Thời Gian Chi Chủ

Chương 869: Cuộc Gặp Định Mệnh

Ngược lại, hai đối thủ của hắn dường như hoàn toàn không biết mệt mỏi, hơn nữa trên đỉnh đầu còn có kẻ địch khác đang rình rập, Trương Hằng khi đối phó với đối thủ trước mặt còn phải phân tâm cẩn thận với những vật rơi từ trên cao, ngoài ra hắn cũng nhận thấy hai người trước mặt dường như cố tình dồn hắn vào góc.
Một khi phạm vi hoạt động của hắn bị hạn chế, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó thì chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Tuy nhiên, Trương Hằng lúc này mặc dù đã nhận ra ý đồ của đối phương nhưng có lẽ vì bất lực nên vẫn từng bước rơi vào bẫy, sắp lùi đến tường rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, thời gian mà hắn đếm thầm trong lòng cũng đã đến, Trương Hằng đột nhiên vứt bỏ [Chiếc Cung Ôn Dịch] trong tay, rút từ phía sau ra khẩu súng tiểu liên đã hết đạn.
Ngay khi khẩu súng tiểu liên đó biến trở lại thành khối Lego, hắn nhanh chóng hoàn thành việc tháo lắp [Vô Hạn Tích Mộc], sau đó Trương Hằng giơ tay lên, bắn vỡ đầu một tên trước mặt, tên này vừa giơ ống sắt lên định đâm vào ngực Trương Hằng, còn tên đồng bọn bên kia cũng không thoát khỏi loạt đạn của Trương Hằng.
Mặc dù trình độ bắn súng của Trương Hằng có giảm sút nhưng ở cự ly gần như vậy không cần ngắm nhiều, cũng không ai nhanh hơn được đạn.
Khẩu súng tiểu liên trong tay Trương Hằng đã hết đạn khi đột vây khỏi nhà máy thủy tinh trước đó nhưng khi một giờ trôi qua, biến trở lại thành trạng thái khối và lắp ráp lại thì có thể có được một vũ khí đầy đủ đạn.
Tất nhiên, nếu không phải vì hắn hiện tại đã mệt mỏi đến cực độ thì vốn không cần dùng cách này để kết thúc trận chiến.
Bên tai Trương Hằng vang lên hai thông báo hệ thống nhưng hắn không có thời gian để tính toán số điểm mình đạt được hiện tại, sau đó hắn lao lên tầng trên, vì những thứ đó vẫn còn, tức là Bạch Thanh và những người bị bắt có khả năng vẫn còn sống.
Trương Hằng chọn đi thang máy đơn giản lên tầng, như vậy sẽ nhanh nhất nhưng hắn biết những thứ đó sẽ không để hắn dễ dàng lên tầng như vậy. Quả nhiên, khi thang máy lên đến tầng sáu thì thấy một bao tải xi măng từ trên trời rơi xuống, thang máy bị đập trúng, trực tiếp dừng lại giữa không trung.
Ngay sau đó, không lâu sau, lại có một xe gạch rơi từ trên trời xuống, đồng thời dây cáp đứt, còn thiết bị chống rơi thì đã bị người ta tháo dỡ từ trước, cuối cùng không có gì có thể ngăn cản thùng thang máy rơi tự do xuống dưới.
Thùng thang máy tiếp xúc với mặt đất, kèm theo một tiếng nổ lớn, lực va chạm mạnh khiến toàn bộ cửa thùng đều biến dạng, tình trạng của người bên trong cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng khi những người ở tầng 11 đang cố gắng nhìn rõ tình hình trên mặt đất trong một đám bụi thì Trương Hằng đã trèo lên theo bức tường bên kia.
Phải thừa nhận rằng, Trương Hằng lựa chọn con đường này để lên tầng cũng mạo hiểm khá nhiều, chủ yếu là vì tình trạng cơ thể của hắn, khiến cho việc leo trèo vốn rất dễ dàng đối với hắn trở nên không còn thoải mái như trước nữa, đặc biệt là khi xét đến độ cao của hắn so với mặt đất lúc này, một khi trượt chân, hậu quả sẽ khôn lường.
Nhưng Trương Hằng biết, dù là thang máy hay đi từ bên trong thì chắc chắn sẽ gặp phải người mà đối phương đã bố trí sẵn, chỉ có bên hông mới có thể phá vỡ được sự bố trí của đối phương.
Một tin tốt nữa là những thứ đó để lại ở công trường này có vẻ không nhiều người, nếu không thì trước đó ở bên dưới sẽ không chỉ có hai người phục kích hắn.
Mặc dù giữa chừng có trượt tay hai lần nhưng cuối cùng Trương Hằng vẫn trèo lên tầng 11 một cách thuận lợi, trèo qua bệ cửa sổ xi măng vào trong, sau đó Trương Hằng cố gắng bước thật nhẹ, vừa quan sát xung quanh vừa mò mẫm về phía trước.
Đi được khoảng hai mươi bước, Trương Hằng vòng qua một bức tường chịu lực, nhìn thấy một tên đang nằm sấp ở cửa cầu thang, trên tay cầm một khẩu súng bắn đinh đã được cải tiến, đây hẳn là vũ khí có sức sát thương lớn nhất mà chúng có thể kiếm được, một khẩu súng bắn đinh dùng để trang trí chỉ cần cải tiến một chút là có thể biến thành một khẩu súng tự chế có sức sát thương khá lớn.
Nhưng Trương Hằng không vội nổ súng, thấy đối phương không phát hiện ra mình, Trương Hằng chỉ âm thầm ghi nhớ vị trí mục tiêu, sau đó dọc theo bức tường tiếp tục đi về phía trước, hắn lại đi thêm mười mét, cuối cùng cũng nhìn thấy những người đã bị thay thế, trông họ đều khá tiều tụy, thời gian này rõ ràng đã bị dọa không ít.
Trương Hằng tìm thấy sinh viên đại học trong số đó, ngoài ra còn có Bạch Thanh và mẹ cô ấy, thấy họ bình an vô sự, Trương Hằng hơi thở phào nhẹ nhưng bây giờ tất cả họ đều bất tỉnh, ngoài ra còn có một người phụ trách trông coi họ, trên tay cầm bật lửa, dưới chân đặt bốn thùng xăng đã đổ hết.
Khi nhìn thấy Trương Hằng xuất hiện, sắc mặt của nó rõ ràng có chút bất ngờ, Trương Hằng không cho đối phương cơ hội châm lửa, những viên đạn chính xác bắn vào đầu tên xui xẻo đó, còn khi hắn bóp cò, tên kia đang chờ phục kích hắn cũng nghe thấy động tĩnh bên này, chạy đến.
Trương Hằng cũng không tìm chỗ ẩn nấp, cứ thế quỳ xuống đất, tặng luôn cho nó hai mươi viên đạn còn lại.
Khi trận chiến cuối cùng kết thúc, hắn gần như đã kiệt sức, ngay cả một ngón tay nhỏ cũng không muốn cử động, tuy nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền đến từ phía trước, Trương Hằng biết mình vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
"Bạch Thanh, cho tớ mượn vở bài tập toán nhé, tớ có hai bài sai cần sửa."
"Ồ, được."
Bạch Thanh nghe thấy giọng Trì Giai, buông cây bút trung tính trên tay, lấy vở bài tập từ trong cặp ra nhưng khi đưa vở bài tập cho cậu ấy, cô ấy không buông tay ngay.
"Ừm?"
"Xin lỗi, vừa nãy hơi mất tập trung." Bạch Thanh vừa xin lỗi vừa buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận