không?
- Hừ, đây chính là vị trí thượng cổ ẩn tông, thực lực mỗi người đi ra đều vô cùng cường hãn đấy. Truyền thuyết nói chỉ khi ngươi tới Chân Vực rồi thì mới có tư cách tiến vào Tiên giới mà thôi.
...
Dù Địch Cửu là khách nhân của Ngũ Lục các, nhưng tiểu nhị này khó mà kiên nhẫn được nữa, bởi vì Địch Cửu cứ liên tục hỏi mãi không dứt.
Địch Cửu cũng nhìn ra người ta đã mất kiên nhẫn cho nên vội vàng bảo:
- Một vấn đề cuối cùng nữa thôi. Ta muốn mua một danh ngạch vào hội đấu giá, vậy cần phải đi đâu?
- Ngũ Lục các có bán đấy, ngươi muốn mua ngọc bài cấp bậc gì?
Tiểu nhị cuối cùng cũng nghe được câu mình muốn nghe nhất.
- Giá cả từng loại thì thế nào?
Địch Cửu hỏi.
- Thượng hạng thấp nhất 10 vạn linh thạch thượng phẩm, cao nhất là một triệu linh thạch thượng phẩm, bất quá bây giờ đã không còn tấm vé nào rồi. Chỗ ngồi đại sảnh thì thấp nhất là 1 vạn linh thạch trung phẩm, tốt một chút thì 5 vạn linh thạch trung phẩm…
- Cho ta một chỗ đại sảnh 5 vạn linh thạch trung phẩm đi.
Địch Cửu âm thầm cảm khái, trên người hắn hiện tại cũng có mấy ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, hắn còn tưởng rằng mình đã đủ giàu, nhưng hiện giờ xem ra mình cũng chẳng phải kẻ giàu có gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận