Thời Gian Chi Chủ

Chương 343: Bộ Phận Quan Trọng

Trương Hằng vừa dứt lời cuối cùng thì Tiến sĩ Steve cũng quay người lại, vuốt mái tóc rối bù: "... Ừm, dữ liệu của động cơ J2 là như vậy, các ngươi có thể so sánh với động cơ F1 ở đuôi, tiếp theo chúng ta sẽ xem xét vòng liên cấp, nó bao gồm 8 động cơ tên lửa nhỏ, có thể tách vòng với tầng tên lửa thứ hai, là bộ phận quan trọng của Saturn 5..."
Hơn một giờ sau, Trương Hằng cuối cùng cũng được thanh tĩnh trở lại, lời cảnh cáo của hắn xem ra đã có tác dụng, nàng kia không còn dây dưa với hắn nữa, không còn những tiếp xúc cơ thể mơ hồ, cũng không còn những lời thì thầm bên tai, Trương Hằng cuối cùng có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào giáo trình trong tay.
Đợi đến khi Tiến sĩ Steve giảng xong một tiết, thời gian đã đến sáu giờ hai mươi hai phút chiều, lão già đã kéo dài tiết học thêm hai mươi hai phút: "... Vậy hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đây." Nói xong, câu nói cuối cùng mà mọi người mong đợi nhất, hắn ta đã đóng giáo án lại, đẩy cửa phòng họp ra đi một cách tiêu sái.
Quần hùng trong phòng họp cũng như trút được gánh nặng, ngay cả những người trẻ tuổi trông có vẻ rất nghiêm túc khi nghe giảng, về sau cũng có chút không chịu nổi, liên tục học tập căng thẳng trong hơn hai giờ, không ngừng nhồi nhét kiến thức mới vào đầu, ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Gã lực điền tên Anthony đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn vai, lúc này một gã đàn ông lùn, hói đầu đi thẳng từ ngoài cửa vào, trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, hắn ta xóa sạch nguyên lý vật lý về lực đẩy tên lửa trên bảng đen, nhưng lại giữ lại chương đầu tiên ở phía trước, sau đó lại cầm phấn viết lên mấy chữ "Tổng quan về kỹ thuật công trình hàng không vũ trụ", mỉm cười nói.
"Chào mọi người, tôi biết thời gian của các bạn rất gấp, vậy nên thôi phần giới thiệu bản thân đi, chào mừng đến với lớp học về kỹ thuật."
"Khoan đã, khoan đã, ông có phải đi nhầm chỗ không?" Gã thanh niên có vẻ mệt mỏi nói một cách có vẻ mệt mỏi.
Gã đàn ông hói đầu nhìn đồng hồ của mình: "Ồ, còn bảy phút nữa, nhưng nội dung hôm nay khá nhiều, tôi thấy chúng ta có thể bắt đầu sớm hơn một chút."
"Nhưng vấn đề là... chúng tôi vẫn chưa ăn tối." Gã trung niên trông giống một trí thức cười khổ nói.
Vừa dứt lời, một chiếc xe đẩy thức ăn được đẩy vào từ bên ngoài.
"Không sao, các bạn có thể vừa ăn vừa nghe tôi giảng." Gã đàn ông hói đầu ân cần nói.
Hôm qua là ngày gì, hôm qua chẳng phải là mùng mười sao, còn có thể là ngày gì nữa?
Hai tiết học tiếp theo, phòng họp biến thành một hiện trường hỏa táng, bầu không khí trong lớp của các người chơi vô cùng uể oải, có điều so với tiến sĩ Steve trước đó, người đàn ông hói đầu ngược lại không dạy quá giờ, bởi vì lúc tám giờ rưỡi thượng úy lại đúng giờ xuất hiện ở cửa, vẫy vẫy tay.
- Thầy biết các em học môn lý luận tri thức đều có hơi mệt mỏi rồi, cho nên tiếp theo đây phân đoạn huấn luyện thể năng có thể sẽ giúp các em giải tỏa não bộ.
Lần này các người chơi nhất trí phát ra tiếng kêu rên, lúc trước khi thượng úy giới thiệu thời khóa biểu cho chương trình học lý luận đã có người sinh ra nghi vấn trong lòng, vì sao giữa tiết thứ ba và tiết thứ hai phải cách nhau đến ba tiếng rưỡi, dẫu sao thì phải biết rằng ngay cả vào lúc rạng sáng bọn hắn cũng đều bị xếp lịch học, không lý nào lại cho bọn hắn khoảng thời gian nghỉ giữa giờ xa xỉ đến như vậy.
Kết quả đúng như dự đoán, thượng úy không thèm đếm xỉa đến mấy tiếng kêu thảm thương khắp trời đất của các người chơi, lên tiếng:
- Bảy phút sau, chúng ta gặp nhau ở phòng tập thể thao, người đến cuối cùng sẽ phải thực hiện thêm năm lần động tác hít xà đơn.
Giọng nói của hắn vừa dứt thì toàn bộ người chơi đã xông ra khỏi phòng học, thế nhưng người chơi nữ duy nhất chạy chưa được hai bước liền ai da một tiếng, chàng béo chạy trước mặt cô do dự một chút, muốn đưa tay đỡ lấy cô, thế nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng ngón tay lại rụt trở về, dừng bước lại mở miệng nói:
- Cô không sao chứ?
- Không sao, chắc là không cẩn thận giẫm lên ai đó rồi, anh đi trước đi.
Cô gái lộ ra nụ cười có chút vất vả, đồng thời cởi bỏ một chiếc giày, vịn vách tường kiểm tra mắt cá chân của mình.
Chàng béo biết tình huống này không phải phép lắm, nhưng ánh mắt của hắn đặt trên chân của cô gái lại rất khó rời đi, nuốt ngụm nước miếng, lấy dũng khí nói:
- Muốn tôi cõng cô không?
- Anh thật tốt bụng. Có điều chỗ tôi cũng không có gì đâu, anh nhanh đến phòng tập thể thao đi, nếu không sẽ bị rớt lại phía sau người khác đấy.
Cô gái quan tâm nói.
- Ây da, tôi có chạy nhanh chăng nữa cũng chạy không lại người khác đâu.
Chàng béo cười khổ, đại khái trong cuộc sống bình thường của hắn cũng ít khi tiếp xúc với người khác phái, nhất là khác phái xinh đẹp thế này, hiện tại là lần đầu tiên trong đời hắn tiếp xúc gần như thế với một cô gái khác, thế nên trong lòng có đôi chút khẩn trương, xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi trên quần, hỏi dò:
- Hay để tôi dìu cô đi nhé.
- Cảm ơn.
Cô gái nói, sau đó thoải mái mà khoác cánh tay mình lên trên bả vai của chàng béo, ngừng một chút lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu:
- Chân Hư.
- A?!
Chàng béo nghe vậy có hơi kinh ngạc không hiểu.
- Tên của tôi.
- À à à, thật xin lỗi thật xin lỗi.
Chàng mập đỏ mặt, cũng không biết vì sao phải nói xin lỗi, cuối cùng lại vội vàng tự giới thiệu bản thân:
- Giả Lai, cũng là tên thật của tôi, tại thế giới hiện thực là nhân viên Tokyo.
- Fortune Global 500, là xí nghiệp lớn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận