Thế Giới Thứ Chín

Chương 462

Bấy giờ, trong lòng Huyết Thu Hành vừa tức giận lại vừa sợ hãi, lão quá quen thuộc với Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Ở nơi này dù lão có làm gì đi nữa, Thành chủ Mễ Tịch cũng chẳng dám nói năng nửa lời. Nhưng từ khi nào lại có một cường giả xuất hiện tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành? Thậm chí còn dám bóp cổ uy hiếp lão?
Loại thủ đoạn đó, cho dù là đệ nhất cường giả Dạ Hy của tứ đại tiên lục cũng không làm được.
- Tiền bối, chúng ta là người được tiệm cơm Hòa Bình bảo vệ, trước đó Diêm Tiêu đánh trọng thương chúng ta rồi truy sát chúng ta tới nơi này.
Thạch Nguyệt Lan đi tới trước mặt Địch Cửu, khom người thi lễ rồi giải thích.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sư phụ của mình là Thái Thượng trưởng lão Lôi Dương môn - Tiên Đế tầng sáu, lại bị người khác bóp cổ như một con gà.
Nghe nàng ta nói, Địch Cửu mới từ tốn đáp:
- Cho tới bây giờ, tiệm cơm Hòa Bình của ta sẽ không bảo vệ bất kỳ ai, chỉ đơn giả không cho phép bất luận kẻ nào động thủ tại đây, thế thôi.
Lúc này, ngay cả Diêm Tiêu cũng hiểu rõ mọi chuyện, lúc trước y nghĩ tiệm cơm Hòa Bình là nơi mà chỉ cần một người có đủ tiên tinh thì bọn họ sẽ ra tay bảo hộ người đó, là một nơi không phân xanh đỏ đen trắng. Hiện tại y đã minh bạch, nơi đây có luật không cho phép tu sĩ đánh nhau dù bất kỳ nguyên nhân gì, Huyết Thu Hành chính là ví dụ.
Nghĩ tới đây, y bèn vội vã bước qua khom người, kính cẩn nói với Địch Cửu:
- Tiền bối, hai người này đồ sát toàn gia tộc ta, trọn vẹn 431 người, ngay cả hài nhi cùng phụ nữ có thai cũng không buông tha. Lý do chỉ vì chúng muốn cướp đoạt một bản công pháp luyện thể của Diêm gia ta.
Nghe Diêm Tiêu giải thích xong, Địch Cửu lạnh lùng nhìn Thạch Kinh và Thạch Nguyệt Lan:
- Hai người các ngươi vì một bản công pháp luyện thể liền tàn sát già trẻ lớn bé cả một gia tộc?
Thạch Nguyệt Lan ngây người một lúc, trong lòng tự nhủ việc đó thì có gì lạ? Loại chuyện như vậy xảy ra rất nhiều tại Lôi Dương môn mà.
Thế nhưng Thạch Nguyệt Lan nhận ra Địch Cửu có vẻ không thích loại chuyện này, vì thế nàng bèn mau chóng giải thích:
- Tiền bối, vãn bối đến từ Lôi Dương môn. Lúc đầu, ta chỉ là tuân theo nhiệm vụ được giao, tới Diêm gia đòi quyển công pháp kia. Chẳng nghĩ tới Diêm gia ngoan cố không nghe, thậm chí còn luôn miệng nhục mạ Lôi Dương môn, lúc này ta mới động thủ...
Địch Cửu cười lạnh:
- Luôn mồm nói Lôi Dương môn nhà ngươi, Lôi Dương môn rất lợi hại phải không? Ngay cả mắng một tiếng cũng không được? Trước đây không lâu ta còn giết một tên Giới Địch đến từ Lôi Dương môn kìa, chẳng lẽ tông môn ngươi sẽ lật trời lên luôn à?
Chủng Ngạo nghe Địch Cửu nói đến đây thì dứt khoát ném Huyết Thu Hành ra ngoài, không đợi Huyết Thu Hành rơi xuống mặt đất, Địch Cửu đã dùng đao nương nhờ Khốn Sát Trận phóng xuyên qua mi tâm lão, khiến lão tắt thở ngay bên ngoài quảng trường Hòa Bình.
- A....
Trông thấy trưởng lão của Lôi Dương môn bị Địch Cửu giết chết một cách nhẹ nhàng như vậy, Thạch Kinh và Thạch Nguyệt Lan sợ ngây người. Thật sự có người dám giết trưởng lão Lôi Dương môn, thật sự có người dám a...
Từ khi họ gia nhập Lôi Dương môn, chưa từng nghe nói có người dám động thủ với đệ tử Lôi Dương môn, chớ đừng nói chi là cấp bậc trưởng lão. Lôi Dương môn chính là tiên môn đệ nhất Lôi Đình tiên lục.
Trên thực tế, khi cả hai bị Diêm Tiêu truy sát thì sớm đã phẫn uất không thôi. Bọn họ là đệ tử Lôi Dương môn, chỉ với một tên Diêm Tiêu mà dám đuổi giết họ, còn vây nhốt cả hai tại tiệm cơm Hòa Bình. Cái này không chỉ nhục nhã đệ tử Lôi Dương môn, mà chính là đang đánh vào mặt cả Lôi Dương môn.
- Đại ca...
- Địch huynh...
Thụ đệ, Hắc Hỏa và Trì Nguyên Thanh vui vẻ tiến ra đón hắn.
Thấy cả đám người xuất hiện, Địch Cửu mới lạnh mặt nói:
- Quảng trường Hòa Bình của ta đúng là không cho phép đánh nhau, nhưng không có nghĩa bất kỳ rác rưởi nào cũng được bảo vệ dưới danh nghĩa Hòa Bình. Về sau gặp phải loại súc sinh này, tuyệt đối không cho phép chúng đặt chân vào tiệm cơm.
Trì Nguyên Thanh biết chuyện này mình làm sai, dựa theo ý nghĩ ban đầu của ông, chỉ cần tu sĩ bước vào đây đều sẽ nhận được sự bảo vệ chính đáng. Bây giờ nghĩ lại, ý tứ của Địch Cửu chỉ đơn giản không cho phép đánh nhau chứ nào muốn bảo hộ mấy tên vô sỉ giết người lung tung như vậy.
- Ta đã hiểu.
Trì Nguyên Thanh gật đầu.
Địch Cửu dặn dò xong bèn quay sang nói với Thạch Kinh cùng Thạch Nguyệt Lan:
- Cút đi, tiệm cơm Hòa Bình chúng ta không chứa chấp loại rác rưởi như các ngươi.
Dù vẫn lo lắng bị Diêm Tiêu truy sát, nhưng hiện giờ hai người bọn họ chỉ ước gì mình có thể nhanh chóng rời khỏi quảng trường Hòa Bình. Ngay cả Thái Thượng trưởng lão Giới Địch và Huyết Thu Hành đều đã bị giết, đoán chừng trong mắt Địch Cửu, ngay cả sâu kiến họ cũng chẳng bằng.
Trông thấy hai người nọ bỏ chạy, Diêm Tiêu lập tức đuổi theo.
Thực lực y đã là Tiên Vương tầng một, Thạch Kinh và Thạch Nguyệt Lan đều mới chỉ là Đại La Tiên hậu kỳ, căn bản cũng không cần Địch Cửu hỗ trợ, hai người kia vừa mới bước ra khỏi Hòa Bình quảng trường đã bị Diêm Tiêu chặn đường, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đồ sát.
Mễ Tịch đứng từ xa nhìn thấy hết một màn mới rồi, trong lòng lão hiểu rõ, chuyện này là Địch Cửu ngầm chấp thuận, còn về việc Diêm Tiêu giết đệ tử Lôi Dương môn ngay tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nửa lời phản đối lão cũng không dám nói.
...
Thời điểm Địch Cửu và Chủng Ngạo đang chữa trị cho truyền tống trận đi tới Tứ Phương tiên lục, thì những chuyện hắn làm tại vùng tinh không này đã được truyền bá đi khắp nơi.
Sau khi Hội chủ Bái Dã và trưởng lão Cú Dược bị Địch Cửu giết chết, thương hội Tân Nguyệt liền trực tiếp giải tán. Đó cũng không phải thứ làm lòng người run sợ nhất, thứ đáng chú tâm hơn là Địch Cửu còn giết chết Tây Lăng Nguyên Di - môn chủ Bất Chu Tiên Môn, dạy dỗ cung chủ Giải Vạn Lăng của Tinh Ma cung và Việt Vô Lượng từ Thiên Vân đạo, lại giết Thái Thượng trưởng lão Giới Địch và Huyết Thu Hành đến từ Lôi Dương môn.
Sau những chuyện đó, không còn bất kỳ một tông môn nào dám gây sự với tiệm cơm Hòa Bình của Địch Cửu nữa.
Hiện tại, tiệm cơm Hòa Bình là nơi đại diện cho hòa bình, chỉ cần ngươi không làm gian phạm pháp, sống ngay thẳng, liền có thể đi vào tiệm cơm Hòa Bình. Tại nơi đây, không có bất kỳ ai dám tìm ngươi gây phiền toái.
Nếu không tin, cứ nhìn nguyên nhân hạ lạc của đệ nhất cường giả tứ đại tiên lục liền biết. Dạ Hy chính là bị Địch Cửu giết, ngay cả Hoàng Hồ cung cũng bị hủy diệt hoàn toàn.
...
Có hai người Chủng Ngạo và Địch Cửu liên thủ, chỉ vài ngày sau, truyền tống trận tiến về Tứ Phương tiên lục đã được sửa chữa xong.
Địch Cửu chưa nghĩ tới sẽ dừng chân tại đó bao lâu, cho nên hắn để Chủng Ngạo và đám Hắc Hỏa ở lại tiệm cơm Hòa Bình. Bất quá trước khi đi, hắn đã lưu lại một viên ngọc giản cho Chu Bất Kiếm.
Chu Bất Kiếm muốn thỉnh giáo về Tinh Không Trà. Tuy nhiên, khi Địch Cửu diệt Hoàng Hồ cung xong, Chu Bất Kiếm lại không biết vì chuyện gì đã vội vã rời đi, ngay cả thời gian ngồi luận đạo với Địch Cửu một chút cũng không có.
Vì không muốn thất hứa với người ta, nên trước khi rời đi, Địch Cửu cố ý lưu lại một viên ngọc giản cho ông. Tinh Không Trà là do hắn luyện chế, cộng thêm chính Đao Đạo mà hắn tu luyện, dẫn tới Địch Cửu hiểu rất rõ vấn đề mà Chu Bất Kiếm gặp phải.
Địch Cửu đoán không sai, Địch Cửu rời đi được nửa ngày thì Chu Bất Kiếm liền vội vã chạy tới tiệm cơm Hòa Bình.
Nghe Chủng Ngạo nói Địch Cửu đã rời khỏi tiên thành, Chu Bất Kiếm rõ ràng có chút thất lạc.
- Ngươi vừa đánh nhau xong?
Thực lực Chủng Ngạo mạnh hơn Chu Bất Kiếm nhiều, y nhìn một vòng khí tức quanh thân liền biết ông ta thụ thương không nhẹ.
Lúc trước Chu Bất Kiếm từng giúp đỡ bọn họ tại Hoàng Hồ nên Chủng Ngạo biết rõ thực lực của đối phương. Người có thể làm Chu Bất Kiếm trọng thương, chỉ sợ thực lực không yếu hơn so với n Vô Thường.
Nghe Chủng Ngạo hỏi, Chu Bất Kiếm thở dài:
- Đúng vậy, ta đang bị thương, đều do tài nghệ không bằng người mà thôi. Vốn muốn bàn luận về Tinh Không Trà đạo với Địch Đan Đế một chút, không nghĩ lại tới trễ. Đã như vậy thì lần sau ta lại tới.
- Chờ một chút...
Chủng Ngạo đưa một viên ngọc giản cho Chu Bất Kiếm rồi bảo:
- Thời điểm Địch Cửu rời đi có lưu lại cái này cho ngươi, hắn nói có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi.
Nghe nói là đồ vật Địch Cửu đưa cho mình, Chu Bất Kiếm bèn nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản rồi quét thần niệm vào.
Người ông kính nể rất ít, Địch Cửu chính là một trong số tu sĩ hiếm hoi mà Chu Bất Kiếm thật sự nể trọng. Lúc trước thời điểm ông biết được Địch Cửu luyện chế ra Tinh Không Trà, Chu Bất Kiếm liền tới tìm vị Đan Đế này, đáng tiếc không gặp được. Lần tiếp theo chạm mặt là ở Hoàng Hồ cung, ông nhịn không được mới nói ra những hoang mang trong lòng.
Đáng tiếc Địch Cửu phải đấu pháp cùng Dạ Hy, không có thời gian luận đạo với mình. Vốn Chu Bất Kiếm cho rằng Địch Cửu tiêu diệt Hoàng Hồ cung xong sẽ có thời gian rảnh bàn luận cùng ông, thế nhưng ông lại có việc quấn thân, không cách nào tới tiệm cơm Hòa Bình sớm hơn được.
Hiện tại Địch Cửu lưu cho y một viên ngọc giản, Chu Bất Kiếm tất nhiên muốn biết nội dung trong đó là gì.
Trên ngọc giản viết:
"Bất Kiếm Tiên Đế, Kiếm Đạo của ngươi ta từng thấy qua, vô cùng bất phàm. Tinh Không Trà là một loại tiên linh trà được dung nhập một chút Đao Đạo của ta. Vô luận Kiếm Đạo hay Đao Đạo cũng không khác gì tinh không mênh mông mà ngươi từng cảm ngộ, chỉ có để nó tự do bay lượn mới là Đại Đạo chân chính.
Còn về thứ ngươi không cảm ngộ được, ta cũng biết được một hai phần…”
Chu Bất Kiếm đọc tới đâu thì run lên vì kích động tới đó, sau khi cảm ngộ Tinh Không Trà xong, Chu Bất Kiếm nhận ra Kiếm Đạo của mình bị ngăn cách bởi một cái gì đó rất mơ hồ mà ông không nhìn thấy được, dẫn tới Kiếm Đạo không cách nào đột phá. Hiện tại Địch Cửu nói hắn đoán được một hai phần, Chu Bất Kiếm há có thể không kích động?
"Trong Tinh Không Trà của ta ẩn chứa một loại sinh cơ, sở dĩ ngươi không cảm ngộ tới vì Kiếm Đạo từ ngươi là sát phạt chi đạo, một loại Tử Vong chi đạo lấy đi sự sống. Nếu Kiếm Đạo của ngươi cũng cất chứa được một tia sinh cơ, ta tin khi ấy ngươi sẽ bước sang một giai đoạn mới. Có sống mới có chết, đây là cực hạn chi đạo, cũng là thiên địa chi đạo. Tinh Không Trà ta không thể cho ngươi, nó khắc hoạ quá sâu đại đạo từ ta, đồng thời lấy cấp độ của ngươi hoàn toàn không cần tới Tinh Không Trà! Địch Cửu."
Lúc này, trong đầu Chu Bất Kiếm cứ như có một đạo thiểm điện đang nổ tung, nháy mắt kiếm ý quanh thân ông bỗng thăng hoa. Ngay cả thương thế cũng lập tức biến mất chẳng thấy đâu.
Chứng kiến cảnh này, Chủng Ngạo lớn tiếng cười, ôm quyền nói:
- Chúc mừng Kiếm Đạo Chu đạo hữu đã lên một cảnh giới mới.
Chu Bất Kiếm cúi người hành lễ:
- Đa tạ.
Chu Bất Kiếm dứt lời liền xoay người rời đi. Kiếm Đạo của ông đâu chỉ tăng lên một cảnh giới mới, sau khi tầng ngăn cách được Địch Cửu hỗ trợ cởi bỏ, Chu Bất Kiếm liền đủ khả năng chạm tới đỉnh phong của Kiếm Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận