Thời Gian Chi Chủ

Chương 100: Cánh buồm đen (5)

Tên cướp biển nhìn về phía Malvin, nhíu lông mày:
"Ngươi là đầu bếp?"
Không trách hắn hoài nghi, cách ăn mặc của Malvin khác xa đầu bếp, con trai chủ nông trường ăn mặc giống xã hội thượng lưu, đầu đội tóc giả, ống tay áo và cổ áo thêu hoa văn, bên ngoài còn mặc áo khoác sát eo, chỉ là trên chân của hắn bây giờ còn mỗi đôi tất tơ lụa màu trắng, đôi giày xinh đẹp đã bị lấy mất lúc xoát chiến lợi phẩm. Hắn liên tục không ngừng gật đầu nói:
"Ta... Mẹ ta ở Canterbury mở khách sạn nhỏ, lúc không đủ người ta cũng sẽ hỗ trợ."
Tên cướp biển có chút nửa tin nửa ngờ, nhất là khi ánh mắt của hắn chuyển qua hạ bộ ướt một mảnh của Malvin trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh miệt. Malvin hiển nhiên cũng biết rõ bản thân có ấn tượng đầu tiên không hề tốt, cái khó ló cái khôn lại bổ sung:
"Ta nấu cơm rất ngon, đầu bếp trên thuyền thi thoảng cũng nhờ ta chỉ giáo, không tin ngươi có thể đến hỏi ngươi... bạn của ngươi, bọn họ tìm thấy ta ở trong nhà bếp."
"Như thế không sai."
Hai kẻ phát hiện Trương Hằng và Malvin nghe vậy gật đầu phụ họa nói. Malvin khẩn trương nhìn qua tên cướp biển dáng người khôi ngô, đối phương sờ lên cằm, qua nửa phút đồng hồ, mới mở miệng nói:
"Vậy ngươi thử một chút đi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu là hương vị không tốt, hoặc là để chúng ta ăn hư cái bụng, coi như ta chịu tha thứ ngươi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn vừa nói vừa chỉ những tên cướp biển xung quanh. Malvin liên tục không ngừng nói lời cảm tạ.
"Tốt các tiên sinh, số người đã đủ, chiêu mộ kết thúc, chúc các ngươi lên đường vui vẻ." Tên cướp biển nói xong cũng mang ba người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà đúng vào lúc này phía sau hắn lại đột nhiên truyền tới một thanh âm khác.
"Chờ một chút."
Tên cướp biển cường tráng dừng lại bước chân, hắn không có chú ý tới thời điểm Malvin nghe thấy âm thanh này bỗng trở nên khẩn trương, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền, vẻ mặt tràn đầy khẩn cầu. Trương Hằng không để ý con trai chủ nông trường cho hắn ám chỉ, đứng dậy mở miệng nói:
"Ta cũng nhập bọn."
Ở trên biển phiêu bạt quá nguy hiểm, đồ ăn nguồn nước đều thiếu thốn nghiêm trọng, nếu như một người hắn có lẽ sẽ lựa chọn liều mạng một phen, nhưng nhiều người như vậy sẽ để cho tình huống trở nên phức tạp, chớ nói chi đạo cụ của hắn còn ở trên thuyền, đi lần này những vật kia sẽ không cầm về được. Tên cướp biển cường tráng nhíu mày:
"Ta rất thưởng thức sự nhiệt tình của ngươi, thực, nhưng như ta nói trước đó, lần này chiêu mộ chỉ có ba cái danh ngạch, mà bây giờ chúng ta đã đủ quân số."
Đối mặt với lời từ chối khéo, Trương Hằng chẳng qua là bình tĩnh nói:
"Cho ta khẩu súng đi."
Có lẽ là bị người nào đó tự tin đả động, cũng có thể do đám cướp biển xung quanh ồn ào, cuối cùng tên cướp biển cường tráng vẫn là đem một khẩu súng kíp ngắn đưa cho Trương Hằng. Trương Hằng tiếp đến trong tay, hơi kiểm tra một thoáng, trải qua phó bản chiến tranh Liên Xô - Phần Lan xong, hắn cũng đã học được nhiều thứ về súng ống, hiện tại đã không phải người mới cái gì cũng không hiểu. Bây giờ trong tay hắn là một khẩu súng kíp, so sánh với súng hỏa mai, quá trình bắn còn đơn giản hơn, lợi dụng đá lửa đánh lửa, dẫn cháy thuốc nổ, bắn ra tốc độ càng nhanh, sức giật càng nhỏ hơn, độ chính xác cũng càng cao, phát minh ra giữa thế kỷ 16, đến cuối thế kỷ 17 bắt đầu phổ biến ở quân đội châu Âu, đến Chiến tranh Cách mạng Mỹ cũng là sân khấu của súng kíp. Nhưng chung quy vật này cũng chỉ là thời đại nước mắt, đừng nói súng ống hiện đại, riêng chỉ so sánh với M28 trong chiến tranh Liên Xô - Phần Lan đã kém xa, cái gọi là đơn giản hoá quá trình bắn, chẳng qua là so với súng hỏa mai mà nói, bởi vì giai đoạn hiện tại viên đạn và thuốc súng là tách rời, bắn xong một phát súng chỉ là lắp tiếp đạn cùng thuốc súng phải cần một hồi lâu, hơn nữa tầm bắn cũng chỉ có khoảng tám mươi mét. Trương Hằng nhìn rất cẩn thận, tốn trọn vẹn một phút, đám cướp biển xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu ầm ĩ lên, tên cướp biển phụ trách tuyển người cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Đúng lúc này, Trương Hằng bỗng nhiên không có dấu hiệu nào giơ súng kíp ngắn lên, nhắm chuẩn Malvin, tên mập kia trong lòng hoảng hốt, còn tưởng rằng Trương Hằng muốn giết người diệt khẩu, nhưng sau một khắc viên đạn dán lấy lỗ tai của hắn bay qua, bắn trúng lõi quả táo trong tay một tên cướp biển phía đuôi thuyền, khiến đối phương giật mình kêu lên. Đám cướp biển đầu tiên là sững sờ, tiếp theo bộc phát ra một trận reo hò. Khoảng cách giữa Trương Hằng và tên cướp biển ăn táo là hơn 40 mét, thân thuyền lại lắc lư do sóng biển, độ khó đã rất cao, mà động tác ngắm chuẩn nhanh học được từ Simon quá tốt, nhìn giống như không ngắm chuẩn, cuối cùng kỹ thuật như thần này chiếm được một tràng vỗ tay khen hay. Nói theo một ý nghĩa nào đó, đa số cướp biển đều là người rất đơn giản, thờ phụng luật rừng tôn thờ kẻ mạnh, không biết ai trước lên đầu, đám cướp biển xung quanh cùng nhau hô to:
"Tiếp nhận hắn, tiếp nhận hắn!"
Tên cướp biển cường tráng nhíu mày, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được cuồn cuộn dân ý, bất đắc dĩ nói:
"Tốt nha, một tên thần súng, hẳn là không ai có thể từ chối, dù sao đã chiêu ba người, cũng không quan tâm nhiều thêm người nữa, theo ta."
Bốn người theo tên cướp biển cường tráng đi xuống boong thuyền, đối phương vừa đi vừa tự giới thiệu mình, "Ta gọi Owen, là thủy thủ trưởng của Sư Tử Biển, mặc kệ trước đó các ngươi làm gì, có bối cảnh thân phận thế nào, hiện tại cũng là một thành viên của Sư Tử Biển, đương nhiên, chúng ta bây giờ còn chưa thể tín nhiệm các ngươi giống như đồng bọn của mình, bất quá không quan hệ, để cho thời gian đến nói chuyện đi." Owen dừng một chút, nói tiếp:
"Thế nhưng có nhiều thứ các ngươi cần sớm biết đến, nghe lấy, trên thuyền nghiêm cấm đánh bạc, trộm cướp, tư đấu, trừ phi là có người làm chứng quyết đấu, mà lâm trận bỏ chạy trong chiến đấu là tội chết..." Sau khi nói đến đây hắn đặc biệt nhìn Malvin, người sau lau mồ hôi cười bồi. Owen tiếp tục nói:
"Thời điểm ướp bóc nghiêm cấm tư tàng chiến lợi phẩm, trừ là kẻ địch bị ngươi giết chết, ngươi trước tiên có thể chọn lựa một đồ vật, sau cùng tất cả thu hoạch mọi người cùng nhau chia đều, thuyền trưởng và người cầm lái hai phần, bác sĩ, thợ mộc, pháo thủ và đầu bếp, thủy thủ trưởng mỗi người chia một hoặc một phần hai, mặt khác trong chiến đấu người có biểu hiện xuất sắc cũng sẽ có khen thưởng ngoài định mức, tàn tật sẽ có tiền trợ cấp, tiền trợ cấp nhiều ít quyết định bởi số năm ngươi ở trên thuyền. A, còn có, cũng là quan trọng nhất, trên thuyền hết thảy sự vụ ngày thường, bao gồm bổ nhiệm và miễn nhiệm thuyền trưởng, người cầm lái, mỗi người đều được hưởng bình đẳng quyền biểu quyết." Owen nói xong nhìn hướng bốn người:
"Tạm thời như vậy đã, các ngươi còn có vấn đề gì không?"
Malvin giơ tay, cười ngượng ngùng nói:
"Trước đó tuyên bố, ta không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, ta chẳng qua là muốn biết, cái kia... Đầu bếp cũng phải tham gia chiến đấu sao?"
Owen nhìn hắn một cái:
"Dưới tình huống bình thường không cần, thế nhưng nếu quả thật đến bước ngoặt nguy hiểm mỗi người đều muốn cầm lên vũ khí. Nói đến cái này, lát nữa ngươi đi tìm Dufresne, để hắn đưa ngươi súng kíp, ta cũng sẽ nói cho hắn chuyện này.” Câu nói sau cùng này là nói với Trương Hằng.
"Còn các ngươi cũng thế, cũng có thể tìm Dufresne nhận một vũ khí, đây là phúc lợi người mới, còn về sau, nếu như hư hao muốn nhận tiếp thì phải trả tiền, khấu trừ vào chiến lợi phẩm sau này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận