Thời Gian Chi Chủ

Chương 146: Gặp Mặt

Sau đó con tàu nữ vương Annie báo thù tạm dừng để nghỉ ngơi, chờ nòng pháo giảm nhiệt độ thì phòng thủ trên biển của Charleston gần như đã bị phá hỏng hoàn toàn, không thể tạo thêm được uy hiếp gì nữa. Thế là mười phút sau, thuyền hải tặc bắt đầu tiến hành bắn tự do vào trong thành dựa theo kế hoạch.
Từng viên pháo đại bác vượt qua tường thành đã trở thành đống đổ nát, rơi xuống đường đi, cửa hàng và khu dân cư. Đám người lập tức sợ hãi, bắt đầu chạy tứ tán khắp nơi.
Vị trí của phủ Thống Đốc cách đường ven biển một khoảng kha khá, tạm thời chưa bị ảnh hưởng tới. Nhưng vẻ mặt của đám quý tộc và thương nhân trong phủ Thống Đốc lại rất khó coi, bọn họ đều là người có mặt mũi trên đại lục, được mới tới phủ Thống Đốc tham gia hôn lễ, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Thời gian xảy ra chuyện sắp được hai mươi phút nhưng vẫn chưa có ai điều tra ra được nguyên nhân tàu Scarborough tập kích. Đám người đau lòng nhà và cửa hàng trong thành của mình, muốn nhanh chóng chạy về xem tình hình nhưng lại lo lắng trên đường về gặp nguy hiểm. Hiện tại cả thành phố rơi vào hỗn loạn, chỉ có phủ Thống Đốc có bốn mươi tay hộ vệ được coi là nơi an toàn nhất.
Thống đốc Watt của thành Charleston đang chỉ huy công tác phòng vệ trên tầng hai, ông ta đã được thông báo tin tức pháo đài bị phá hủy, nhưng không biết là do nhân thủ không đủ hay vì gì mà kẻ địch không tổ chức đánh lên bờ, nhưng Watt không vì thế mà xem thường chúng.
Không tính những người ở tầng dưới, trên tầng còn có một đại nhân vật là Bellomont, nếu người này xảy ra chuyện ở lãnh địa của ông ta thì bên Whitehall chắc chắn sẽ tha cho ông ta. Vì thế Watt đã phái người báo cho đội quân trông coi điều động thêm hai mươi hộ vệ.
Bố trí xong xuôi mọi chuyện, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, Bellomont ở đối diện lại tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí còn an ủi Watt:
- Đừng lo lắng, mấy chủ trang trại lớn nhất trên đất liền đều là bạn bè của ta, ở chỗ họ có không ít trang bị vũ trang tư nhân, ta đã cho người đi tìm họ rồi, ngươi có thể mượn hai trăm người của họ để vượt qua mối nguy lần này.
Watt nghe vậy thì mừng rỡ, nói:
- Tốt quá, ta vừa mới tới tân lục địa, vẫn chưa quen nhiều thứ. Sau này còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của ngài nhiều. Ta nghe nói Boston đã phát triển rất nhanh dưới sự quản lý của ngài, nhất là ở vấn đề hải tặc. Lập trường mà ngài thiết lập đã được quân đội khen ngợi hết lời, lúc ta rời khỏi Luân Đôn mọi người vẫn còn đang khen chiến công của ngài đó.
Bellomont bưng tách trà mỉm cười, đây đúng thực là chuyện mà ông ta tự hào nhất.
Watt còn định nói thêm gì đó, nhưng lúc này, một tên hộ vệ lại gõ cửa:
- Thống đốc, bên phía quân trông coi điều viện binh tới, bây giờ họ đang ở dưới tầng.
Watt ngẩn người, nói:
- Người tới rồi à, nhanh thế sao? Vậy ta phải xuống nhìn thử.
Rồi ông ta xin lỗi Bellomont, đi xuống tầng dưới. Quả nhiên nhìn thấy hai mươi binh sĩ vừa chạy từ cửa lớn vào, nhưng sĩ quan đi đầu trông rất lạ.
Trong lòng dâng lên nghi ngờ, Watt cau mày nói:
- Ngươi tên là gì, trưởng quan của ngươi là ai? Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?
Tên sĩ quan kia nhếch miệng, nói:
- Tên của trưởng quan nhà ta chắc ngươi cũng từng nghe nói rồi, hắn là Edward Teach, nhưng mọi người càng thích gọi hắn là râu đen hơn.
Nói xong hắn liền rút khẩu súng kíp bê hông ra, bóp cò về phía Watt đang cách hắn một bước.
Tiếng súng vang lên khiến đám người trong đại sảnh giật mình, nhìn Thống đốc ngã nhào xuống bậc thang. Có khách nữ nhịn không được hét toáng lên, tình hình của đám khách nam cũng không khả quan hơn bao nhiêu. Người tới tham dự hôn lễ đều không mang vũ khí, tay không tấc sắt, đối diện với một đám binh sĩ trang bị từ chân lên tới đầu thì chỉ có nước hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cũng may hộ vệ trong phủ Thống Đốc nhanh chóng chạy tới, giao chiến với đám binh sĩ không rõ lai lịch kia, tình hình chiến đấu bên dưới của hai bên vô cùng kịch liệt.
Gần như cùng lúc đó, cửa lớn phòng đọc sách ở tầng hai đã bị đẩy ra. Hai tên hộ vệ đi tới, nói với Bellomont đang bất ngờ:
- Thống đốc Watt đã tra được, tàu Scarborough rơi vào trong tay băng hải tặc, bọn họ giả trang thành hải quân khởi xướng tấn công Charleston, mục tiêu chính là ngài.
- Ta?
Bellomont bất ngờ nói.
- Tình huống hiện tại rất nguy cấp, bọn chúng đã đuổi giết tới dưới tầng rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ xông lên đây. Thống đốc Watt ra lệnh cho chúng ta đưa ngài đi ngay lập tức.
Nói xong, hai tên hộ vệ tiến lên nhấc cánh tay của Bellomont.
- Chờ chút, con gái của ta! Bellomont nói.
- Ngài càng rời khỏi nơi này càng sớm một chút thì người trong phòng này càng an toàn, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng cửa sau.
Hai tên hộ vệ nói xong thì không quan tâm tới những người khác vẫn còn trong phòng nữa, lôi lôi kéo kéo Bellomont vẫn còn đang sững sờ xuống tầng dưới thật nhanh.
Tới khi Bellomont bị kéo tới gần một chiếc xe ngựa cũ nát mới nhận ra có điều không đúng, muốn giãy giụa phản kháng nhưng đã chậm, hai tên hải tặc giả trang thành hộ vệ không hề khách khí với ông ta, động tác thô bạo nhét ông ta vào trong xe ngựa.
Bellomont biết mình sắp gặp nguy hiểm, víu vào cửa xe muốn nhảy xuống, nhưng lúc này, một thanh kiếm lưỡi cong đã gác vào cổ ông ta.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
- Bellomont tiên sinh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận