Thế Giới Thứ Chín

Chương 262

Tỉ lệ tử vong của những tu sĩ đi vào Chủng Tu Sơn cao đến chín thành, đối với một tu sĩ vừa mới tới và bị lạc như Địch Cửu thì chẳng gây nên chút gợn sóng nào hết.
Chủng Tu Sơn nếu không cần thiết, vẫn là đừng nên tới thì hơn.
Sở Tự đi đến đây không phải vì tăng cường thọ nguyên, y hiểu rất rõ bản thân mình, đây là nơi thập tử vô sinh, không phải chỗ mà y có thể tùy tiện bò lên. Sở dĩ Sở Tự đến nơi này là vì muốn cảm ngộ một chút về pháp tắc của ngọn núi. Rất nhiều người đều nói trên đấy có một loại Pháp Tắc Thời Gian, chỉ cần tiếp xúc được một chút thì không cần cảm ngộ cũng có thể vượt cấp mà chiến thắng đối thủ.
Cho nên y tới nơi này hoàn toàn là để tìm vận may, đến Tiểu Thế Giới Tinh mà không tới chân núi Chủng Tu Sơn thì quả thật sẽ rất đáng tiếc.
Thế nhưng khi y trông thấy Địch Cửu cũng có mặt tại đây thì không khỏi dại ra: “Là Hồng Anh Thiếu Gia kìa, sao huynh ấy lại bị lạc ở chỗ này nhỉ?”
Nhưng chỉ thoáng chốc y liền kích động hẳn, người khác không biết trên người Địch Cửu có bao nhiêu đồ tốt nhưng y thì khác, bởi vì Sở Tự cũng từ hẻm núi linh mạch kia tới. Địch Cửu đã thu được 200 đầu linh mạch tại đó, ngoại trừ thượng phẩm linh mạch thì chính là cực phẩm linh mạch.
Có nên đi lên đó không?
Sở Từ bắt đầu do dự, linh mạch tuy là tốt thật đấy nhưng mạng nhỏ của y vẫn quan trọng hơn. Ngay cả Hồng Anh Thiếu Gia cũng lạc trên núi thì mình có thể làm được gì chứ?
Chỉ sau mười giây Sở Từ liền cắn răng, nếu dễ dàng có được cơ duyên thì đã không gọi là cơ duyên rồi, nhất định phải lên đó thử thời vận mới được, vạn nhất mình đạt được thì sao.
- Khoan đã, chờ một chút…
Âm thanh đột ngột vang lên gọi Sở Từ lại.
- Khi nãy ta thấy ngươi đâu có định đi lên đâu, chuyện gì làm ngươi đổi ý thế?
Quay đầu lại, Sở Tự liền trông thấy một tên nam tử tóc dài mà y hoàn toàn không nhận ra, chỉ dựa vào khí thế Sở Tự cũng có thể đoán được tu vi của đối phương ít nhất cũng là Tích Hải tầng năm trở lên. Còn mình thì sao? Hư Thần tầng chín mà thôi.
- Vãn bối chỉ muốn thử chút thời vận của mình thôi, nhìn xem bản thân có vượt qua nổi 100 bước hay không.
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng:
- Cho ngươi một cơ hội cuối, nếu ngươi không nói thật ta sẽ sưu hồn ngươi.
Nghe vậy y không khỏi rùng mình một cái, Sở Tự biết đối phương không phải chỉ hù chơi. Người bị giết tại Tiểu Trung Ương Tinh chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui mà thôi.
Nhưng bảo y để tên nam tử tóc dài kia chiếm tiện nghi thì y không cam tâm, thế nên Sở Từ rất nhanh liền ra quyết định, y lớn tiếng hô:
- Thưa tiền bối, Hồng Anh Thiếu Gia đang bị lạc trên Chủng Tu Sơn, mà trong nhẫn hắn còn có 200 đầu linh mạch, toàn bộ đều là cực phẩm và thượng phẩm linh mạch không đấy.
- Ngươi nói cái gì?
Tên tóc dài hối hận không thôi, gã hoàn toàn không ngờ được Sở Từ sẽ nói lớn tiếng như thế. Hai trăm đầu linh mạch lận a, còn là cực phẩm và thượng phẩm nữa, chuyện này nghĩa là gì hả? Xem như thế lực đệ nhất Chân Vực cũng không nhất định sở hữu tới mức đó được đâu.
Sau khi nói xong thì Sở Tự cấp tốc lui về phía sau, lần này gã tóc dài kia làm gì còn tâm tình đi quản y nữa, ánh mắt gã nhanh chóng rơi lên người Địch Cửu.
Hồng Anh Thiếu Gia này gã chưa gặp lần nào nhưng danh tiếng thì đã nghe qua rất nhiều rồi. Thanh Hồng Anh Đao được đeo sau lưng chính là dấu hiệu nhận biết hắn. Người đứng cách chân núi 100 bước còn cõng phía sau một thanh đao màu đỏ, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi không nhúc nhích, chẳng phải Hồng Anh Thiếu Gia thì còn ai?
Nam tử tóc dài không chút nào do dự, nhanh chóng nhảy thẳng lên Chủng Tu Sơn. Ngần ấy linh mạch thượng phẩm và cực phẩm xứng đáng để gã mạo hiểm. Huống chi khi tới nơi này gã vốn đã có ý định sẽ lên núi rồi.
Cùng lúc đó, phần lớn những tu sĩ xung quanh sau khi nghe lời hô to của Sở Tự đều nhanh chóng đứng lên theo, làm gì mà còn tâm tư cảm ngộ ở dưới chân núi nữa. Một số tu sĩ còn lại cũng phân vân xem có nên tới đó tìm vận may hay không.
Đồng thời từng đạo tin tức được phát ra từ Chủng Tu Sơn, trong thời gian ngắn nhất, những nơi còn lại của Tiểu Thế Giới Tinh đều nghe được tin đồn Hồng Anh Thiếu Gia vẫn lạc tại Chủng Tu Sơn, mà trên người hắn còn có gần 900 đầu cực phẩm linh mạch…
…..
Tại một đầm lầy cách Chủng Tu Sơn hơn vạn dặm, có một nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt đang dõi theo trung tâm chiểu trạch của một gốc Hoàng Du Thảo cấp tám.
Bên người nữ tử nọ còn có một người nữ mặc áo xanh nữa, chỉ là tu vi vị áo xanh yếu nhược hơn rất nhiều so với nàng ấy.
- Mạt Song, gốc Hoàng Du Thảo này rất hữu dụng với ta, đợi lát nữa ta đi hái ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ thời điểm khi ta chịu không nổi hấp lực của đầm lầy nữa, thì hãy dùng một sợi dây thừng trực tiếp kéo ta ra nhé…
Nói đến đây, nữ tử áo tím trông thấy hai bóng người từ hướng bắc đang độn về hướng chân núi, đây là đợt tu sĩ thứ ba độn qua đây rồi.
- Ta biết rồi, Thanh Y sư tỷ cứ yên tâm đi.
Hai người này không phải ai xa lạ, chính là Hàn Thanh Y và Cảnh Mạt Song. Thời điểm khi Hàn Thanh Y dẫn Cảnh Mạt Song vào Tiểu Thế Giới Tinh thông quá Ngữ Sắc Truyền Tống Quang thì khi ấy bọn người Địch Cửu đã sớm tiến nhập nơi này.
- Khoan, đợi chút đã….
Hàn Thanh Y trực tiếp phóng tới trước mặt một tên tu sĩ đang gấp rút chạy, mạnh mẽ chặn y lại.
Tu sĩ nọ trông thấy có người chặn đường mình thì trong lòng giận dữ không thôi, nhưng ngay khi y nhận ra người trước mặt mình là Hàn Thanh Y thì lập tức thay đổi thái độ.
Làm gì có tu sĩ nào đi qua Ngũ Lục Quảng Trường mà không biết vị cô nương trước mắt. Đây chính là Hàn Thanh Y, thiên tài đỉnh cấp của Chân Vực tại Thế Giới Tiểu Trung Ương đấy, có là ngũ đại tông môn cũng phải cho nàng mấy phần mặt mũi.
Cứ nhìn vào quy định không cho phép thiên tài Chân Vực tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh đi, thế nhưng trên thực tế có ai cấm được không? Chỉ là tất cả mọi người ngầm thừa nhận, mắt nhắm mắt mở mà thôi.
- Vãn bối gặp qua Thanh Y tiên tử.
Tên tu sĩ này mới chỉ là Tích Hải tầng một, đương nhiên không dám bất kính trước mặt Hàn Thanh Y.
Nàng khẽ gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Ta nhìn thấy rất nhiều người đều đi về hướng bắc giống ngươi, đến cùng là có chuyện gì đang xảy ra thế hả?
Tu sĩ nọ vội vàng đáp:
- Thưa, có lời đồn Hồng Anh Thiếu Gia Địch Cửu vẫn lạc tại Chủng Tu Sơn, mà trên người hắn còn mang theo ít nhất gần cả ngàn đầu cực phẩm linh mạch, thế nên…
Cảnh Mạt Song đứng bên người Hàn Thanh Y nghe còn chưa hết câu thì đã vội điên cuồng xông về hướng Chủng Tu Sơn.
Tình cảnh này Hàn Thanh Y hoàn toàn hiểu được, Địch Cửu là đạo lữ của Cảnh Mạt Song, nghe tin hắn vẫn lạc mà nàng ta thản nhiên mới là quái sự.
Mà không chỉ mỗi Cảnh Mạt Song gấp gáp, ngay cả nàng cũng sốt ruột cực kỳ. Trên người Địch Cửu có một viên Liệt Giới Phù, nàng giữ Cảnh Mạt Song bên người chẳng qua là vì muốn bức Địch Cửu giao nó ra. Bây giờ hắn ta vẫn lạc rồi thì cướp cách nào đây hả?
Thân hình Hàn Thanh Y lóe lên rồi trực tiếp độn thẳng về hướng Chủng Tu Sơn, với tốc độ từ thực lực Thừa Đỉnh tầng chín của nàng rất nhanh đã tới bên cạnh Cảnh Mạt Song, sau đó đưa tay quơ một cái đã đem Cảnh Mạt Song cuốn lên.
Thời điểm cả hai đến chân núi thì trông thấy xung quanh chen chúc không ít người. Tuy nhiên chỉ cần liếc sơ qua là Cảnh Mạt Song đã nhìn thấy Địch Cửu, giờ phút này sau lưng hắn có hơn 100 tu sĩ đã bị chết đứng trên đó, thế nhưng vẫn có hàng loạt những kẻ khác đang không ngừng xông lên.
Mặc khác Hàn Thanh Y lại rất tỉnh táo, thứ hấp dẫn nàng ta không phải là linh mạch mà là Liệt Giới Phù trên người Địch Cửu.
- Mạt Song xin tạ ơn Thanh Y tỷ đã chiếu cố, nếu không trong thời gian ngắn đến vậy ta sẽ không có khả năng bước vào Hư Thần tầng sáu.n tình này của tỷ có lẽ Mạt Song mãi mãi không báo được rồi.
Sau khi khom người hành lễ với Hàn Thanh Y xong, Cảnh Mạt Song mới quay người chạy thẳng lên Chủng Tu Sơn.
Tu sĩ chung quanh đều bị dọa sợ bởi bộ dáng này của nàng ta, dù có rất nhiều tu sĩ tới đây nhưng người dám tiến vào thì lại khá ít. Rất nhiều tu sĩ chờ đến khi có người lấy được chiếc nhẫn Địch Cửu và xông ra ngoài thì khi ấy đại chiến mới thật sự bắt đầu.
Trông thấy tình cảnh trước mặt, Hàn Thanh Y cũng chỉ biết thở dài một hơi. Chính nàng cũng không định lên núi, bởi vì danh tiếng của Chủng Tu Sơn thật sự quá tệ, tỉ lệ tử vong cao vô cùng. Dù là thiên tài Chân Vực như nàng thì cũng không nên tùy tiện lên đó. Nàng cũng giống như đa số các tu sĩ khác, chờ có người lấy được chiếc nhẫn trữ vật kia rồi tính tiếp.
Cảnh Mạt Song tốt xấu gì cũng là bạn tu của nàng, mặc dù khi nàng lựa chọn nàng ta làm người cùng đồng hành tu luyện thì mục đích ấy chẳng tốt lành gì, nhưng nàng vẫn thật sự mong chiếc nhẫn ấy sẽ rơi vào tay Cảnh Mạt Song. Thế nhưng Hàn Thanh Y cũng hiểu rất rõ khả năng này gần như bằng không, hơn chín phần rưỡi nàng ta sẽ bị giam trong đó luôn.
Mặc khác Hàn Thanh Y cũng thầm than về vận khí của Địch Cửu, hắn đúng là quá may mắn khi nhận được tình cảm chân thành của nữ tử kia. Tại Tu Chân Giới bây giờ, Cảnh Mạt Song là một trong số ít những nữ nhân không phải vì tài nguyên tu luyện mà chịu ở cạnh một người, loại người như vậy đã không còn nhiều nữa.
Nàng không khỏi nghĩ ngợi, trong tất cả những tu sĩ tới đây, có lẽ chỉ có duy nhất Cảnh Mạt Song không phải vì chiếc nhẫn mà chỉ đơn thuần muốn cứu Địch Cửu thôi.
Trên đường lên núi, giờ phút này trong đầu Cảnh Mạt Song không còn bất kỳ ý niệm nào khác nữa, nàng chỉ muốn dẫn Địch Cửu xuống núi, còn những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Trong tất cả những người nàng quen biết, tựa hồ chỉ có duy nhất Địch Cửu cứu người mà không có bất kỳ mục đích gì cả. Hắn từng cứu nàng mấy lần, cũng cứu luôn cả San San và bọn người Hà Thai, Du Tiệp. Ngoại trừ Địch Cửu ra còn có người nào khác nữa sao?
Thế nhưng chỉ mới chạy được mấy chục bước thì một loại cảm giác bi thương liền xông thẳng lên đầu nàng, Cảnh Mạt Song tuyệt vọng đứng ngẩng đầu nhìn khoảng cách không xa trước mặt, cứ thế mà bất động.
Những bước còn lại xa xôi giống như chân trời vậy, Cảnh Mạt Song chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng Địch Cửu. Nếu nàng có đủ khả năng cứu hắn thì tốt biết bao. Nàng chẳng cần tu luyện, càng không muốn dây vào những tranh đấu lục đục kia, nàng thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận