Thời Gian Chi Chủ

Chương 858: Thiếu Niên

Tên thiếu niên tên Tiểu Phỉ nghe vậy lại ngồi xổm xuống một cách tức tối.
Sau đó Trương Hằng dẫn Bạch Thanh vào tiệm net, diện tích tầng một không lớn, tổng cộng chỉ có ba mươi máy, có lẽ vì vẫn còn là buổi sáng nên bên trong chỉ có bảy tám người chơi.
Ông chủ, cũng là bạn của Trương Hằng, là một người đàn ông béo nặng hơn hai trăm cân, ngồi trước quầy thu ngân, kiêm luôn vai trò của cô gái thu ngân, thấy Trương Hằng và Bạch Thanh đi vào, ông ta gật đầu với hai người: "Phòng riêng đã chuẩn bị cho hai người rồi, vip số 3."
"Cảm ơn." Trương Hằng gật đầu, đang định lên lầu thì đột nhiên nghe Bạch Thanh nói: "Lúc nãy vào đây em thấy ven đường có vẻ có người bán quả dương mai, em muốn ăn quả dương mai, được không?"
Trương Hằng và ông chủ béo nhìn nhau, ông chủ béo nói: "Ở đây tôi có dưa hấu và chuối."
"Không sao, em ra ngoài mua là được." Trương Hằng nói, có lẽ vì đã đến tiệm net, cảm thấy Bạch Thanh không thể chạy thoát được nữa nên tinh thần của Trương Hằng cũng thoải mái hơn nhiều, không còn như trước nữa, nói với Bạch Thanh: "Em lên trước đi, anh lên sau."
"Ừm." Bạch Thanh nói.
"Cứ coi đây là nhà mình, thoải mái đi." Ông chủ béo cũng nói thêm một câu.
Trương Hằng như một người bạn trai dịu dàng, tiễn Bạch Thanh lên tầng hai mới rời khỏi tiệm net.
Bạch Thanh đứng trên hành lang tầng hai, nhân xung quanh không có ai, nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh nhưng đáng tiếc là cô cũng không phát hiện ra khả năng trốn thoát, hơn nữa cô còn nhìn thấy camera ở phía bên kia hành lang, không dám nán lại lâu, cúi đầu đi vào phòng vip số 3.
Không giống như hành lang bên ngoài bẩn thỉu, phòng riêng được trang trí khá đẹp, có hai chỗ ngồi máy tính, ngoài ra còn có một chiếc giường nhỏ, dùng cho những người thức đêm ngủ nhưng trên ga giường có một số vết bẩn đáng ngờ.
Bạch Thanh nhìn một vòng, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bàn máy tính, nắm chặt trong tay, sau đó đứng bên cửa, áp sát người vào tường, đợi Trương Hằng mua quả dương mai lên.
Khoảng thời gian này đối với cô mà nói thật dài đằng đẵng.
Hơn nữa nói thật thì Bạch Thanh cũng không biết rằng nếu mình có thể đánh ngất Trương Hằng thì làm sao có thể trốn thoát khỏi tiệm net, ông chủ béo ở dưới kia rõ ràng cũng là người của bọn chúng, hay là cô có thể thử cầu cứu đám côn đồ bên ngoài cửa? Chỉ là Bạch Thanh không biết mình có gì có thể khiến những người đó động lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng, trên hành lang bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, mỗi tiếng bước chân như giẫm lên trái tim Bạch Thanh.
Sự việc đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhắm mắt lại, giơ gạt tàn thuốc trong tay lên.
Người bên ngoài gõ cửa hai tiếng.
Thấy trong phòng không có phản ứng, đợi một lúc thì trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra.
Còn Bạch Thanh đang đợi ở bên kia lúc này cũng nghiến răng đập vỡ gạt tàn thuốc trong tay nhưng tay cô chỉ hạ xuống một khoảng bằng nắm đấm thì đã bị người ta nắm chặt.
Sau đó người đó trực tiếp bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, Bạch Thanh giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của đối phương, còn khi cô vừa định há miệng hét lớn thì Trương Hằng đã bịt miệng cô lại.
"Là ta."
Bạch Thanh mở mắt nhìn khuôn mặt khiến cô cảm thấy sợ hãi, cơ thể run rẩy dữ dội hơn.
"Hỏi ta câu hỏi đó." Trương Hằng có chút bất lực nói.
Xác nhận Bạch Thanh gật đầu, Trương Hằng mới buông tay ra từng chút một.
"Ngươi... ngươi thích ta sao?" Bạch Thanh gần như run rẩy nói ra câu này, hàm răng trên dưới cứ va vào nhau.
"Xin lỗi, ta đến từ một thế giới khác." Trương Hằng đáp, nói xong buông tay xuống.
Tuy nhiên Bạch Thanh có lẽ đã bị dọa sợ, mặc dù không dùng gạt tàn thuốc bổ đầu ai đó nữa nhưng ánh mắt nhìn Trương Hằng cũng đầy vẻ không tin tưởng.
Trương Hằng chỉ vào cái túi trước áo sơ mi của Bạch Thanh mà cô sẽ không dùng đến, cô ta đưa tay vào, lấy ra một thiết bị theo dõi nhỏ bằng đồng xu.
"Xin lỗi, ta không nên để ngươi hành động một mình." Trương Hằng có chút áy náy nói: "Ta vẫn luôn cho rằng chúng chủ yếu nhắm vào ta, nếu muốn ra tay thì cũng nên ra tay với ta trước, hơn nữa chúng ta hẳn còn có chút thời gian nhưng không ngờ chúng lại hành động nhanh như vậy, còn ra tay cùng lúc ở cả hai bên."
"Chúng cũng ra tay với ngươi sao?" Bạch Thanh lúc này vẫn còn hơi hoảng hồn: "Ở trường học sao?"
"Ừ, tối qua thứ ta nhìn thấy ở tầng hầm kho số 3 hẳn đã nở ra nhưng theo lẽ thường thì nó vẫn phải trải qua một thời gian học tập mới có thể thay thế ta trong xã hội loài người nhưng những thứ đó xem ra đã không thể chờ đợi được nữa, vì vậy sáng nay đã ra tay với ta.
"Chúng gọi ta đến phòng hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng không có ở đó, trong phòng toàn là người của chúng, may là những thứ này chỉ xét về mặt sức chiến đấu thì không cao hơn người thường là mấy, hơn nữa cũng không có thủ đoạn tấn công gì đặc biệt."
Trương Hằng tuy nói nhẹ nhàng nhưng Bạch Thanh vẫn có thể nghe ra sự nguy hiểm trong đó.
"Thảo nào."
Sau đó cô nói:
"Hiệu trưởng Cao của Nhà thiếu nhi nói với ta rằng chuyện này từ đầu đến cuối đều là lời nói dối của ngươi, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi dùng những khối Lego ghép thành máy chụp C T thì có lẽ đã tin lời bà ta nhưng bà ta hẳn cũng nhìn ra ta không thực sự tin bà ta, vì vậy sau đó đã tìm người theo dõi ta, rồi sau đó... thứ đó xuất hiện, cải trang thành ngươi cứu ta, lúc đầu, ta thực sự tưởng đó là ngươi nhưng nó không thể nói ra mật hiệu giữa chúng ta."
Bạch Thanh vừa nói vừa khóc:
"Lúc đó ta sợ quá, chỉ có thể giả vờ không nhận ra nó, suốt đường ta vẫn luôn tìm cơ hội nhưng đều không chạy thoát được, người của chúng dường như ở khắp mọi nơi, nó đưa ta đến tận đây, ta còn tưởng ngươi đã bị bắt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận