Thế Giới Thứ Chín

Chương 696: Chặn Đường Phát Triển Của Yêu Tộc

Địch Cửu chỉ vào một vùng phế tích lộn xộn bên phía Hư Đình đan các, đoạn nói: "Trước đó ta có nói qua, nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố cửa hàng một hai. Về sau Tiêu đạo hữu tới đây hủy đi Hư Đình đan các của ngươi, ban nãy ta rất giận dữ, kém chút nữa đã cùng Tiêu đạo hữu đồng quy vu tận rồi. Thế nhưng kết quả thì thế nào? Hóa ra Đan sư của đan các nhà ngươi hành sự xấu hổ, làm ra việc quá mất mặt mũi của Yêu tộc. Lừa Cửu Tinh Trúc của đệ tử nhà Tiêu đạo hữu đã đành, còn lừa luôn cả Càn Nguyên Quả của bằng hữu ta. Buồn cười ta còn ra mặt giúp đỡ cho Hư Đình đan các, đây quả thực là các ngươi đã vả mặt ta không thiếu phát nào. Địch Cửu ta dù sao cũng cần một chút mặt mũi a, nếu như chuyện ngày hôm nay bị Tiêu Đát đạo hữu truyền đi thì ta còn có lòng dạ nào dám đối mặt với các đạo hữu Nhân tộc khác nữa?"
Tiêu Đát vốn ban đầu còn muốn kêu Địch Cửu chia chác đồ vật trong chiếc nhẫn của gã Phất Luân kia, hiện tại lại nghe Địch Cửu gọi danh tự của gã rất chuẩn xác, trong thâm tâm bỗng cảm thấy cực kỳ hài lòng, trong lúc nhất thời không mở miệng nhắc về chuyện chiếc nhẫn nữa.
Phiền Viễn âm thầm mắng Địch Cửu vô sỉ. Y biết thừa Địch Cửu tuyệt đối sẽ không vì cửa hàng của y mà đánh nhau một trận với Tiêu Đát, bất quá lần này là y đuối lý. Y thật sự đúng là không nghĩ tới Phất Luân còn lừa gạt Càn Nguyên Quả của bằng hữu Địch Cửu. Chờ một chút, Càn Nguyên Quả? Tựa hồ y có từng nghe nói về chuyện này rồi...
Thế nhưng thực lực của Yêu tộc bây giờ không thể nào so với trước đây được, vả lại hiện tại hai ôn thần là Địch Cửu cùng Tiêu Đát đều đang đứng về một phe, cho Phiền Viễn y một vạn lá gan, y cũng không dám bày ra sắc mặt khó coi với Địch Cửu lẫn Tiêu Đát. Dù rằng trong lòng khó chịu đến cực hạn, Phiền Viễn cũng chỉ có thể trút giận lên người Phất Luân, "Phất Luân, ngươi thật đúng là muốn chết a."
Phất Luân nửa chữ cũng không dám nói, hắn làm sao không tỏ tường được tình cảnh của mình bây giờ. Chẳng qua là do Phiền Viễn căn bản cũng không dám đắc tội với Địch Cửu cùng Tiêu Đát, cho nên mới giận cá chém thớt lên người hắn. Bằng không mà nói, vì sao lại mắng hắn chứ? Hắn lừa gạt bảo vật của tu sĩ Nhân tộc mới tới Hư Thị này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thậm chí người mới của Nhân tộc bị hắn lặng lẽ giết chết còn khó mà đếm xuể.
Phiền Viễn đương nhiên thừa biết nhưng cho tới tận bây giờ cũng đều chưa từng quản qua, hiện tại mắng hắn như thế, bất quá là vì sợ hãi hai kẻ kia, đồng thời làm ra vẻ cho bọn họ xem mà thôi.
Địch Cửu thấy vậy liền khoát tay chặn lại, "Được rồi, xem giao tình của chúng ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi cũng không cần phải giết gia hỏa đó đâu."
Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng Địch Cửu đương nhiên hoàn toàn nghĩ khác. Nếu như Tiêu Đát không bỏ qua, giết luôn gã Phất Luân này là chuyện tốt nhất. Nhưng nếu như Tiêu Đát không thích dây vào rắc rối, chừa cho Phất Luân một đường sống thì cũng chẳng sao, chờ sau khi hắn làm xong việc ở nơi này, trước khi rời đi, Địch Cửu nhất định sẽ tự tay giết chết tên Phất Luân đó.
"Răng rắc!" Tiêu Đát dùng lực nắn một cái, cần cổ của Phất Luân lập tức tiu nghỉu quặp xuống, sau đó bị Tiêu Đát ném ra xa.
Địch Cửu thấy rõ, Tiêu Đát cũng không có giết chết Phất Luân, bất quá chỉ là đã phế bỏ căn cơ của tên này mà thôi.
Tiêu Đát hừ lạnh một tiếng, nói: "Phiền Viễn, xem mặt mũi của ngươi, ta tha cho mạng chó của tên rác rưởi này một lần. Nếu lần sau hắn còn gây chuyện, để Tiêu thái gia ta bắt được thì đừng trách ta xử lý luôn cả Yêu tộc ngươi."
Sắc mặt Phiền Viễn tối sầm, nhưng y chẳng thể làm gì, chỉ phải từ tốn đáp: "Vậy liền đa tạ Tiêu thái gia."
Nói xong câu đó, y liền xoay người rời đi. Khoáng Hòa đứng ở bên cạnh vội vã ôm lấy Phất Luân rồi chạy theo sau, ngay cả cửa hàng bị phế đi bọn họ cũng chẳng buồn sửa chữa.
Địch Cửu trong lòng thoáng chấn động, Tiêu Đát này nhìn thì có vẻ thô kệch, nhưng làm việc lại rất có suy nghĩ, không phải là kẻ thiếu đầu óc, hành sự tùy ý.
Phất Luân vốn là đỉnh cấp Đan sư của Yêu tộc, nhưng hiện tại vị Đan sư giỏi nhất của bọn họ đã bị Tiêu Đát phế bỏ, về sau dù cho Phất Luân có thể tiếp tục luyện đan thì cả đời này cũng chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới Hóa Đạo Đan Thánh. Đối với các chủng tộc khác mà nói thì một vị Hóa Đạo Đan Thánh thật đúng là chẳng có chút uy hiếp nào. Thế nhưng một khi để vị Hóa Đạo Đan Thánh ấy tấn cấp lên đến Đạo Nguyên Đan Thánh, vậy thì sự uy hiếp đó cũng coi như trực tiếp dâng lên mấy cấp bậc.
Trông thấy Phiền Viễn rời đi, ánh mắt Tiêu Đát lúc này mới rơi vào chiếc nhẫn trong tay Địch Cửu, chỉ là không đợi Tiêu Đát nói chuyện, Địch Cửu liền chủ động giành quyền nói trước: "Tiêu đạo hữu, đệ tử của ngươi có muốn dùng viên Cửu Tinh Trúc kia luyện hóa thành Đạo Tinh Đan không? Nếu như muốn biến nó thành Đạo Tinh Đan thì thật ra ta có thể giúp một tay."
"Ngươi là Đạo Nguyên Đan Thánh?" Tiêu Đát khiếp sợ nhìn chằm chằm Địch Cửu, quả thật gã đã bị giật mình bởi câu nói mới rồi của Địch Cửu.
Địch Cửu cười hắc hắc, "Không sai, ta chính là Đạo Nguyên Đan Thánh."
Thực tế, trên người Địch Cửu cũng có một gốc Cửu Tinh Trúc, chỉ là hắn vẫn chưa lấy nó ra luyện chế Đạo Tinh Đan bao giờ mà thôi.
"Thiên Khúc, nhanh lên, mau đưa Cửu Tinh Trúc cho Địch huynh đệ." Tiêu Đát lập tức réo gọi đệ tử bên người, gã vừa mới đem Cửu Tinh Trúc trả lại cho đệ tử, hiện tại lại muốn đệ tử mau chóng lấy ra. Nói lời thật lòng, mặc dù Tiêu Đát không tin Địch Cửu là Đạo Nguyên Đan Thánh, nhưng gã tin rằng cứ xem như Địch Cửu luyện hỏng Cửu Tinh Trúc thì cũng sẽ bồi thường cho đệ tử gã một món đồ tương xứng. Ngược lại nếu hắn luyện thành thì đó chẳng phải là việc quá tốt sao?
Đệ tử của Tiêu Đát không có mảy may do dự, hai tay đem Cửu Tinh Trúc đưa cho Địch Cửu. Địch Cửu đã cùng sư phụ của y xưng huynh gọi đệ, hiển nhiên người nọ cũng là một cường giả Hỗn Nguyên Thánh Đế.
"Hai vị ở đây chờ một chút, ta đi vào trong luyện đan." Địch Cửu nói xong liền cầm Cửu Tinh Trúc tiến nhập đan các của mình.
Tiêu Đát xoa xoa đôi bàn tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Lợi hại, lợi hại..."
"Sư phụ, Phiền Viễn kia là tộc trưởng của Yêu tộc, nghe nói ông ta là một tu sĩ Hỗn Nguyên đỉnh phong..."
Tiêu Đát đưa tay vỗ cái bốp vào đầu tên đệ tử của mình, hại y suýt nữa úp sấp mặt xuống đất, gã càu nhàu: "Vậy thì sao? Cũng chẳng khác gì cái rắm, sư phụ ngươi ngay cả Gia Cát Trí Thần cũng không sợ, một tiểu bối như Phiền Viễn thì tính là thứ gì. Yêu tộc, ha ha, từ sau khi Thiên Ngoại Thiên xuất hiện, Yêu tộc chỉ có thể coi là một cái tiểu tạp mao. Ai, đáng tiếc a, đáng tiếc..."
Nghe thấy sư phụ cứ luôn miệng kêu đáng tiếc, đệ tử của gã không dám nhiều lời nữa, y biết sư phụ mình đang nhắc về việc gì. Chuyện này ông ấy đã nhai đi nhai lại với y vô số lần, đó chính là việc năm xưa ông ấy không có cùng Diệp tông chủ kia đi Thiên Ngoại Thiên, nếu như đi mà nói, nói không chừng hiện tại liền phát đạt rồi.
...
Hư Đình đan các của Yêu tộc bị hủy diệt xong cũng không có kẻ nào đến trùng kiến, nhưng dù là thế thì cũng chẳng có tu sĩ nào dám đến nơi này dựng cửa hàng.
Tiêu Đát đợi một hồi lâu cũng chưa thấy Địch Cửu đi ra, liền dứt khoát xây một cái động phủ lâm thời ngay trên nền phế tích của Yêu tộc Hư Đình đan các.
Tiêu Đát là kẻ cường đại như thế, chẳng những trên dưới Yêu tộc đều biết, mà hầu hết người ở trong Hư Thị này đều đã từng nghe nói qua. Đừng nhìn gã chỉ có một thân một mình, không có gia tộc hay tộc nhân chống lưng mà lầm, những gia hỏa ngu ngốc dám chọc vào gã hiện tại đều đã hóa thành tro bụi cả rồi.
Đợi chừng hơn một canh giờ, lúc này Địch Cửu mới lò dò từ trong cửa hàng đi ra.
"Nhanh như vậy đã xong rồi sao? Địch huynh đệ, thế nào rồi?" Trông thấy Địch Cửu xuất hiện, Tiêu Đát liền quan tâm hỏi han.
Địch Cửu xuất ra một cái bình ngọc đưa cho Tiêu Đát, đoạn nói: "Tiêu huynh, may mắn không làm nhục sứ mệnh, ta đã luyện thành sáu mai Đạo Tinh Đan cho ngươi rồi đây."
Một lò Đạo Tinh Đan đạt được 12 mai, Địch Cửu lưu lại sáu mai. Đây đã là hắn hào phóng, nếu như không hào phóng mà nói, chỉ cần cho đối phương ba viên Đạo Tinh Đan là đủ.
Dù Tiêu Đát là Hỗn Nguyên Thánh Đế thì Đạo Tinh Đan trong mắt gã cũng là thứ vô cùng có giá trị.
Tiêu Đát tiếp nhận bình ngọc, thần niệm nhanh chóng quét vào trong, quả nhiên bên trong có sáu mai Đạo Tinh Đan. Hơn nữa sáu mai Đạo Tinh Đan này có đến ba viên đặc đẳng, ba viên thượng đẳng.
"Địch huynh đệ, ngươi quả nhiên là một Đạo Nguyên Đan Thánh đỉnh cấp." Tiêu Đát kích động kêu lên.
Địch Cửu chỉ chỉ vào lệnh bài đặt bên ngoài cửa hàng, hất cằm nói: "Chẳng phải ta đã sớm viết rồi sao, ta là Đạo Nguyên Đan Thánh."
Tiêu Đát cười hắc hắc, không định giải thích. Trong lòng của gã thì thầm nghĩ, nếu như ai đọc cái lệnh bài đó xong liền tin tưởng rằng những thứ Địch Cửu viết trên đó đều là thật thì kẻ đó chính là con lợn ngu ngốc.
Tại Hư Thị, không biết có bao nhiêu kẻ dùng loại mánh lới tương tự để gạt người. Trước đó vốn chính Tiêu Đát cũng coi mấy lời đó là phóng đại, hiện tại gã mới biết được, nguyên lai những gì Địch Cửu viết trên lệnh bài ấy so với chân kim còn muốn thật hơn.
"Tiền bối, vậy thì người cũng có thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan đúng không?" Đệ tử của Tiêu Đát mong đợi nhìn Địch Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận