Thế Giới Thứ Chín

Chương 782

Lúc trời chạng vạng tối, Già Hà Lạc sơn thôn mang theo một loại điềm tĩnh xinh đẹp, ánh chiều tà chiếu xuống ngọn cây nghiêng nghiêng đằng xa, Địch Cửu có một loại cảm giác không chân thật.
Hắn ngẩng đầu nhìn đến khung cảnh trời chiều ở nơi rừng sâu, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như hắn khôi phục tu vi, hắn thậm chí có thể đưa tay ra, để bức tranh bầu trời chạng vạng vĩnh viễn liền dừng ở thời điểm này. Dù cho vầng thái dương này là hằng tinh hay là hành tinh, trong mắt hắn cũng có thể nắm ở trong tay.
Hắn lập tức liền cười cười, người có buồn vui chia cách, trăng có tỏ mờ tròn khuyết, đây mới là điều phù hợp vòng xoay đại đạo.
"Đại ca, cái này cho ngươi..." Một âm thanh có chút sợ hãi vang lên từ phía sau lưng Địch Cửu.
Địch Cửu quay đầu lại, trông thấy một thiếu nữ với mái tóc dài, màu da thiếu nữ có hơi ngăm đen, tướng mạo lại tuyệt đối không kém với những mỹ nữ tu chân giới. Người này khiến Địch Cửu sợ hãi thán phục, ở loại địa phương như thế này mà còn có nữ tử mỹ mạo tú lệ đến thế.
Địch Cửu trông thấy trong tay thiếu nữ này nắm lấy một cây gậy chống, rất hiển nhiên, đây là đưa cho hắn, bởi vì hiện tại hắn cũng chỉ dùng tới một cây gậy gỗ bình thường. Mà cây gậy trong tay thiếu nữ này thì được làm rất đẹp, hơn nữa còn dùng vải bố để bao lấy phần tay cầm.
Bàn tay của thiếu nữ cầm cây gậy có chút thô rạp, mặt trên còn có vài vết sẹo cùng vết chai sần, những thứ này khiến Địch Cửu có chút hoảng hốt.
"Đại ca, cái này tặng cho ngươi đi, không được tốt lắm..." Thấy Địch Cửu cũng không có lên tiếng, thiếu nữ lại lần nữa nói.
Địch Cửu tiếp nhận cây gậy, cười một cái rồi nói, "Cám ơn, cây gậy này rất tốt."
"Không, đại ca, là ta mới cần cám ơn ngươi. Cha ta năm đó đi săn tại Già Hà Lạc sâm lâm, bị một con mãnh hổ đuổi ngược, cuối cùng bị tà khí xâm nhập, nằm ở trên giường hơn mười năm. Sau khi đại ca tới, cha ta mới chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đã có thể xuống đất đi bộ." Thiếu nữ nói xong đối với Địch Cửu khom người làm một cái lễ.
Địch Cửu lập tức liền biết lý do, hẳn là thời điểm mình tu luyện linh khí tràn ra ngoài, vậy nên mới tạo thành loại tình huống như vậy. Chuyện này đối với hắn mà nói chính là chuyện nhỏ, thời điểm mà Địch Cửu định đáp lời thiếu nữ, từ nơi xa lại truyền đến một tiếng kêu hô, "Cam Nhu, mẹ ngươi đang gọi ngươi."
Thiếu nữ vội vàng xoay người, đỏ mặt nhìn Địch Cửu nói, "Đại ca, ta gọi Cam Nhu, nếu như đại ca có gì cần ta hỗ trợ, để Quy Hải thúc truyền tin cho ta là được."
"Tốt, ta gọi Địch Cửu. Nếu ngươi gặp chuyện thì cũng có thế đến gặp ta." Địch Cửu đối với Cam Nhu phất phất tay.
Nhìn Cam Nhu có chút vội vàng xoay người rời đi, trong lòng Địch Cửu chợt nhớ tới mình năm đó, lúc đó khi hắn đối mặt với Chân Mạc, cũng chính là loại cảm giác này. Địch Cửu hiểu rõ, Cam Nhu cùng với mình lúc đó là khác biệt, nàng chắc chắn sẽ không thích một người vừa mới gặp lần đâu, lại còn què một cái chân. Nàng hẳn là bởi vì nói chuyện với một nam tử xa lạ nên trong lòng có chút bối rối mà thôi.
Thời gian yên tĩnh trôi qua.
Càng về lâu dài, toàn bộ đám người trong Già Hà Lạc sơn thôn đều biết bản tính của Địch Cửu. Hắn không phải là một kẻ ngoại lai ưa nói chuyện, cứ cách một khoảng thời gian mới ra đầu thôn đi dạo một lát, đại đa số thời gian của hắn đều là ở một mình trong căn nhà gỗ nhỏ.
Khuyết điểm duy nhất ở Địch Cửu là hắn không bao giờ ra ngoài lao động.
Sau khi biết được Địch Cửu không thích ra ngoài lao động, qua mỗi một đoạn thời gian đều sẽ có người đưa đến cho hắn một chút đồ vật để Địch Cửu có thể ăn uống. Người dân trong thôn vốn chất phác, mặc dù có chút xem thường Địch Cửu lười biếng, nhưng đại đa số thôn dân đều không quá để tâm.
Tại trong mắt những thôn dân này, Địch Cửu dù sao cũng đã mất một cái chân, mà Địch Cửu được Quy Hải mang về, thậm chí vì Già Hà Lạc mang đến điềm tốt lành.
Bất luận là thôn dân nào tặng đồ cho Địch Cửu, cũng chỉ đem đồ vật đưa đến nhà kho bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ của Địch Cửu, từ lúc Địch Cửu đóng cửa đại môn để chữa thương đến nay, cũng chưa từng có ai nhìn thấy hắn.
Già Hà Lạc thôn dân xem được đến Địch Cửu cũng rất biết điều, cho tới bây giờ hắn đều không chủ động yêu cầu thôn dân đưa đồ tiếp tế. Có người đưa đồ đến nhà gỗ, hắn cũng sẽ không đụng đến. Nếu có người sau khi đưa đồ cho Địch Cửu lại cảm thấy có chút hối hận, vậy cũng có thể bất cứ lúc nào lấy về lại, cho tới bây giờ Địch Cửu cũng không nói gì.
Người tặng đồ cho Địch Cửu nhiều nhất là Quy Hải, người đến tìm Địch Cửu số lần nhiều nhất lại là đóa hoa đẹp nhất của Già Hà Lạc thôn Cam Nhu.
Nhưng dù cho là Quy Hải hay là Cam Nhu, số lần có thể nhìn thấy được Địch Cửu cũng chỉ rải rác có thể đếm được. Chỉ có thời điểm Địch Cửu đi ra ngoài thôn, bọn hắn mới có thể trông thấy Địch Cửu, sau đó cùng Địch Cửu nói chuyện phiếm vài câu.
Bất kể như thế nào, sau khi Địch Cửu tới, chất lượng sinh hoạt của tiểu sơn thôn Già Hà Lạc này rõ ràng tăng lên rất nhiều. Không có đau ốm, đồ ăn cũng đầy đủ ổn định.
Không chỉ có như vậy, hoa quả tại Già Hà Lạc so với địa phương khác lại càng ăn ngon hơn.
Một chút thôn dân có tâm tư linh hoạt sẽ đem các loại hoa quả Già Hà Lạc thu hoạch, rồi lại đem đến những phiên chợ cách đây vài trăm dặm để bán.
Rất nhanh số trái cây này liền rất đắt hàng, mà giá cả mua cũng rất cao, thậm chí rất nhiều thôn dân bởi vậy mà có một chút tài sản trong tay, sau đó họ mua số lượng lớn vải bông cùng tơ lụa, thậm chí còn có người bắt đầu mua sắm một chút vật phẩm xa xỉ mà chỉ có người trong thành mới mua tới được.
Địch Cửu tự nhiên không biết những điều này, hắn đến Già Hà Lạc đã hơn một năm. Thời gian hơn một năm này, hắn khôi phục không ít. Mặc dù chân của hắn đã gãy, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời bên chân gãy này của hắn đều có thể phục hồi như cũ.
Bất quá trong lòng Địch Cửu rất rõ ràng, loại phục hồi này không phải là loại hồi phục mà hắn muốn.
Hắn cần chính là sau khi cái chân gãy của mình phục hồi như cũ, đại đạo cũng sẽ không nhận đến bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, cũng có nghĩa là nhục thân cùng đạo niệm đồng thời hồi phục như ban đầu.
Cũng bởi vì hiện tại hắn làm không được đến vậy, Địch Cửu mới không vội mà đi phục hồi bên chân gãy của mình.
Hiện tại nghĩ đến, đạo niệm của hắn còn thiếu thốn, Quy Tắc Đạo cũng chưa hoàn thiện, nếu như đạo niệm của hắn hoàn thiện, hắn nhất định có thể cực kỳ nhẹ nhõm khôi phục chân gãy của mình.
Cuộc sống yên tĩnh an bình của Già Hà Lạc bù đắp được đại đạo của hắn, nhưng vẫn có một chút đồ vật bị thiếu khuyết, những thứ này có lẽ nên để thời gian bù đắp, không phải hắn muốn là có thể đạt được liền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận