Thời Gian Chi Chủ

Chương 937: Kẻ Thù Giấu Mặt

"Ta tìm ra sơ hở của ngươi?" Bach nửa tin nửa ngờ, chủ yếu là trước đó hắn ta bị Trương Hằng áp chế quá thảm, căn bản không thấy được một chút khả năng chiến thắng nào, nhát kiếm đó hoàn toàn là liều mạng, kết quả cuối cùng lại thắng một cách khó hiểu, lại liên hệ đến biểu hiện không hề nổi bật của Trương Hằng trước đó trong trại huấn luyện, rất khó không khiến Bach nghi ngờ đối phương đang cố tình nhường nhịn.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Câu hỏi ngược lại chân thành của Trương Hằng khiến Bach cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải thực sự đã gặp may hay không, dù sao thì tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, Bach căn bản không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ theo bản năng vung ra nhát kiếm đó, có lẽ là Mars vào khoảnh khắc đó đột nhiên chiếu cố hắn ta, để hắn ta mèo mù vớ cá chết, giành chiến thắng trong trận đấu kinh tâm động phách này.
Nhìn vẻ mặt vui mừng như điên của những người bạn đồng hành, câu nói tiếp theo trong miệng Bach cũng không nói ra được.
"Ngươi cũng nên cùng họ ăn mừng đi." Trương Hằng đưa tay ra.
Bach do dự một chút, cuối cùng vẫn giao ra kiếm tập và khiên tròn nhỏ trong tay, điều này cũng có nghĩa là hắn ta chấp nhận kết quả cuối cùng này, cùng với thanh kiếm gỗ rơi trên mặt đất, Trương Hằng đặt những thứ này trở lại vị trí cũ.
Vì Bach đã nói rằng trận chiến này bất kể thắng thua thế nào thì chuyện của Varro cũng sẽ xóa bỏ, Trương Hằng đương nhiên cũng không quan tâm đến thắng thua, mà theo kế hoạch ban đầu của hắn là muốn âm thầm trà trộn vào trường đấu sĩ để trở thành người tự do, thua còn thích hợp hơn thắng.
Vì vậy, trận chiến này chính là kết quả tốt nhất mà hắn theo đuổi, mặc dù hắn đã thua nhưng từ ánh mắt mà những người Đức kia nhìn hắn, Trương Hằng cũng biết không cần lo lắng hiệp định đình chiến sẽ vô hiệu, bởi vì xét cho cùng, trường đấu sĩ là nơi xem nắm đấm.
Trương Hằng đã thể hiện sức mạnh, đương nhiên cũng giành được sự tôn trọng.
Theo Trương Hằng thấy thì rắc rối của Bach là dễ giải quyết nhất, ngược lại thì Varro bên kia vẫn phải xem chính hắn ta nhiều hơn.
Trương Hằng đối với Varro không có ấn tượng xấu, dù sao thì Varro là người đầu tiên mà hắn tiếp xúc trong Phó Bản, trước khi trở thành nô lệ, Varro là công dân La Mã, hiểu biết của Trương Hằng về La Mã ngoài lịch sử đã học trước đó, về cơ bản đều là từ miệng Varro mà biết, mặc dù rất nhiều thứ bây giờ không dùng được nhưng lần Phó Bản này tính cả 24 giờ thêm vào, đủ một năm rưỡi, Trương Hằng cũng không thể mãi ở trong trường đấu sĩ, hắn cuối cùng cũng phải ra ngoài, đến lúc đó những thứ này cũng có thể dùng được.
Còn bản thân Varro thì khá kỳ lạ, có thể vì công việc kinh doanh của gia đình là do cha truyền lại, hắn khá thành thạo trong việc định giá và buôn bán đồ cổ nhưng không giống như hầu hết các thương nhân khác là gian xảo, theo hắn ta nói thì công việc hàng ngày cũng khá đơn giản, đó là đi khắp các phố phường thu gom đồ cổ, sau đó mang về cửa hàng bán, hơn nữa phần lớn đều là khách quen.
Tính cách đơn thuần của hắn cũng khiến hắn sau này bị lừa gạt, tán gia bại sản, bản thân cũng trở thành nô lệ, mà sau khi biết được sự thật, Varro lại có vẻ đau buồn hơn chết, thậm chí còn không để ý đến cuộc chiến giữa Trương Hằng và Bach, đợi đến khi Trương Hằng trở về thì hắn không khóc nữa nhưng lại hoàn toàn khép mình, mất hết hy vọng, trong mắt chỉ còn lại sự tê liệt.
Hai tuần sau đó, mặc dù hắn vẫn luyện tập, ăn uống, ngủ nghỉ bình thường hàng ngày nhưng mọi người đều có thể nhận ra hắn đã hoàn toàn từ bỏ kỳ thi ngày càng đến gần, cũng từ bỏ cuộc sống của mình, như vậy thì chỉ còn một con đường là bị bán đến vùng quê.
Gabius cũng thực sự đang cân nhắc để Varro đến mỏ, thái độ của hắn ta, nếu kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì nhưng Bach lúc này lại tìm đến hắn, yêu cầu Gabius cho Varro thêm một chút thời gian, cũng không cần nhiều, chỉ ba ngày là được.
Gabius có chút bất ngờ, bởi vì theo hắn biết thì Bach và Varro không quen biết nhau lắm, không ngờ người Đức này lại cầu xin cho Varro nhưng Gabius cũng không từ chối Bach, bởi vì hành động thể hiện thiện chí này của Bach chắc chắn sẽ kéo gần mối quan hệ giữa hắn và những người khác, khiến hắn trở thành thủ lĩnh danh chính ngôn thuận của những người này.
Mặc dù các đấu sĩ đều là đối thủ cạnh tranh với nhau nhưng cũng không phải là không có tình bạn, đặc biệt là đôi khi còn hợp tác ra sân, sói đơn tuy mạnh nhưng nếu có sự trợ giúp của bầy sói thì sẽ càng dễ dàng hơn.
Gabius có chút tò mò là cái đầu đầy cơ bắp của Bach nghĩ ra chuyện này như thế nào nhưng bây giờ hắn còn có chuyện khác phải lo, cũng không nghĩ nhiều, việc đi hay ở của Varro chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Theo thời gian trôi qua, không biết bất giác đã hơn hai mươi ngày, thời hạn cuối cùng mà Marcus đưa ra đã ngày càng gần, quá trình huấn luyện của Bach cũng diễn ra thuận lợi như kế hoạch.
Nhưng chính vì vậy, vấn đề mới nghiêm trọng.
Bởi vì Gabius rất rõ ràng, theo kế hoạch bình thường, huấn luyện Bach thế nào cũng không thể nâng cao đến trình độ của Sisenatus, cho dù sau này có động tay động chân vào việc sắp xếp đối đầu, tìm một số đấu sĩ có danh tiếng lớn hơn thực lực để làm đối thủ cho Bach, tạo thế cho hắn ta nhưng lời nói dối thì luôn có ngày bị vạch trần, nâng càng cao thì đến lúc đó ngã càng đau.
Nếu không may thì Bach thậm chí còn mất cả mạng, đến lúc đó tổn thất của trường đấu sĩ sẽ càng lớn hơn.
Gabius thậm chí còn cân nhắc xem có nên đổi một đấu sĩ đã thành danh để nâng đỡ không, ví dụ như Habitus, hắn ta luôn có được sự ủng hộ không tệ, tỷ lệ thắng cũng không tệ, cách chiến đấu cũng rất đẹp mắt. Hơn nữa mặc dù tiềm lực không bằng Bach nhưng thực lực lại cao hơn Bach, có lẽ có thể để Habitus đứng đầu một thời gian, tạo cho Bach nhiều không gian phát triển hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận