Thời Gian Chi Chủ

Chương 118: Cánh Buồm Đen (23)

- So với cái đó thì trước mặt, về nhà mới là lựa chọn tốt nhất. Dù ngươi không thích cha ngươi, nhưng không phải mẹ ngươi đang lo lắng cho ngươi hay sao?
Trương Hằng hơi dừng một lát rồi mới nói tiếp:
- Nếu ngươi cần, ta có thể cung cấp cho ngươi chi phí đường về.
- Không thể nào! Không có khả năng!
Annie lắc đầu nguầy nguậy:
- Lần trước khi trốn ta đa thề, trừ phi ta nhiều tiền hơn cả đàn ông nếu không thì ta sẽ không về. Vả lại chỉ có cuộc sống tự do như hải tặc này mới thích hợp với ta, đó là dòng máu chảy trong xương tủy không thể thay đổi, ta thích hòn đảo nhỏ này, thích nơi này, mỗi một hơi thở ở nơi này đều là thuộc về tự do!
Trương Hằng cảm thấy đứa nhỏ này không thể cứu vãn được nữa.
Lúc này dưới tầng lại có người gõ cửa, con trai chủ nông trường đặt thảo dược lên bàn, sau đó cùng xuống tầng với Trương Hằng. Khi mở cửa mới biết đó là người quen cũ của bọn họ.
Một ông lão hiền lành nhiệt tình được mọi người công nhận trên Sư Tử Biển Goodwin.
Goodwin vào cửa, tò mò đánh giá xung quanh, khen ngợi:
- Nơi này không tồi, mặc dù hơi xa thị trấn nhưng rất yên tĩnh, các ngươi cũng được yên ổn. Thế nào, có gặp khó khăn gì không, đã quen với nếp sống trên đảo chưa?
Trương Hằng và Malvin để ông ta đi vào, sau đó đun chút nước sôi để hãm trà.
Ba người ngồi xuống nói chuyện linh tinh một hồi, cuối cùng Goodwin cũng nói vào chủ đề chính.
Người bắn pháo da đen nhìn về phía Trương Hằng, miệng cười toe toét:
- Rosco đã về hưu, dự định tới nước Anh gặp con gái của mình. Chắc chắn ngươi đã biết chuyện này rồi, nhưng nếu vậy thì vị trí điều khiển cánh buồm trên Sư Tử Biển sẽ trống, thế nào, ngươi có hứng thú không?
- Ta à?
Trương Hằng hơi bất ngờ, bốn tháng qua Rosco không hề giấu giếm dạy hết bản lĩnh cho hắn, nhưng học cái đó không phải học một lần là xong, nhiều thứ không phải cứ hiểu là làm được. Lúc này hắn phải tích lũy thật nhiều kinh nghiệm, sau khi Rosco đi, Trương Hằng không phải người khống chế cánh buồm xuất sắc nhất trên Sư Tử Biển, ngay cả vị trí điều khiển cánh buồm này cũng vậy, các thủy thủ già là thủ hạ ban đầu của Rosco còn phù hợp hơn hắn.
- Tin tưởng vào chính mình một chút đi, bọn ta đều tin tưởng người, ngươi là học trò duy nhất của Rosco, sau khi hắn đi thì ngươi nên thay thế vị trí của hắn mới phải.
Goodwin khích lệ:
- Tin ta đi, trên thuyền không chỉ mình ta có suy nghĩ đó.
- Thật sao?!
Có lẽ Malvin chính là người hưng phấn nhất trong phòng, hiện giờ hắn đang ôm đùi Trương Hằng nên dĩ nhiên sẽ hi vọng sau này vị trí trên thuyền của mình có thể lên càng cao càng tốt. Chức vụ điều khiển cánh buồm dù ở trên con thuyền nào cũng là một chức vụ rất quan trọng, suy xét tới việc hai người vừa lên thuyền được hơn bảy tháng, không thể nghi ngờ hai người đã một phát bay cao.
Trương Hằng nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, hắn chỉ ngồi im một chỗ chờ thủ đoạn tiếp theo của người da đen. Quả nhiên ông ta đã nói tiếp:
- Đến lúc phải thay đổi, không biết ngươi thấy người lái tàu Auroff thế nào? Trên thuyền có không ít người cảm thấy quan hệ của hắn và thuyền trưởng quá yếu ớt, không thể giữ được lợi ích của thuyền viên. Nhất là nhóm người mới không được coi trọng đầy đủ, khi chúng ta chiến đấu xông lên phía trước, làm nhiều việc nhất nhưng lại không được ưu tiên lựa chọn chiến lợi phẩm. Các vị trí quan trọng trên thuyền căn bản đều bị những lão già kia khống chế, người mới rất khó ra mặt.
Goodwin ôn tồn, tình cảm nói:
- Ta không nói người già thì không làm tốt, yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần một hoàn cảnh công bằng hơn để tăng thêm tiếng nói của người mới trên thuyền, các ngươi thấy lời đề nghị này thế nào?
Trương Hằng bình tĩnh nghe người da đen đảm nhiệm chức bắn pháo, sau đó hỏi:
- Thế thì nhiệm vụ thay người mới lên tiếng này rơi xuống đầu ai?
Goodwin duỗi thẳng thân trên, miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng:
- Ta không phải người có dã tâm gì, nhưng nếu tất cả mọi người đã tin tưởng ta thì ta bằng lòng làm chút chuyện có ích cho mọi người.
- Ta định bụng khiêu chiến với Auroff vào lần ra biển tiếp theo, tới lúc đó sẽ có rất nhiều người ủng hộ ta, thực ra ta đã tranh thủ được hơn nửa số phiếu rồi, thắng lợi của chúng ta chỉ ngay trong tầm mắt mà thôi.
Con trai chủ nông trường ngồi một bên nghe mà máu nóng sôi trào, hận không thể nhào lên nắm tay người da đen bày tỏ lòng hữu nghị, nhưng Trương Hằng ngồi bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Tay của Goodwin lơ lửng giữa không trung mấy giây, sắc mặt ông ta chậm rãi thay đổi.
Trương Hằng nói với giọng lịch sự nhất có thể:
- Ta khá hài lòng với trạng thái hiện tại, tạm thời không có ý muốn thay đổi.
Goodwin vẫn còn nỗ lực cho tới cuối:
- Ta có thể hiểu, các ngươi vừa lên thuyền làm nửa năm nên không muốn đắc tội với người lớn tuổi trên thuyền, sợ bị trả thù ngược lại, nhưng các ngươi nên nhớ, một khi cuộc chiến đã bắt đầu thì không có ai thích phe trung lập cả.
Mặc dù người bắn pháo da đen nói rất uyển chuyển nhưng ẩn ý uy hiếp bên trong vẫn cực kì rõ ràng, ông ta đang cảnh cáo hai người đừng tưởng chỉ có Auroff mới trả thù những người phe đối lập.
Tim Malvin dâng lên tới tận cổ họng, hận không thể nắm bàn tay kia thay Trương Hằng.
Trương Hằng nghe vậy thì trầm lặng một lát, cuối cùng cũng vươn tay ra, Goodwin thấy sắp đạt được ý muốn thì khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng sau đó lại nghe thấy Trương Hằng nói:
- Xin lỗi, ta vẫn kiên trì với lập trường trước đó của mình, không muốn dính vào chuyện này.
Nụ cười trên mặt kẻ bắn pháo người da đen cứng đờ lại:
- Ngươi sẽ phải hối hận về lựa chọn của mình.
Ông ta nói xong thì liếc mắt nhìn Malvin đang đứng một bên khác:
- Vậy còn ngươi?
Con trai chủ nông trường hơi sợ, nhưng hắn đã đi theo Trương Hằng từ lâu rồi, lời nói uy hiếp trống rỗng kiểu này không đủ để hắn phản bội Trương Hằng. Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra, tại sao Trương Hằng lại muốn từ chối một cơ hội tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận