Thời Gian Chi Chủ

Chương 176: Đêm Không Yên

Ban đêm, Trương Hằng một mình ăn xong bữa cơm trên bàn, mở ra một quyển du ký được lấy từ trên thuyền xuống, đọc một lát rồi lên giường đi ngủ.
Kết quả đến nửa đêm, hắn bị đánh thức bởi một tràng tiếng động lách ca lách cách. Trong bóng đêm, Trương Hằng cảnh giác mở to mắt, nắm lấy cây mã tấu bên cửa sổ. Hiện tại cả căn nhà chỉ có một mình hắn, cho nên tiếng động bên ngoài kia chỉ có thể là đang báo hiệu rằng có vị khách không mời mà tới nơi đây.
Hiện tại hắn đã có một vài kẻ địch núp sau bóng tối ở trên đảo, nhất là khi thấy mối quan hệ giữa Hàn Nha Hào và Hắc Thương đang ngày càng căng thẳng. Nhưng mà hai bên vẫn còn chưa trở mặt một cách triệt để. Lúc này là thời điểm cao triều, theo lý thuyết Malcolm sẽ không sử dụng biện pháp thấp kém như thế, nhưng Trương Hằng cũng sẽ không gửi hy vọng vào lý trí của kẻ thù.
Vì để tránh cho việc bản thân có thể trở thành cái đích bị bắn, ngay từ ban đầu Trương Hằng đã không thắp đèn, hắn dựa vào cửa gỗ, chăm chú nghe tiếng bước chân lên lầu, rồi dừng lại ở hành lang, đợi đến khoảnh khắc tinh thần của đối phương buông lỏng, thân hình của Trương Hằng mới bắt đầu chuyển động.
Cửa phòng ngủ đột nhiên đẩy ra, Trương Hằng từ phía sau vọt đến, thế nhưng bóng đen trên hành lang cũng phản ứng lại vô cùng nhanh, khi cảm nhận được mã tấu từ đối diện bay tới, kẻ đó không lùi phản tiến, nâng lên nắm đấm đập lại Trương Hằng.
Trương Hằng không ngờ đối phương lại hung mãnh như thế, tên khách không mời này rõ ràng ra tay chậm sau hắn, nhưng cú đấm kia lại nhanh hơn mã tấu của hắn, nếu để mặc như vậy, cái cằm của hắn sẽ bị nện bay trước khi mã tấu chém được đối phương, vì vậy Trương Hằng chỉ có thể thay đổi sách lược, thu đao đỡ quyền trước.
Sau đó hai người bắt đầu một trận đánh lộn trong bóng tối, nhưng đánh một hồi Trương Hằng bỗng có cảm giác quen thuộc. Trước đây, hắn đã từng tập luyện với thiếu nữ tóc đỏ khá nhiều lần, hai bên đều quen thuộc chiêu thức của đối phương, cho nên Trương Hằng có thể khẳng định là Annie cũng đã nhận ra hắn. Nhưng mà cô nàng này lại không hề có ý định dừng tay, ngược lại càng đánh càng hăng.
Trương Hằng chỉ vì hơi khựng lại một lát đã phải nhận hai cú vào ngực, không thể không giữ vững tinh thần, cố gắng ứng phó thế tiến công mạnh mẽ như thủy triều của Annie. Mãi đến mười lăm phút sau, khi thiếu nữ tóc đỏ cưỡi trên người hắn, đè chặt hắn xuống sản nhà, thì chiến đấu mới đến hồi kết thúc.
Trương Hằng không ngờ rằng trận đánh này lại có thể giúp kỹ năng Đao Thuật của hắn tăng lên Level 2, khi nhận được tin thông báo từ hệ thống, vẻ mặt hắn có chút như câm nín, mà người khác, Annie, thì lại đang thở hồng hộc, trên mặt đỏ bừng.
- Ngươi thua.
- Ê, sao không nói gì?
- Ngươi nửa đêm lén lút trở về chỉ là vì muốn đánh một trận với ta à?
- Dĩ nhiên không phải.
Annie buông cánh tay Trương Hằng ra, nhích cái mông, từ trên người hắn đứng lên:
- Ta trở về để nói với ngươi, ta bỏ căn phòng kia rồi.
- Hửm?
Trương Hằng nghe vậy có hơi bất ngờ:
- Có ổn không, đây không phải thứ ngươi hằng mơ ước sao?
- Trước đó ta cũng nghĩ đó là mơ ước của ta.
Annie tựa lưng vào vách tưởng:
- Khi còn bé, nhà ở, đồ ăn đều là bố ta cung cấp, mẹ ta vẫn phải luôn xem tâm tình của hắn mà sống. Khi đó ta chỉ nghĩ về sau nếu mình có nơi ở, là có thể có được cuộc sống tự do. Đó cũng là mục tiêu sau khi ta lên đảo. Hoàn thành được mục tiêu này thì sẽ đồng nghĩa với việc ta có thể độc lập sinh hoạt ở nơi đây.
- Ngươi đã làm những việc vô cùng phi thường tại cái thời đại này.
Trương Hằng nói, ở vùng đất Châu Âu lúc bấy giờ, dù là phụ nữ bản địa cũng có địa vị rất thấp, huống hồ một nơi toàn là hải tặc như Nassau. Mặc dù có sự trợ giúp của hắn, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì việc Annie có thể trụ lại được trên mảnh đất này đúng là một điều cực kỳ ghê gớm.
- Nhưng ta cũng không muốn rời khỏi đây.
Thiếu nữ tóc đỏ nói:
- Ta mua phòng ở là vì có thể sống một cuộc sống tự do, nhưng mà nếu sau khi có được phòng ở, ta lại không thể lựa chọn cách sống mà mình thích, thì đó căn bản không phải là tự do, đúng không? Ý của ta là, có phòng ở cũng rất tốt, có thể gác chân lên bàn, và không cần uống hết canh cũng rất tốt, nhưng ta không muốn bị những thứ đó trói buộc. Tự do chân chính thật ra không hề liên quan đến những thứ này, mà là liên quan đến quyền tự quyết định có thể sống theo lối sống nào dựa trên sự yêu thích của bản thân.
Annie nói xong, lại đẩy người nào đó ra đất, cởi áo của mình, rồi cưỡi lên thân người nọ.
- Ta thích ngươi. Ta không quan tâm ngươi thích ta hay người khác, cũng không quan tâm khi nào ngươi sẽ rời đi. Có lẽ một ngày nào đó phần tình cảm này sẽ biến mất, khi đó ta sẽ quyết định rời khỏi ngươi.
Thiếu nữ tóc đỏ dứt lời, trong đôi mắt của cô dường như đang có ngọn lửa thiêu cháy.
Do dự trong chốc lát, hai bàn tay kia rốt cuộc cũng chạm vào cơ thể cô, dịu dàng vuốt ve những vết sẹo lớn nhỏ trên làn da ấy.
- Xấu lắm à?
Annie hơi căng thẳng, khàn giọng hỏi.
- Không, chúng rất xinh đẹp.
Trương Hằng dừng lại một lát, vừa muốn nói sau này vẫn là không nên xông đến trước mặt mình như vậy nữa, nhưng mà nghĩ đến tính cách của Annie, tám phần mười lời của mình sẽ không có tác dụng gì, nên cuối cùng chỉ nói:
- Ngươi ở lại, ta rất vui.
Trương Hằng khó có được vài ngày nghỉ trong khoảng thời gian gần đây.
Có lẽ là chuyện ở kỹ viện được truyền ra, những người định đi gây sự với thuyền viên Hàn Nha Hào đều phải suy đi tính lại xem bản thân có chịu đựng được vị thuyền trưởng nào đó đập tiền hay không. Vì thế, những chuyện như tranh giành tình nhân, đánh nhau gây hấn đều giảm đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận