Thời Gian Chi Chủ

Chương 156: Nụ Cười Miễn Cưỡng

Nụ cười trên môi Karina có chút miễn cưỡng, nhưng mà vẫn như cũ nói:
- Về điểm này ngươi không cần lo lắng, ta ở Nassau đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện sai lầm nào.
- Có đúng không, nếu vậy thì tại sao ngươi không gia nhập vào liên minh? - Trương Hằng hỏi ngược lại - Dựa theo những gì ngươi miêu tả lúc trước, trước đó hẳn là ngươi có không ít đồng bọn cùng hợp tác, vậy thì khi ngươi gia nhập liên minh hẳn là đãi ngộ cũng không tệ lắm đúng chứ, vậy còn bây giờ, còn bao nhiêu thuyền trưởng đồng ý bán hàng hóa cho ngươi?
Đây là một vấn đề mà Karina không có cách nào né tránh, trên đường đến đây cô cũng đã suy nghĩ vô số đáp án, cũng tạo ra vài phiên bản sự cố, dưới góc nhìn của cô Trương Hằng chỉ là một gia họa có vận may tốt vừa hay đạt được một tàu chiến hạm, bây giờ cô mới biết suy nghĩ đó của mình có bao nhiêu ngây thơ, trên người của tên trẻ tuổi trông còn nhỏ hơn cô ở trước mặt này có một khí tức trầm ổn hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác, tư duy kín đáo, lý trí tỉnh táo, so với bất kỳ hải tặc nào cô từng gặp trên đảo lúc trước đều đáng sợ hơn nhiều.
Karina chợt phát hiện những sự cố mình tự biên lúc trước kia có bao nhiêu tồi tệ buồn cười, cho nên khi cô mở miệng lại hoàn toàn không biết còn cái gì có thể nói.
Bầu không khí trong phòng khách trong chốc lát đã trở nên hơi trầm mặc, chỉ có Annie phát ra từng đợt tiếng ngáy, cô hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy việc phân chia lợi nhuận gì gì đó mà hai người kia đang trò chuyện, không biết từ lúc nào đã tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thiếp đi.
Trương Hằng đắp áo choàng ngoài lên người thiếu nữ tóc đỏ, sau đó lại nói với nữ thương nhân:
- Nếu như ngươi không thể ăn ngay nói thật thì chỉ sợ là giữa chúng ta càng không thể có khả năng hợp tác.
- Ít nhất ngươi có thể thử xem sao. - Trương Hằng rót hai chén nước trà, đưa một chén trong đó cho Karina.
Người sau do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng, kết quả câu nói đầu tiên lại như một trận long trời lở đất:
- Thật ra ta… không phải là một thương nhân chợ đen trên đảo.
Mà khi cô nói xong thì ngẩng đầu quan sát biểu cảm trên mặt của Trương Hằng, lại phát hiện người kia không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, không khỏi càng nổi giận hơn:
- Người đã phát hiện ra từ sớm rồi? Vậy ta, ta trong mắt ngươi có phải giống như một tên hề hay không?
- Cũng không đến nỗi như vậy, ngươi lên đảo được bao lâu rồi?
- Hai tháng.
- Một chút thời gian này mà đã làm được đến trình độ đó thì cũng không dễ dàng gì, quần áo của ngươi không có vấn đề gì, cử chỉ cũng không có sơ hở nào, quan trọng là ngươi cũng hiểu rất rõ tình huống trên đảo, nếu không phải là vì màu da thì ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi. - Trương Hằng dừng một chút - Thương nhân chợ đen trên đảo lúc kiểm tra hàng hóa sẽ thường xuyên bị ánh nắng chiếu vào, làn da phố biến thường khá đen, mà ngươi nhìn không hề giống người thường xuyên rời khỏi phòng.
- Hóa ra là vì cái này sao?
Trong nụ cười tươi của Karina chứa đầy sự phiền muộn:
- Trước đó ta vẫn luôn ở New Hampshire, cha của ta là một thương nhân chợ đen, khi còn bé hắn đã nói cho ta biết về sự việc ở đây, hắn nói nơi này là nơi của tài phú, chỉ có những dũng giả không sợ trời sợ đất mới có thể sinh tồn được trên vùng đất này, nhưng mà khi đó ta cũng không có hứng thú gì với mấy cái đồ vật và mạo hiểm này nọ.
- Vậy tại sao bây giờ ngươi lại tới đây?
- Bởi vì cha của ta, khoảng sáu tháng trước ông ấy bị bắt tại New Jersey, tội danh là vì có quan hệ hoạt động với hải tặc, bọn họ đã giăng bẫy ông và thuyền vận chuyển của ông, đáng cười chính là một tuần trước người làm ở cảng và hải quan vừa mới nhận một số tiền hối lộ lớn của ông.
Karina thở dài:
- Khi ông bị bỏ tù, mẹ kế đã luôn đút lót trên dưới một lượt, cuối cùng mới biết được là vì ông đã tiêu thụ một đống thương phẩm cùng loại nên đắc tội một đại nhân vật ở đó, chúng ta cho người đi hòa giải, nhưng khẩu vị của đối phương rất lớn, dù cho có dùng toàn bộ số tiền trong nhà thì cũng còn lỗ hổng không hề nhỏ, thế là ta liền nghĩ đến việc tiếp nhận công việc lúc trước của hắn, kiếm tiền bằng cách buôn bán ở Nassau, góp đủ được tiền chuộc, đây chính là nguyên nhân ta tới nơi này.
- Nhưng sau đó ngươi lại đụng phải liên minh hắc thương thành lập.
- Đúng vậy, ta không gia nhập vì căn bản là ta không có tư cách gia nhập.
Karina bất đắc dĩ nói:
- Ta đã thử đi tìm những thuyền trưởng cha ta từng hợp tác trước đó, nhưng vì hắn có một thời gian rời đi nền những quan hệ hợp tác trước đó đều đã tự động không còn giá trị rồi, về phần những ông bạn già kia của ông ấy cũng bày tỏ lực bất tòng tâm, ta thực sự cùng đường mạt lộ, buổi trưa ta nhìn thấy ngươi và thuyền của ngươi nên muốn tìm ngươi thử thời vận.
Karina vẫn muốn cố gắng thử lần cuối:
- Cha ta còn để lại không ít thuyền vận tải, những năm này ông kinh doanh ở từng bến cảng cũng có không ít nhân mạch, lúc ta đi thăm ông ở ngục thì ông đều nói tên của những kia cho ta biết, trừ những cái đó còn có một giấy phép đặc biệt, trên lý thuyết thì tất cả hải quan thuộc địa đều phải đặc cách cho qua, mặc dù bây giờ New Jersey không đi được, nhưng trừ nó ra thì còn những bến cảng khác, ta có thể tới đó bán hàng hóa.
- Các ngươi thấy thế nào?
Trương Hằng tìm tới Billy và Dufresna, nói cho bọn họ biết chuyện của Karina. Việc này không cần giấu những thành viên nòng cốt trên thuyền, cũng không có khả năng giấu giếm.
Quan quân nhu mở miệng trước tiên:
- Chuyện về liên minh Hắc Thương cũng không phải là bí mật, sáng hôm nay ta đã nghe ngóng được từ vài người bạn, những gì cô ta nói đều khá đúng với sự thật. Đối với việc này, những thuyền mới như chúng ta sẽ bị chịu thiệt rất nhiều. Trước đây khi liên minh Hắc Thương còn chưa thành lập, chiến lợi phẩm của Hải Sư Hào có thể bán ở mức giá trung bình tại khu thứ ba, thực lực hiện tại của chúng ta mặc dù kém Hải Sư Hào trước đây, nhưng tiềm năng phát triển thì chắc chắn lớn hơn nhiều, lấy giá tầm trung đem bán cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ chỉ có thể chấp nhận một mức giá lót đáy, ta có chút lo lắng thái độ của những thành viên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận