Thế Giới Thứ Chín

Chương 267

Cảnh Kích tuy không có bao nhiêu tâm cơ nhưng y có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Lúc trước khi vẫn còn là một sâu kiến mới bắt đầu tu luyện, y đã đi theo Địch Cửu khắp nơi, khiêu khích Thích Gia Thương Lâu, kinh lịch chiến đấu không biết bao nhiêu mà kể, hơn nữa lần nào cả hai cũng đều rơi vào tình thế lấy yếu đánh mạnh.
Bây giờ bị kẻ khác đột nhiên đánh lén, Cảnh Kích vốn chẳng hề sợ hãi, lập tức tế ra một cây cự phủ rồi bổ thẳng về phía đối phương.
Trailer
Bái Võ Phương trông thấy Cảnh Kích dám dùng cự phủ ngạnh kháng với Lạc Vũ Tiên của mình thì khóe miệng gã lộ ra một tia cười lạnh. Chỉ là một tên vừa mới bước vào Tích Hải cảnh, tu vi không biết đã kịp củng cố chưa mà đã dám đối đầu với Tích Hải cảnh tầng ba như gã, đây không phải muốn chết thì là cái gì?
Chi thứ thì đã sao? Đợi đến lúc lấy được Dược Vương Mạch, gã muốn để những tên dòng chính của Tiệt tinh vực nhìn xem, một thành viên chi thứ như gã cũng có thể trở nên cường đại nhất.
“Oanh!”
Cự phủ chạm trán với Lạc Vũ Tiên, chân nguyên cuồng bạo bộc phát. Bái Võ Phương đột nhiên cảm giác đan điền của bản thân không còn thuộc về mình nữa, sau đó nhịn không nổi phun ra một ngụm tinh huyết.
Không thể nào, một tên oắt vừa bước vào Tích Hải cảnh sao có thể so chiêu với Tích Hải cảnh tầng ba mà đối phương không có chuyện gì, còn gã thì lại phun ra một ngụm máu tươi được? Nên nhớ gã tu luyện Bái gia công pháp, cho dù tại Chân Vực cũng được tính là công pháp nhất đẳng đấy.
Cảnh Kích không quan tâm Bái Võ Phương nghĩ như thế nào, cự phủ lần nữa hóa thành phủ ảnh cuốn về phía Bái Võ Phương, đồng thời y giương tay đánh ra mấy đạo lôi kiếm.
“Rầm rầm rầm!”
Lạc Vũ Tiên lại một lần nữa ngăn trở phủ ảnh, trong lòng Bái Võ Phương đã hiểu rõ thực lực của mình kém hơn Cảnh Kích. Hình như y có chân nguyên hùng hậu hơn so với Tích Hải cảnh hậu kỳ bình thường, e rằng khó lấy được dòng Dược Vương linh mạch này rồi...
Bái Võ Phương vừa mới nghĩ đến đây, mấy đạo lôi kiếm đã rơi xuống, trong đó một đạo lôi kiếm trực tiếp xuyên qua bờ vai khiến gã chẳng thể suy nghĩ gì thêm được nữa.
Tu sĩ lôi hệ? Bái Võ Phương sợ hãi thốt lên:
- Dừng tay, ta là Bái Võ Phương, con của vực chủ Tiệt Tinh Chân Vực...
Bái Võ Phương không kịp nói hết câu, bởi vì cự phủ đã phóng tới trước mặt gã rồi.
“Phốc!”
Huyết vụ nổ tung, Cảnh Kích đã chém Bái Võ Phương thành hai nửa, sau đó ném một đốm lửa vào nguyên thần của gã.
- Ngươi dừng tay... Cha ta đã biết ngươi hủy nhục thể của ta, nếu như ngươi còn dám đốt...
Bái Võ Phương nói đến đây thì im bặt, hỏa diễm của Cảnh Kích đã hoàn toàn bao lấy nguyên thần gã, giờ phút này gã không còn cơ hội chạy trốn hay thốt lên một lời nào nữa.
Con của vực chủ Tiệt Tinh Chân Vực là thứ gì? Cửu ca từng nói, chỉ cần là người muốn giết chính mình, nhất định phải lấy tư thái như gió thu quét lá rụng để xử lý, tuyệt đối không thể cho đối phương có cơ hội thở dốc. Nương tay với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
Lúc trước Cửu ca mang theo y đi xử lý Thích Gia Thương Lâu cũng đã làm như vậy, hiện tại tên Bái Võ Phương muốn giết mình, y há có thể dừng tay? Vả lại Cửu ca từng dặn, đồ tốt tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác biết. Dược Vương linh mạch vô cùng trân quý, cho nên Cảnh Kích không thể để gã kia sống được.
Sau khi giết Bái Võ Phương, Cảnh Kích tranh thủ thời gian thu thập hiện trường, rút đi Dược Vương linh mạch, nhặt lấy giới chỉ của gã rồi mới cấp tốc rời đi.
Tuy Cảnh Kích đã làm theo lời Địch Cửu dặn, kịp thời xử lý Bái Võ Phương, nhưng trong lòng y vẫn rất bất an. Tên kia hình như không khoác lác, trong nháy mắt xử lý gã thì có thứ gì đó đã thăm dò y.
Hiện tại nhất định y phải đi tìm Cửu ca, chỉ Cửu ca mới có biện pháp tốt.
Dọc đường đi, Cảnh Kích không ngừng truyền tin cho Địch Cửu. Nhưng bởi vì Tiểu Trung Ương tinh có quá nhiều cấm chế tự nhiên, cho nên không đến phạm vi nhất định thì không thể nào nhận được tin tức. Phương pháp của Cảnh Kích quá ngốc, chỉ biết trông cậy vào may mắn.
Tiểu Trung Ương tinh không có yêu thú, sau khi gần như toàn bộ linh thảo đều đã bị hốt sạch, đại đa số tu sĩ đều đang bế quan, bởi vậy nên Cảnh Kích cứ đi một đường mà chẳng hề đụng mặt ai.
Bế quan được nửa năm, Địch Cửu bước vào Kiếp Sinh cảnh tầng ba. Từ đó về sau, Địch Cửu phát giác con đường tu luyện của mình ngày càng trở nên chật vật.
Cực phẩm linh mạch chồng chất cộng thêm vài viên đan dược, với số tài nguyên khổng lồ như vậy mà hắn từ Kiếp Sinh cảnh tầng hai bước vào Kiếp Sinh cảnh tầng ba còn phải mất tới gần nửa năm.
Dựa theo cách tính này, nếu hắn muốn bước vào Kiếp Sinh cảnh tầng bốn chỉ sợ phải mất một năm. Ấy là trường hợp tư chất của hắn rất tốt, nếu tư chất tầm thường thì có lẽ việc tấn cấp càng thêm khó khăn.
Địch Cửu thở dài ngao ngán, đành phải tiếp tục bế quan tu luyện. Hắn vừa mới điều chỉnh tâm tình, đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện thì Truyền Tin Châu trên cổ tay đột nhiên lóe lên một cái.
Là Cảnh Kích ư? Địch Cửu ngạc nhiên xông ra ngoài pháp trận, độn đến ngay trước mặt y.
- Cửu ca.
Trông thấy Địch Cửu, Cảnh Kích hưng phấn vô cùng. Y đã tìm huynh ấy hơn nửa năm nay rồi.
- Đi vào đây rồi nói sau.
Địch Cửu nhìn ra Cảnh Kích dường như có tâm sự, hắn khoát tay áo, trước tiên phải dẫn Cảnh Kích tới quặng mỏ linh thạch cái đã.
- Quặng mỏ? Đây… đây là… cực phẩm linh mạch ư?
Cảnh Kích ngây người khi nhìn thấy cảnh trước mắt. Y không phải người chưa từng trải đời, lúc trước bởi vì đạt được một cái Linh Tủy Trì nên y mới nhanh chóng bước vào Nguyên Hồn cảnh.
Thế nhưng trước mặt y hiện giờ là mấy dòng cực phẩm linh mạch, còn có một cái linh khoáng sơn.
Cảnh Kích tức khắc nghĩ đến dòng Dược Vương linh mạch của mình, y bèn nhanh chóng lấy ra, đặt xuống mặt đất.
- Cửu ca, đây là Dược Vương linh mạch của ta, huynh xem thử đi.
Khí tức linh dược nồng đậm tỏa ra khắp không gian, Địch Cửu dễ dàng cảm nhận được chỗ tốt của Dược Vương linh mạch đối với hắn. Dù dòng Dược Vương linh mạch này chỉ đạt tới thượng phẩm, nhưng Địch Cửu biết giá trị của nó tuyệt đối không thể đánh giá được.
- Đồ tốt, vận khí của huynh thật sự rất tốt, ngay cả Dược Vương linh mạch mà cũng có thể lấy được.
Địch Cửu tán thưởng.
Chỉ cần có dòng linh mạch ấy, tiến độ tu luyện của hắn sẽ lại được tăng cường.
- Cửu ca, ta có khả năng đã chọc tới phiền toái rồi.
Cảnh Kích chỉ Dược Vương linh mạch dưới chân rồi kể lại:
- Lúc trước, ta vừa mới độ kiếp tấn cấp đến Tích Hải cảnh thì tình cờ phát hiện ra thứ này. Khi đó có một gia hỏa gọi là Bái Võ Phương cũng nhìn thấy, gã muốn giết ta để cướp linh mạch nên ta không thể tha cho gã. Tên đó có nói lai lịch của bản thân, hình như không tầm thường,...
Địch Cửu vỗ vai Cảnh Kích:
- Tên đó đã muốn giết huynh rồi thì còn quan tâm cái rắm gì nữa. Nói đi, tên kia có lai lịch gì?
- Gã nói mình đến từ Chân Vực Tiệt tinh vực, hình như là con trai của vực chủ gì đấy...
Nghe Cảnh Kích nói đến đây, Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn không biết Tiệt Tinh Vực Chủ có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng hắn đã được chứng kiến Thiên Kim Vực Chủ tùy tiện vung tay thôi đã có thể đánh bay cường giả Hóa Chân tầng sáu, tên vực chủ kia hẳn sẽ không yếu hơn bao nhiêu so Thiên Kim Vực Chủ đâu nhỉ?
Cảnh Kích thật sự đã chọc tới phiền toái lớn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của hắn.
- Cửu ca, ta phải làm gì bây giờ?
Thấy Địch Cửu cau mày, Cảnh Kích biết chuyện chắc chắn không đơn giản.
Địch Cửu thản nhiên đáp:
- Sợ cái chim à, lúc trước tu vi chúng ta mới chỉ Luyện Khí kỳ đã dám chơi với Thích Gia Thương Lâu. Hiện tại xem như chúng ta có chênh lệch với Tiệt Tinh Vực Chủ thì có chênh lệch nhiều hơn khi đó không? Khoảng cách rời khỏi Tiểu Trung Ương tinh còn chừng bảy năm, huynh cũng ở lại nơi này tu luyện đi. Ta không tin chỉ một mình Tiệt Tinh Vực Chủ có thể làm gì được.
Địch Cửu vốn đã cảm thấy nguy cơ tứ phía, hiện tại Cảnh Kích lại mang đến một nguy cơ càng thêm đáng sợ, bởi vậy hắn càng thêm bức thiết muốn tăng tu vi của mình lên. Tư chất Cảnh Kích không kém hắn, hiện tại y đã lên tới Tích Hải cảnh tầng một, tu luyện thêm mấy năm nữa nói không chừng y cũng có thể bước vào Kiếp Sinh cảnh.
- Cửu ca, ta không muốn tu luyện trong này. Ta tìm thấy một nơi thích hợp với mình hơn.
Cảnh Kích vội vàng bảo.
- Nơi nào?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Cảnh Kích, còn có địa phương tốt hơn sao? Ở đây có cực phẩm linh mạch lại thêm quặng mỏ linh thạch, bây giờ còn thêm một dòng Dược Vương Mạch. Hắn không tin có chỗ nào khác tốt hơn.
Cảnh Kích hưng phấn.
- Là một cái Lôi Cốc, lúc trước ta tu luyện đến Hư Thần cảnh viên mãn ngay trong đó, đáng tiếc không có Phá Thần Đan, nếu không ta sẽ tiếp tục tu luyện ở trong đó rồi.
Địch Cửu do dự một chút rồi bảo:
- Vậy chúng ta cùng đi tu luyện, trước đó để ta truyền thụ cho huynh vài công pháp bảo mệnh. Một cái là Thần Niệm Độn, còn có Thần Niệm Đoán. Đúng rồi, thêm Đại Khôn Luyện Thể Quyết nữa.
Tu luyện ở quặng mỏ linh thạch có ưu thế là linh khí phi thường nồng đậm, bất quá Địch Cửu lại cảm giác tu luyện trong này quá mức bình thản, chỉ vẻn vẹn tăng cao tu vi mà thôi.
Hắn cũng có thể hấp thu lôi nguyên, cộng thêm trên người có đại lượng linh mạch, đi Lôi Cốc tu luyện có thể kích phát tiềm lực của bản thân.
- Cửu ca, ta có một vật lấy được từ Lôi Cốc, huynh xem thử một chút đi.
Cảnh Kích lấy ra một thanh bát giác đồng chùy.
Thần niệm vừa quét qua thì hắn liền biết đây là đồ tốt. Nhìn phía ngoài đồng chùy có khắc đầy văn tự...
- Thái Cổ văn...
Kiến thức của Địch Cửu cao hơn Cảnh Kích nhiều, hắn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là Thái Cổ văn, bởi vì nó giống y như trên Thư Giới.
- Cửu ca, Thái Cổ văn là gì? Ta cho chân nguyên lưu động trong kinh mạch theo phương thức trên này thì ngưng luyện ra lôi kiếm. Lúc trước là ta dựa vào lôi kiếm để xử lý cái tên Bái Võ Phương kia đấy.
Cảnh Kích mở miệng hỏi.
Địch Cửu nhận biết Thái Cổ văn, quả nhiên là một môn công pháp tu luyện, chỉ có điều không biết nó là thần thông hay pháp kỹ. Hiện tại Địch Cửu nghe Cảnh Kích nói chân nguyên lưu động trong kinh mạch theo phương thức trên có thể tu luyện ra lôi kiếm khiến hắn lập tức trợn tròn mắt. Phía trên này rõ ràng là văn tự của một môn Lôi hệ pháp kỹ, làm sao có thể biến thành đồ phổ tu luyện?
Địch Cửu vứt bỏ văn tự trong đầu, cưỡng ép để cho mình nhìn cái này thành đồ phổ, quả nhiên hắn liền cảm nhận được chỉ dẫn chân nguyên lưu động trong đấy.
- Cảnh Kích, huynh tìm ra nó ở đâu thế?
Địch Cửu khẳng định bát giác đồng chùy này không hề đơn giản.
- Ngay trong Lôi Cốc kia.
Cảnh Kích đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận