Thế Giới Thứ Chín

Chương 679: Một Khối Mảnh Vỡ Niết Bàn Thụ

"Địch huynh, Tế Đàm sư tỷ đi đến Long tộc rồi, tỷ ấy nói là phải tham gia một cái đấu giá hội nào đấy..." Đinh Trì vội vàng đáp.
Địch Cửu thoáng nhíu mày, Thang Tế Đàm tham gia đấu giá hội? Việc này khả năng không lớn a. Dựa theo đạo lý mà nói, hiện tại việc Thang Tế Đàm cấp thiết muốn làm nhất chắc chắn không phải là đi tham gia hội đấu giá nào cả, mà là bế quan tập trung luyện hóa Thất Thải Thần Hoàng chi huyết mới phải. Việc luyện hóa Thất Thải Thần Hoàng chi huyết này tuyệt đối không mất vài năm thì đừng mong hoàn thành. Cho nên chắc chắn không phải là Thang Tế Đàm đã luyện hóa xong, ung dung đi tham dự hội đấu giá, mà là nàng ta buộc phải đi đến đó.
"Trước khi đi, nàng ta có nói gì không?" Địch Cửu dự định sẽ đi đến Long tộc một chuyến.
Đinh Trì lắc đầu, "Tế Đàm sư tỷ có nói là không có việc gì, bảo ta không cần lo lắng, cứ ở chỗ này an tâm tu luyện. Nếu như huynh trở về thì nói cho huynh biết một tiếng."
"Nàng ta đi một mình sao?" Địch Cửu lại hỏi một câu.
"Không phải, sư tỷ đi cùng một nữ tử tên là Đường Bắc Vi, lẽ ra tỷ ấy cũng không định đi, nhưng bởi vì Yêu tộc Phiền Viễn tới mời, lúc này đành phải đáp ứng cùng đi Long tộc." Đinh Trì đáp.
Địch Cửu nghe thế, trong lòng liền cảm thấy có chút cổ quái, Phiền Viễn thật sự dám có ý định động thủ với Thang Tế Đàm? Lại nói cho dù y có ý tứ đó, dựa vào nhận thức của Thang Tế Đàm, nàng ta cũng sẽ không ngu ngốc nghe theo Phiền Viễn mà đi đến Long tộc chứ.
"Ta cũng đi đến Long tộc một chuyến, ngươi và Thiểm Điện cứ ở lại đây tập trung tu luyện đi." Địch Cửu không biết tình huống hiện tại là như thế nào, trong lòng thoáng thấy lo lắng, nhất định phải tới Long tộc nhìn xem thử.
"Địch huynh, ta có không gian phương vị của Long tộc đây, huynh cầm đi." Đinh Trì dứt lời liền lấy ra một quả phương vị cầu giao cho Địch Cửu.
...
Long tộc.
Tuy rằng ở Hư Thị, Long Tộc không phải là tộc yêu hùng mạnh nhất, nhưng ở trong vùng hư không này, thực lực của Long tộc chắc chắn đủ để xếp vào hàng nhất đẳng.
Ngay cả Ma tộc cùng Yêu tộc cũng chưa chắc so được với Long tộc.
Giờ khắc này, ở bên trong cung điện lớn nhất thuộc Long tộc, một cái hội đấu giá đang được cử hành. Nếu như Địch Cửu xuất hiện ở đây, trong lòng liền sẽ rõ ràng vì lý do gì mà hắn chẳng thấy cường giả ở Hư Thị.
Hội đấu giá lần này thu hút được vài tu sĩ Dục Đạo và tu sĩ Hóa Đạo, cường giả Hỗn Nguyên cũng có mười mấy vị, nhiều nhất chính là cường giả nửa bước Hỗn Nguyên và các tu sĩ Đạo Nguyên.
Trên đài đấu giá, nữ tử phụ trách tiết mục vừa lấy ra một cái hộp ngọc, nàng ta giơ lên một vòng cho mọi người xem, "Món đồ trong tay ta mặc dù không phải là vật phẩm áp trục, bất quá cá nhân ta lại cho rằng đây chính là bảo vật có giá trị nhất tại đấu giá hội năm nay..."
Nghe nàng ta nói như thế, không khí trong đại điện đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Buổi đấu giá này đã cử hành được mấy ngày rồi, những vật phẩm được lấy ra không có món nào mà không phải là bảo vật cấp cao nhất. Thậm chí ở đây còn từng xuất hiện qua một góc Hà Đồ tàn phá hay một viên đạo quả giúp tu sĩ có cơ hội cảm ngộ Hỗn Nguyên cảnh giới, về phần cực phẩm Thần khí thì trên lần đấu giá hội này chỉ là những thứ bình thường mà thôi.
Hiện tại nữ tử chủ trì lại nói đồ vật trong hộp ngọc trên tay nàng ta có thể được xem là vật phẩm quý giá nhất, lời này há có thể không khiến cho hết thảy mọi người chờ mong, bức thiết muốn biết trong hộp ngọc kia rốt cuộc đang chứa bảo vật gì?
Thấy mình đã thành công thu hút sự chú ý của đông đảo tu sĩ trong đại điện, nữ tử nọ hài lòng mỉm cười, lần nữa giơ cao hộp ngọc lên, nói: "Mọi người đều biết, năm đó Thánh Đạo giới sở dĩ có thể được chữa trị, chủ yếu là do Diệp Đạo Quân cống hiến Thế Giới Thụ... Mà bảo vật trong tay ta hiện giờ lại chính là món đồ có quan hệ mật thiết với Thế Giới Thụ...."
Nghe thấy ba chữ Thế Giới Thụ, toàn bộ đấu giá hội đều ồn ào hẳn lên, khí tức kích động thậm chí còn va chạm lẫn nhau. Cho dù là kẻ có tu vi thấp nhất ở đây thì lúc này nghe nữ tử chủ trì nói vậy cũng không nhịn được sự tò mò.
Diệp Đạo Quân của Thánh Đạo giới năm đó đã làm ra vô số thành tựu, uy danh hiển hách trải rộng một giới, vô luận là địch nhân hay là bằng hữu thì đối với Diệp Đạo Quân đều ôm lòng kính cẩn, không chỉ vì những cống hiến của Diệp Đạo Quân cho cộng đồng tu sĩ, mà quan trọng hơn là bọn họ kính nể thực lực của ông ấy. Nhưng vì sao thực lực của Diệp Đạo Quân lại có thể cường đại đến vậy? Nghe đồn cũng là bởi vì ông ta có cơ duyên thu được Thế Giới Thụ.
Chỉ bằng việc nàng ta nói món đồ trong hộp ngọc có quan hệ với Thế Giới Thụ, nhiêu đó thôi đã đủ khiến mọi người cảm thấy giá trị của nó ắt hẳn là không có cách nào đánh giá nổi.
Chờ tiếng nghị luận của mọi người nhỏ xuống bớt, nữ tử chủ trì mới tiếp tục nói: "Rất nhiều người đều rõ ràng, năm đó Kiến Mộc vỡ vụn sinh thành Thế Giới Thụ, Niết Bàn Thụ, Hỗn Độn Thụ, Sinh Mệnh Thụ cùng Niên Luân, đồ vật trong tay ta hiện tại là một khối phiến gỗ, căn cứ vào lời mà khách nhân mang món đồ này gửi đến ban tổ chức thì đây chính là một mảnh vỡ của Niết Bàn Thụ."
Tuy rằng lời giới thiệu của nữ tu chủ trì hội đấu giá căn bản là không hợp lý, Niết Bàn Thụ cũng không phải do Kiến Mộc vỡ vụn tạo ra, nhưng lúc này còn ai sẽ để ý đến chuyện đó, huống hồ chi cũng không phải tu sĩ nào cũng hiểu biết rành mạch như vậy.
Bầu không khí trong đại diện triệt để oanh động, mảnh vỡ của Niết Bàn Thụ? Nếu như có thể nuôi dưỡng thứ này trưởng thành, vậy thì chẳng phải là bọn họ đang sở hữu một gốc Thế Giới Thụ rồi sao?
Khát vọng đạt được mảnh vỡ Niết Bàn Thụ khiến các tu sĩ có mặt ở đây đều đỏ mắt. Nếu không phải ban chủ trì của lần đấu giá hội này có thực lực sâu không lường được, đoán chừng đã có tu sĩ liều lĩnh đi lên cướp đoạt.
"Phiền mọi người im lặng một chút." Nữ tu chủ trì hội đấu giá gõ gõ vào mặt bàn, yêu cầu mọi người bình tĩnh.
Dù khát vọng trong lòng vô số tu sĩ ngồi đây đã lên đến kịch trần, nhưng lúc này bọn họ cũng buộc mình phải an tĩnh lại. Nơi này có rất đông tu sĩ có tiềm lực hùng hậu, thế nhưng mảnh vỡ Niết Bàn Thụ lại chỉ có một cái, người muốn thì đông, vật phẩm thì ít, có thể thấy được lát nữa sẽ có một màn cạnh tranh kịch liệt tới cỡ nào.
Chờ tất cả mọi người an tĩnh lại, nữ tử chủ trì bán đấu giá mới tiếp tục nói, "Mảnh vỡ Niết Bàn Thụ là bảo vật vô giá, bất quá ta phải nhắc nhở các vị mấy điều. Thứ nhất, mảnh vỡ Niết Bàn Thụ này là do một khách nhân gửi tới, chưa từng được chứng thực qua, mà đấu giá hội chúng ta cũng sẽ không giúp ngươi chứng thực được, cho nên ngươi đã chấp nhận mua nó về thì phải chấp nhận có mạo hiểm. Thứ hai, mời mọi người lý trí một chút, coi như mảnh vỡ này thật sự là Niết Bàn Thụ, muốn nuôi sống nó đến khi trưởng thành thành Niết Bàn Thụ không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được."
Còn có một câu nói mà nàng ta không định nói ra, ấy là nếu như người bình thường có thể làm được, vậy thì vị khách nhân kia đã chẳng bấm bụng mang tới đây đấu giá.
Theo lý thuyết, hội đấu giá bình thường sẽ không ngu ngốc gì lại nói ra mấy lời thực tế như nữ tử này vừa nói, nhưng tình huống hiện tại có chút đặc thù, thật sự là người mong mỏi sở hữu được mảnh vỡ Niết Bàn Thụ rất nhiều, nếu như nàng ta không giải thích rõ ràng một chút, sợ rằng sự kích động của người bên dưới sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đấu giá hội.
Thế nhưng có vẻ lời nàng ta nói lại chẳng mấy hiệu quả. Những người có năng lực cạnh tranh mảnh vỡ Niết Bàn Thụ, không một ai bởi vì lời nhắc nhở vừa nãy của nữ tử chủ trì đấu giá mà có nửa phần do dự. Bất luận là một tu sĩ nào, có thể tu luyện tới trình độ như ngày hôm nay thì đều ôm tâm lý tự phụ cực lớn.
Ngồi trong đại điện đấu giá đây có kẻ nào mà lại không phải là tuyệt thế thiên tài một phương? Nếu không phải là tu sĩ có tư chất hơn người thì kẻ đó đã sớm bị đào thải mất rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng chính mình là thiên tài, sẽ không ai nghĩ bản thân mình kém cỏi so với người cùng giai khác. Người gửi Niết Bàn Thụ đến hội đấu giá không đủ thực lực để bồi dưỡng nó, không có nghĩa là bọn họ cũng kém cỏi như hắn ta.
Nữ tu chủ trì nhìn quanh đại điện một vòng, lúc này mới cao giọng nói tiếp: "Mảnh vỡ Niết Bàn Thụ này không có giá khởi điểm, mọi người tùy ý ra giá đi."
Nàng ta vừa dứt lời, con số hiển thị trên bình phong đấu giá liền liên tục thay đổi, vẻn vẹn chỉ mười cái hô hấp mà giá cả xếp ở vị trí thứ nhất đã vượt qua năm đầu cực phẩm Thần Linh Mạch kèm hơn 100 triệu thượng phẩm thần tinh.
Các tu sĩ bên dưới vẫn đỏ mắt tiếp tục tăng giá, hận không thể đem tất cả tài sản của thân bằng quyến hữu của mình đều cộng vào. Bất quá theo thời gian dần trôi, người có đủ tiềm lực cạnh tranh chỉ còn lại có vài vị cường giả đỉnh cấp.
"Giá cả hiện tại đã lên đến 12 đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, 500 triệu thượng phẩm thần tinh..." Thanh âm của nữ tu chủ trì bán đấu giá đã có chút run rẩy, đấu giá hội đã cử hành nhiều ngày như vậy mới chứng kiến được con số giá cả khủng khiếp như thế.
Đến con số 12 đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, người đấu giá còn lại đã thưa thớt hẳn, có một lúc, trên bình phong không hề có chút thay đổi nào.
"12 đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, 500 triệu thượng phẩm thần tinh lần thứ nhất..." Nữ tu chủ trì bán đấu giá vừa mới hô vang giá cả, trên bình phong bỗng có biến động.
Tất cả mọi người nhìn sự thay đổi mới mà không khỏi ngây người.
Giá cả mới chỉ vẻn vẹn có một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, thậm chí không có thần tinh, nhưng mà thứ khiến bọn họ ngây người, ấy chính là món đồ thứ ba: một viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan.
Vẻn vẹn hai món đồ ấy thôi mà giá cả liền vượt qua 12 đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, 500 triệu thượng phẩm thần tinh, thẳng tiến lên vị thứ nhất.
Cái giá tiền này vừa ra, phần lớn mọi người đều trợn tròn hai mắt. Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan a, đây là đạo đan có thể giúp tu sĩ tấn cấp Hỗn Nguyên với tỷ lệ phi thường lớn, thậm chí vượt qua năm thành. Nói không quá lời, viên đan dược này thật sự đủ khiến bao kẻ ao ước đổi hết gia sản để có được nó.
Cái này thì cũng thôi đi, mấu chốt là tu sĩ xuất ra viên đan dược đó còn ghi chú rõ ràng, đây là đặc đẳng Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan. Nếu như là đặc đẳng Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan, tu sĩ Đạo Nguyên viên mãn chỉ cần nội tình đầy đủ, cơ hồ là xác định vững chắc có thể bước vào Hỗn Nguyên cảnh. Thật không biết, vì sao mà lại có người đem thứ này lấy ra đấu giá?
Đối với đông đảo cường giả chưa đạt tới tu vi Hỗn Nguyên mà nói, Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan này mới thật sự là bảo vật mà họ bức thiết muốn có nhất.
Pha báo giá đó làm cho cả đại điện lâm vào tình trạng đình trệ ngắn ngủi, ngoại trừ khát vọng có được mảnh vỡ Niết Bàn Thụ thì càng nhiều tu sĩ đều đang tò mò muốn tìm xem rốt cuộc là ai ra giá một viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan kia hơn.
"Bắc Vi, ngươi điên rồi sao, lại dám ra giá là Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan?" Sắc mặt Thang Tế Đàm trắng bệch, nàng lo lắng nhìn Đường Bắc Vi.
Nàng rất rõ ràng viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan ấy là Đường Bắc Vi từ đâu có, thế nhưng nơi đây vốn không thể xuất ra thứ như Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan a, đây là chuyện có thể khiến nàng ta mất mạng như chơi.
Nàng cùng Đường Bắc Vi đều chỉ là Hỗn Nguyên sơ kỳ, tu vi như hai nàng mà ở chỗ này vốn chẳng là gì cả.
Đường Bắc Vi nắm chặt bàn tay run rẩy, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trong tay nữ tu sĩ chủ trì, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Ta nhất định phải đạt được vật này, nhất định phải đạt được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận