Thế Giới Thứ Chín

Chương 275

Địch Cửu đi đến bên ngoài động phủ của Huyễn Minh Tử thì nhìn thấy một tên nam tử râu dài Hóa Chân tầng bảy, Địch Cửu cứ tưởng rằng đây là người Thành Cơ mời đến để ngăn cản Huyễn tiền bối, không ngờ người nọ vừa nhìn thấy hắn lại tỏ ra khá kinh hãi.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Cút đi, nơi này không cần ngươi giữ cửa.
Địch Cửu khẳng định mình đoán không sai, đương nhiên hắn sẽ chẳng buồn khách khí.
Nếu không phải hắn có chút thực lực, vậy tên kia hẳn đã giúp Thành Cơ cầm chân Huyễn Minh Tử rồi.
- Ngươi...
Tên tu sĩ Hóa Chân này vô cùng giận dữ, bất quá vừa nói ra một chữ thì lửa giận trong lòng ông ta đã lập tức lắng xuống. Thành Cơ là tông chủ một tông, không cần thiết phải lừa ông ta. Nếu như thế, vậy nói rõ Thành Cơ đã gặp Địch Cửu, Thành Cơ gặp Địch Cửu mà Địch Cửu vẫn bình yên vô sự như hiện tại, xem ra trong chuyện này nhất định có gì đó không ổn. Trước khi hiểu rõ sự tình, ông ta sẽ không ra tay với tên oắt trước mặt.
Trông thấy người này không có ý định động thủ, Địch Cửu mặc kệ ông ta, thản nhiên đi vào động phủ của Huyễn Minh Tử.
Huyễn Minh Tử hiển nhiên sớm đã biết Địch Cửu quay trở về, trực tiếp mở cấm chế động phủ ra.
- Ngươi quả nhiên không có việc gì.
Nhìn thấy Địch Cửu bình yên vô sự trở về, Huyễn Minh Tử cười phá lên, trong giọng nói vô cùng hưng phấn.
Lúc trông thấy có mỗi hai người Tằng Bắc Tử quay lại, Huyễn Minh Tử lập tức muốn đi tìm Địch Cửu, nhưng khi Cảnh Kích kể lại cho ông ta biết Địch Cửu chỉ dùng một đao là có thể giết chết Hoàng Truyền Luân Phủ Vương Điện thì ông ta đã từ bỏ ý nghĩ ấy.
Thứ nhất, ông ta biết bên ngoài có một trưởng lão Thiên Cơ Các đang chờ ông ta, hiện tại mặc dù thoát ly Thiên Cơ Các, nhưng những khúc mắc trong đó vẫn chưa giải quyết xong. Thứ hai, nếu như Địch Cửu có thể dùng một đao giết chết Hoàng Truyền Luân, vậy chứng tỏ hắn có năng lực đào thoát từ trong tay Thành Cơ.
- Địch Cửu, ngươi không bị thương gì chứ? Tên Thành Cơ kia không phải là kẻ chịu nói đạo lý đâu.
Tiển Tắc lại chẳng thể yên tâm được như Huyễn Minh Tử, trong lòng của ông vẫn đang cực kỳ sốt ruột. Nếu như không phải Huyễn Minh Tử cứ khăng khăng bảo ông Địch Cửu có bản lĩnh bảo mệnh thì nãy giờ ông đã chạy đến giúp Địch Cửu rồi.
- Thành tông chủ rất biết điều, ta nói đạo lý với ông ta, ông ta cũng biết sai, sau đó nói nguyện ý giúp ta một vấn đề nhỏ. Dù gì mọi người sống cũng không dễ dàng, không nên quá so đo.
Tiển Tắc há miệng nhìn Địch Cửu, trong lòng tự nhủ tin được ngươi mới lạ. Thành Cơ kia là một tên ỷ thế hiếp người, lúc trước ông ta ở Cực Dạ đại lục mém chút đã rơi vào trong tay Thành Cơ rồi.
- Địch Cửu, có chắc chắn hay không?
Huyễn Minh Tử khó hiểu hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu hiểu ý của Huyễn Minh Tử bèn gật đầu.
- Chỉ cần không có Hóa Chân hậu kỳ, hoặc là cường giả Vực cảnh, ta tin mình có thể tiến vào ba vị trí đầu.
- Tốt!
Huyễn Minh Tử vỗ bàn trà, hai mắt sáng rực.
- Huyễn Minh Tử tiền bối, thiên tài Chân Vực chiến mấy năm nữa mới bắt đầu, ta dự định tối nay sau khi đấu giá hội kết thúc sẽ đi đến Lô Đảo. Ta muốn giúp Mạt Song sư muội xây dựng lại Tinh Hà Phái ở đấy.
Địch Cửu còn muốn sau khi giải quyết sự tình Lô Đảo xong sẽ quay lại Ngũ Lục Đạo Tháp.
Ngũ Lục Đạo Tháp mấy năm nữa mới mở ra, Địch Cửu muốn thử xem có thể thông qua đạo tắc màu vàng kia để đi vào không.
Tuy hắn tu luyện đến Hóa Chân cảnh, nhưng đối với khái niệm quy tắc thiên địa đạo vận vẫn khá mơ hồ. Đạo tắc màu vàng kia sở dĩ ở trong thức hải của hắn, rất có thể là vì hắn đạt được viên đá xám nhỏ, nó thì chỉ muốn chọn đá xám làm nơi nương thân, ai ngờ viên đá ấy lại cam nguyện lưu lại bên cạnh hắn nên mới tạo thành loại tình huống cổ quái này.
Cho dù Địch Cửu tìm khắp Thư Giới nhưng hắn vẫn không biết viên đá xám rốt cuộc là vật gì.
Nếu tia thiển điện nọ chỉ tạm thời lưu tại trong thức hải của hắn, vậy hắn phải tranh thủ thời gian sử dụng. Nếu không đến khi nó rời đi, hắn sẽ tiếc nuối chết mất.
Huyễn Minh Tử gật đầu.
- Cũng tốt, dù sao ta cũng đã rời khỏi Thiên Cơ Các, vậy tạm thời lưu lại Tinh Hà Phái của ngươi đi. Tuy trên người ta không có đồ tốt nhưng thượng phẩm linh mạch vẫn còn một đầu. Cho ngươi đấy.
Tiển Tắc cũng hùa theo:
- Còn có ta, ta cũng lưu tại Tinh Hà Phái.
Ba người đang vui vẻ thảo luận thì đột nhiên Huyễn Minh Tử biến sắc, bởi vì ông cảm nhận được cấm chế trong động phủ bị xé rách.
“Bành bành!”
Hai bóng người bị ném vào, một nam tử mập mạp ung dung bước vô ngay sau đó.
Huyễn Minh Tử đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ.
- Các hạ là ai? Tuy Huyễn Minh Tử ta không phải cường giả gì nhưng cấm chế động phủ của ta không phải muốn phá là phá.
Cấm chế đại đa số tông môn trên quảng trường Tiểu Trung Ương Tinh đều chỉ là tượng trưng, không có ai ở nơi này bố trí hộ trận hay cấm chế đỉnh cấp cả. Dù sao không có nhiều người ra tay đánh nhau ở đây, đa số chỉ ở lại một đêm rồi sẽ rời đi. Cấm chế càng đơn giản, đại biểu lực lượng càng lớn. Giống như lúc Địch Cửu đi đến Phủ Vương Điện vậy, Phủ Vương Điện cũng chỉ có cấm chế cách âm mà thôi.
Địch Cửu không nói gì, hắn tiến lên đỡ hai bóng người bị tên mập kia ném vào. Hai người này đều là bằng hữu của hắn, chính là Phục Triệt và Bối Thạch Đào. Tại Tiểu Trung Ương Tinh ngây người mười năm, Phục Triệt và Bối Thạch Đào đều bước vào Hư Thần cảnh, xem ra hai người cũng có thu hoạch không nhỏ.
- Chờ một chút lại nói.
Sau khi Địch Cửu ra hiệu cho Phục Triệt, ánh mắt hắn lại nhìn vào tên mập vừa mới tới.
Tên này là một tu sĩ Hóa Chân tầng năm, hắn cảm giác gã ta không kém hơn Thành Cơ Hóa Chân tầng sáu bao nhiêu. Địch Cửu không thể nào nghĩ ra được, một tu sĩ Hóa Chân tầng năm thì dựa vào cái gì mà dám phá cấm chế động phủ của Huyễn Minh Tử?
Rất nhanh sắc mặt Địch Cửu liền hơi đổi, hắn đã đoán được người này là ai. Tên mập đó chắc chắn đến từ Chân Vực, là Tiệt Tinh Vực Chủ phái tới. Xem ra gã cũng không phải đến vì hắn, mà là đến để tìm Cảnh Kích gây phiền phức.
Bởi vì nếu như gã là người của Thế giới Tiểu trung ương hoặc cường giả Hóa Chân của ngũ đại tinh lục thì Huyễn Minh Tử đã sớm nhận ra. Chỉ có tu sĩ Hóa Chân ở Chân Vực, Huyễn tiền bối mới có thể không biết.
- Ha ha ha ha...
Tên tu sĩ béo cười rộ lên, theo tiếng cười của gã, cái cằm đầy ngấn mỡ của gã cũng lắc lư không ngừng.
Lửa giận trên mặt Huyễn Minh Tử dần dần biến mất, ông ta cũng mơ hồ đoán được lai lịch của tên mập này. Ngoại trừ tu sĩ Hóa Chân của Chân Vực, ngũ đại lục có tu sĩ Hóa Chân tầng năm nào ông mà ta không nhận ra?
Gã béo thu lại nụ cười, khuôn mặt hiện lên sát ý, hỏi:
- Ai là Cảnh Kích?
- Chính là ta.
Cảnh Kích đứng dậy, trong lòng của y có chút bất an, nhưng tuyệt đối không phải vì sợ hãi. Năm đó thời điểm y và Cửu ca chỉ mới có tu vi Trúc Cơ cũng dám khiêu chiến tu sĩ Kim Đan, hiện tại có gì phải sợ?
- Không tồi, Kiếp Sinh cảnh tầng bốn, khó trách có thể giết chết Bái Võ Phương. Bái Võ Phương tuy chỉ là con thứ, nhưng dù sao cũng là nhi tử Tiệt Tinh Vực Chủ ta. Ta chưa từng thấy người nào dám giết con của vực chủ cả, lá gan của ngươi quả thật còn lớn hơn cả gan gấu...
Trong lòng Huyễn Minh Tử giật thót, ông không ngờ Cảnh Kích lại phạm vào sai lầm lớn như thế. Lúc trước chưa biết thực lực của Địch Cửu, ông ta còn dự định bồi dưỡng thêm Cảnh Kích. Hiện tại Cảnh Kích giết chết con trai vực chủ, cho dù chỉ là con thứ nhưng hậu quả đấy không phải là thứ Cảnh Kích có thể gánh nổi. Đừng bảo Cảnh Kích không gánh nổi, ngay cả Huyễn Minh Tử cũng không chịu được.
Sắc mặt Tiển Tắc cũng không dễ xem, ông cũng nhận ra Cảnh Kích đã chọc vào một phiền toái rất lớn.
- Ai làm người đó chịu, Cảnh Kích ta sẽ đi cùng ngươi.
Tuy tâm tư Cảnh Kích không sâu, nhưng cũng không phải là người chẳng biết nặng nhẹ. Khi nhìn thấy sắc mặt của Tiển Tắc và Huyễn Minh Tử, y liền biết sự tình Bái Võ Phương quả nhiên không phải việc nhỏ.
Tên tu sĩ béo bật cười.
- Ta nghe nói ngươi còn có một người đại ca, nếu đã là đại ca ngươi, vậy hãy đi cùng bản chấp sự luôn đi.
Cảnh Kích không nói gì, y biết Địch Cửu chắc chắn sẽ không để mặc y.
Địch Cửu đương nhiên sẽ không để Cảnh Kích đi cùng gã nọ, hắn đứng dậy ôm quyền nói:
- Ý đạo hữu là chuyện này không có quan hệ gì với ta, nhưng người Tiệt Tinh Vực lại muốn tìm ta gây phiền phức sao?
- Ha ha ha, chính là muốn tìm ngươi gây phiền phức đấy, như thế nào?
Tu sĩ béo nói xong liền giương tay chụp về phía Địch Cửu, bất quá lực chú ý của gã lại không đặt ở trên người hắn mà là ở trên người Huyễn Minh Tử.
- Nếu như ngươi dám ra tay ngăn cản, cả Thiên Cơ Các và ngươi đều sẽ biến thành bã vụn.
Huyễn Minh Tử vốn đang kiêng kị, nghe thế thầm than không thôi. Nếu thật mà tình huống xấu nhất diễn ra, xem ra ông ta cũng chỉ có thể dẫn theo Địch Cửu trốn đi chờ thiên tài Chân Vực chiến bắt đầu.
Cũng may Cảnh Kích chỉ giết một đứa con thứ, nếu như y giết con trưởng của vực chủ, vậy ngũ đại lục hoàn toàn không có nơi để cho bọn họ dung thân.
Địch Cửu thấy tên tu sĩ béo chộp tới bèn không chút do dự đấm ra một quyền.
- Lão thất phu, thật đúng là không biết xấu hổ.
“Oanh!”
Nắm đấm của Địch Cửu va chạm với bàn tay của gã, chân nguyên cuồng bạo nổ tung.
Trong mắt Huyễn Minh Tử bắn ra tinh mang, Địch Cửu vậy mà cường đại đến thế, ông ta nhanh chóng mở rộng lĩnh vực bảo vệ những người xung quanh.
“Bành!”
Tên tu sĩ mập kia vốn không dùng toàn lực cho nên chân nguyên của gã bị Địch Cửu dễ dàng xé rách. Nắm đấm của Địch Cửu nện thẳng lên trên người gã.
“Phốc.”
Gã béo phun ra một ngụm máu, cả người bay thẳng đến chỗ cấm chế khi nãy gã xé mở.
Địch Cửu từng bước bước đến trước mặt gã ta.
- Quyền vừa rồi bản thiếu chỉ dùng ba phần sức lực, nếu ngươi dám tiếp tục động thủ, đừng trách bản thiếu vô tình, cút đi. Trở về nói cho vực chủ các ngươi biết, huynh đệ Cảnh Kích của ta lúc thiên tài Chân Vực chiến bắt đầu vừa đúng 200 tuổi. Cho nên huynh đệ của ta sẽ tham gia thiên tài Chân Vực chiến, nếu như muốn thông qua thủ đoạn thế này để ngăn cản y tham gia, vậy đừng trách ta truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài.
Địch Cửu muốn giết gã cũng không phải là chuyện khó khăn gì, thế nhưng hắn quả thật không dám. Nếu không giết gã, Tiệt Tinh Vực Chủ sẽ không đến, nhưng một khi gã béo ấy chết, vậy người đến tiếp theo nhất định là Tiệt Tinh Vực Chủ.
Hắn đưa lý do Tiệt Tinh Vực Chủ động thủ với bọn hắn là do không muốn Cảnh Kích tham gia thiên tài Chân Vực chiến, một vực chủ cũng nên có thể diện của mình, một khi người khác biết nhất vực chi chủ muốn ngăn cản thiên tài tham gia, vậy thanh danh của vực chủ này sẽ tuột dốc không phanh.
Địch Cửu không dám nói mình cũng sẽ tham gia thiên tài Chân Vực chiến, tuy tuổi của hắn nhỏ hơn Cảnh Kích nhưng người khác lại không biết điều đó. Lúc Cảnh Kích tham gia thiên tài Chân Vực chiến vừa đúng 200 tuổi, hắn là đại ca của Cảnh Kích, vậy chứng minh tuổi hắn đã vượt qua 200.
Cho dù tuổi thật của hắn có thể dễ dàng điều tra ra được, nhưng Địch Cửu đánh cuộc tên vực chủ tự phụ đó sẽ không đi điều tra. Nếu như tên vực vực chủ kia không tự phụ, vậy y đã không để tên tu sĩ mập Hóa Thần tầng năm này đến tìm hắn gây phiền phức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận