Thế Giới Thứ Chín

Chương 411

Sức mạnh cường đại của Tiên Diễm cấp tám - Quang Minh Tinh Không thể hiện cực kỳ rõ nét, Chí La Thần Thiết trong khoảng thời gian ngắn đã dung hợp lại với Thiên Sa Đao, Địch Cửu thậm chí không cần vận dụng thủ đoạn luyện khí mà cũng có thể cảm nhận được Thiên Sa Đao đang tự động tấn cấp.
Tử Sa Sa quả nhiên là bảo vật đỉnh cấp, bằng không mà nói, Thiên Sa Đao muốn tấn cấp thì nhất định phải hòa tan Thiên Sa, sau đó nấu lại một lần nữa.
Chí La Thần Thiết dần dần biến mất, Thiên Sa Đao không ngừng rung động, đao quang liên miên bất tuyệt, khí thế của đao cấp tốc gia tăng. Vẻn vẹn một ngày trôi qua, Địch Cửu nghe được Thiên Sa phát ra tiếng ngân vang réo rắt, theo sau đó là một thanh trường đao màu xanh nhạt mang theo một loại đao thế quân lâm thiên hạ lơ lửng trước mặt hắn.
Từ khí tức trên thân đao, Địch Cửu biết Thiên Sa đã tấn cấp đến thượng phẩm Tiên khí. Đao dài ba thước chín tấc, không hề rút ngắn nửa phần.
Địch Cửu khoát tay, Thiên Sa liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, cảm giác đao thế cường đại kia truyền đến khiến hắn vô cùng hài lòng.
Đáng tiếc, lần này ra ngoài không thể lại mang Thiên Sa Đao trên lưng. Bằng không mà nói, Thiên Sa Đao tất nhiên sẽ tấn cấp càng nhanh hơn.
Những chuyện hắn đã làm tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Địch Cửu coi như ngu ngốc cũng có thể đoán ra những người kia đều đã biết hắn là người mua được Thời Gian Tinh Thạch. Nếu lại cầm Thiên Sa nghênh ngang xuất hiện, chẳng phải là hắn ngại mạng mình quá dài ư?
Tiện tay để Thiên Sa Đao ở một bên, Địch Cửu lại lấy ra một hộp ngọc.
Đây chính là Thời Gian Tinh Thạch, từ khi hắn mua được đến bây giờ vẫn chưa từng mở ra. Bên ngoài hộp ngọc tràn đầy các loại cấm chế, Địch Cửu cẩn thận xóa đi hết cấm chế rồi mới dám mở hộp.
Một viên tinh thạch màu xám có vẻ rất bình thường nằm gỏn gọn trong đó, Địch Cửu hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình của chính mình. Hắn biết rõ, mặc dù tên tuổi Thời Gian Tinh Thạch vang dội, giá cả cũng đáng sợ, nhưng trên thực tế, thứ này đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì chỉ là gân gà.
Địch Cửu lại khác, hắn có được tia đạo tắc thứ chín, rất có thể sẽ đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc ẩn sâu trong Thời Gian Tinh Thạch.
Chờ tâm cảnh của mình triệt để lâm vào trạng thái không linh, Địch Cửu mới đưa tay bắt lấy viên đá màu xám kia.
Cảm giác tuế nguyệt tang thương vọt tới, hình ảnh trước mắt Địch Cửu lập tức biến thành lúc hắn đứng ở đầu đường Minh Châu thành.
Đó là thời gian hắn chán nản nhất, cũng là thời gian hắn hưởng thụ nhất. Hắn và Khúc Tiểu Thụ diễu võ giương oai tại Minh Châu thành, cả ngày rảnh rỗi chỉ làm những chuyện vô bổ...
Một gợn sóng rõ ràng đột nhiên phát ra từ trong thức hải. Không đúng, Địch Cửu chớp mắt liền nhận ra, hắn đang mượn trợ Thời Gian Tinh Thạch để cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc chứ không phải mượn Thời Gian Tinh Thạch để hoài cảm quá khứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, viên Thời Gian Tinh Thạch trong tay hắn sẽ triệt để phế bỏ.
Khí tức của tia đạo tắc thứ chín rõ ràng làm cho Địch Cửu lần nữa đắm chìm vào trong pháp tắc, hắn không cách nào nắm bắt được nó mà lại có thể cảm giác được thời gian như ngừng trôi...
Trong vũ trụ, bất luận pháp tắc gì cũng có thể nghịch chuyển, duy chỉ có thời gian là không thể nghịch chuyển.
Không đúng, thời gian cũng có thể nghịch chuyển, không thể nghịch chuyển là bởi vì chẳng ai đụng chạm được đến nó, nếu có thể đụng chạm đến, vậy đương nhiên cũng có thể nghịch chuyển...
Vẫn không đúng, thời gian vốn không cách nào đụng chạm đến, đây là một loại pháp tắc vô hình. Thế nhưng chẳng phải vũ trụ vạn vật hữu hình sao? Vậy nên thời gian tự nhiên cũng hữu hình mới đúng chứ.
Phu sáng tỏ sinh tại tối tăm, có luân sinh tại vô hình, tinh thần sinh tại đạo, hình vốn sinh tại tinh, mà vạn vật lấy diện mạo bên ngoài sinh...
Vạn vật hữu hình! Cho nên thời gian hữu hình!
Thời gian dần dần trôi qua, Địch Cửu không biết, Thời Gian Tinh Thạch trong tay hắn đang dần dần mất đi màu xám.
Không biết qua bao lâu, Địch Cửu bỗng nhiên đứng bật người dậy, hắn nắm Thiên Sa Đao trong tay, mạnh mẽ bổ ra một đao. Dưới sự ảnh hưởng của đao quang xanh nhạt, không gian dường như nhất thời chậm lại, chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc nhất thời chậm lại đó liền biến mất.
Địch Cửu nhắm mắt lại, hắn vừa nhìn thấy thứ mà hắn chưa từng được thấy.
Thời điểm Địch Cửu sắp chạm đến khoảnh khắc kia thì đột nhiên:
- Răng rắc!
Thời Gian Tinh Thạch đã hoàn toàn tiêu tán, trong mắt Địch Cửu hiện ra ngọn lửa hừng hực. Hắn có dự cảm, chỉ cần có thể bắt lấy thứ trong khoảnh khắc đó, vậy hắn sẽ có thể chạm đến một phần của Thời Gian Pháp Tắc rồi.
Đáng tiếc, thời điểm sắp thành công, Thời Gian Tinh Thạch lại vỡ vụn.
Nếu hắn có thể thật sự chạm đến một tia Thời Gian Pháp Tắc, cảm nhận được khoảng cách trôi qua kia, dù chỉ là Tiên Vương, nói không chừng hắn còn chẳng cần phải sợ Tiên Đế.
Khoảng cách Tiên Vương chẳng mấy xa xôi đối với Địch Cửu, hắn chỉ cần bước ra ngoài thì sẽ có thể độ kiếp bước vào Đại La Tiên.
Hắn nhất định phải tìm kiếm thêm Thời Gian Tinh Thạch, nhất định phải hỏi thăm viên Thời Gian Tinh Thạch này từ đâu tới. Một viên Thời Gian Tinh Thạch với hắn quả thật không đủ.
Trước đây, hắn vốn biết Thời Gian Pháp Tắc rất ghê gớm, tuy nhiên hiện tại hắn mới rõ ràng, Thời Gian Pháp Tắc càng thêm đáng sợ đến cỡ nào.
Lúc đầu Địch Cửu dự định nghĩ biện pháp tìm ra phương pháp chiết xuất Hôi Tử Lạc trong Tử Thiên Lạc rồi mới rời đi Đại Hòa điện, thế nhưng hiện tại hắn muốn lập tức đi nghe ngóng lai lịch Thời Gian Tinh Thạch.
Chuyện này quá mức trọng yếu.
- Vừa rồi đại ca bổ ra một đao, ta cảm giác được tất cả mọi thứ đứng trước đao quang dường như đều chậm lại, đây là ảo giác sao?
Giải Hoang nhanh nhảu hỏi.
Thời điểm Địch Cửu đốn ngộ, bọn Giải Hoang đều thanh tỉnh lại, mấy người bọn họ tận mắt chứng kiến Địch Cửu bổ ra một đao quá mức kinh người kia.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, đây là công pháp rất cường đại, đáng tiếc ta vẫn chưa lĩnh ngộ được. Ta nhất định phải rời đi một chuyến, các ngươi tiếp tục tu luyện trong này đi.
- Đại ca, nếu không thì để ta phát cho cha ta một đạo tin tức...
Giải Hoang muốn nhờ cha mình chiếu cố Địch Cửu.
Địch Cửu cười lạnh:
- Nếu như ngươi muốn hại ta thì hãy phát tin tức cho cha ngươi. Năm đó ta đào tẩu khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, cha ngươi cũng là một trong những người truy sát ta. Nếu không phải ta chạy nhanh, hiện tại đã bị cha ngươi cùng những Tiên Đế kia hút cạn rồi.
- A...
Giải Hoang kinh ngạc a lên một tiếng rồi không dám nói gì nữa.
Về phần lời Địch Cửu là thật hay giả, y vốn không hề hoài nghi. Ngay cả người vợ kết tóc se tơ mà lão cha ấy cũng có thể nhốt vào địa lao, há lại để ý đến một người bằng hữu của y?
- Ngươi cẩn thận một chút, chúng ta sẽ cố gắng tu luyện trong này.
Mặc Vũ Xuân biết tu vi của nàng mà đòi đi theo Địch Cửu ra ngoài thì chỉ tổ gây hại cho hắn. Biện pháp duy nhất chính là cố gắng tăng lên tu vi của mình.
Địch Cửu đưa thêm một chiếc giới chỉ cho Mặc Vũ Xuân:
- Trong đây là tài nguyên tu luyện của mọi người, chờ ta có năng lực tự vệ rồi sẽ mang các người cùng về Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Lúc này Địch Cửu quả thật không cách nào mang theo cả bọn Mặc Vũ Xuân cùng đi. Tuy hắn có một cái Chân Linh thế giới rất tốt, thế nhưng điều kiện tu luyện trong Chân Linh thế giới kém hơn nơi đây quá nhiều.
Lại nói, bây giờ mang theo bọn Mặc Vũ Xuân thì có thể làm cái gì?
...
- Rầm rầm rầm!
Lần thứ sáu, hết thảy 81 đạo lôi kiếp giáng xuống, tiên nguyên quanh thân Địch Cửu điên cuồng như dầu trên chảo đang sôi lửa, bao phủ toàn bộ thân thể. Đáng tiếc cường độ lôi kiếp còn chưa đủ, không thể giúp cho thân thể hắn tấn cấp lên được tầng mới.
Tu vi của hắn đã triệt để vững chắc tại Đại La Tiên tầng một, thế nhưng thần niệm của hắn lại không hề tấn cấp, vẫn dậm chân tại tiên niệm tầng sáu đỉnh phong.
Chuyện này khiến trong lòng Địch Cửu rất lo lắng, theo cấp độ tu vi của hắn tăng dần, mỗi lần bước vào một đại cấp độ, thần niệm cũng tăng lên một cấp. Nếu như thần niệm của hắn không thể bước vào tiên niệm tầng bảy, vậy chuyến đi đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành sắp tới sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tiên niệm tầng bảy và tầng sáu là hai thứ khác biệt hoàn toàn, tiên niệm tầng sáu dùng Thần Niệm Độn đừng hòng đào tẩu dưới tay Tiên Đế. Nhưng nếu là tiên niệm tầng bảy dùng Thần Niệm Độn, Tiên Đế bình thường sẽ chẳng cách nào đuổi kịp hắn.
Địch Cửu chưa vội rời đi, hắn lấy ra mấy viên Tử Thiên Lạc, rút ra Hôi Tử Lạc.
Tuy bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra thủ đoạn triệt để chiết xuất Hôi Tử Lạc, thế nhưng hiện tại thừa dịp vừa mới bước vào Đại La Tiên tầng một, thức hải còn đang lớn mạnh, mượn nhờ Hôi Tử Lạc rất có thể sẽ bước vào tiên niệm tầng bảy.
Một giọt Hôi Tử Lạc được chiết xuất thành công, sau một khắc liền bị Địch Cửu đưa vào trong miệng. Hắn bây giờ còn chưa thể bảo tồn nó, chỉ cần hơn phân nửa hơi thở thì Hôi Tử Lạc sẽ tản mất.
- Oanh!
Khí tức cuồng bạo nổ tung trong thức hải Địch Cửu, làm cho thức hải chấn động liên tục.
Dấu hiệu tấn cấp vẫn chưa đến, Địch Cửu không chút do dự tiếp tục chiết xuất Hôi Tử Lạc.
Giọt thứ ba, giọt thứ tư...
- Phốc!
Khi Địch Cửu nuốt vào giọt Hôi Tử Lạc thứ mười, hắn há mồm phun ra một đạo huyết tiễn, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Không thể tiếp tục sử dụng Hôi Tử Lạc nữa, nếu lại sử dụng loại Hôi Tử Lạc không có bất kỳ dược liệu gì trung hòa này, thức hải của hắn đừng bảo là tấn cấp, nói không chừng sẽ triệt để hỏng mất.
Thần Niệm Đoán điên cuồng vận chuyển, thức hải Địch Cửu giống như bạo liệt, thanh âm bùng nổ phát ra liên tục, thất khiếu của hắn đồng thời chảy máu.
Địch Cửu vô cùng hoảng hốt, hắn biết mình đã quá mức nóng nảy. Tu vi vốn phải là nước chảy thành sông, dù gấp gáp muốn tăng lên thực lực thì cũng không thể cứng rắn đến như vậy.
Lúc này, Địch Cửu nào còn dám tiếp tục tăng cường thần niệm nữa, nếu không phải nhờ có Thần Niệm Đoán Thuật, e rằng hắn chỉ có thể chờ đợi thức hải sụp đổ mà thôi.
Thần Niệm Đoán thật giống như cối xay khổng lồ vậy, mỗi lần quay một vòng là lại kéo thức hải đang bên bờ sụp đổ trở về một chút xíu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận