Thời Gian Chi Chủ

Chương 344: Liên Minh Siêu Thị Tokyo

Chân Hư mở to hai mắt nhìn, hâm mộ nói.
Bản thân Giả Lai lại có chút ngượng ngùng.
- Không... Không phải, thật ra tôi chỉ là một ông chủ nhỏ của cửa hàng tạp hóa mà thôi, vừa gia nhập liên minh siêu thị Tokyo, trước cổng đổi tấm biển, vẫn là tự mình làm, cũng chỉ là gặp qua anh Đông trên ti vi.
- Dù sao thì tôi cảm thấy những người có thể làm ông chủ đều không hề đơn giản.
Chân Hư lại không có bất luận biểu cảm nào xem thường Giả Lai, hơn nữa còn chân thành nói:
- Vậy về sau tôi muốn ăn đồ ăn vặt, có thể đến cửa tiệm của anh được không...
Thế nhưng cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói lại càng lúc càng nhỏ:
- ... Giả ca, anh có thẻ miễn trừng phạt nhiệm vụ thất bại không?
- 800 điểm tích lũy, ngoại trừ những công hội lớn kia thì mấy ai có thể mua nổi chứ.
Chàng béo lắc đầu, hắn biết ý của Chân Hư là gì, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
- Xem ra vòng này hai chúng ta nhất định bị đào thải rồi.
Chân Hư thở dài.
Lúc này chàng béo ngược lại an ủi Chân Hư.
- Tôi vẫn có chút biết rõ năng lực và tình huống của mình đến đâu, biết mình chỉ có thể tới được đây thôi, nhưng cô còn có hy vọng, đừng từ bỏ chứ, kỳ thị nữ giới gì đó nói không chừng chỉ là bọn hắn muốn dọa cô mà thôi, không phải luôn nói người nước ngoài tự do nhất sao, vả lại Liên Xô đã đưa một nữ phi hành gia lên trời rồi, nước Mỹ nói không chừng cũng không cam chịu lạc hậu đâu.
- Giả ca, anh thật thiện lương, trước đó anh làm gì trong đoàn đội vậy, vì sao bọn họ lại từ bỏ anh.
- Ngày nay thiện lương thì có ích lợi gì.
Giả Lai tự giễu.
- Tôi học được cấp cứu trong phó bản đầu tiên, bởi vì thường xuyên lái xe chở hàng nên còn có kỹ năng điều khiển ô tô level 1, mặt khác tay nghề nấu ăn của tôi cũng rất tốt, bây giờ còn đang học tiếng Nga, có điều hiện giờ xem ra chẳng có tác dụng gì cả.
- Ai nói vô dụng chứ.
Chân Hư nhìn vào đôi mắt của chàng béo, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Giả ca, tôi có thể tin tưởng anh không?
- Đương nhiên.
Giả Lai cảm giác như có một luồng nhiệt từ cột sống xông lên cái ót, không chút do dự mà thốt ra hai chữ kia.
- Vậy hai chúng ta lập thành một đội đi, chỉ cần anh không chê tôi kéo chân sau của anh.
Chân Hư nói.
- Chúng ta cùng tiến cùng lui, hoặc cùng tiến lên số mười một Apollo, hoặc là dừng bước tại phó bản này.
Chàng béo nghe vậy chần chừ một lát rồi nói:
- Tất nhiên là tôi cầu còn không được, có điều hẳn là cô còn có thể tìm tới một đồng đội khác tốt hơn tôi.
- Anh quả nhiên là lần đầu chơi cá nhân. Giả ca à, bên trong phó bản mang tính cạnh tranh này, anh rất khó đi tin tưởng người chơi khác, tôi tình nguyện làm đồng đội với người hiền lành như anh, cũng không muốn bị người ta lợi dụng xong liền vứt bỏ, trên thực tế nhiều người trong phó bản cũng giống vậy, tôi chính là bởi vì bị đồng đội phản bội nên mới bắt đầu chơi theo cá nhân, tôi không muốn lại phải trải qua loại chuyện tồi tệ kia, cho nên tôi hỏi anh một lần nữa, anh có thể nhìn vào mắt tôi mà nói cho tôi biết anh có thể tín nhiệm được không?
Chàng béo dùng sức gật đầu, nhìn vào đôi mắt của Chân Hư, ngay từ đầu hắn chỉ muốn bày tỏ sự thành tâm của bản thân mình. Nhưng sau khi nhìn nhau vài giây, trong lòng của hắn lại dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, sự chú ý của hắn từ đôi mắt của Chân Hư bắt đầu chuyển rời đến chóp mũi của cô rồi môi của cô...
Nhất là cái cuối cùng, độ cong bờ môi của Chân Hư trông rất đẹp, còn có một chút bóng, bất tri bất giác gương mặt hai người càng lúc càng gần nhau, mắt thấy sắp chạm vào nhau, chẳng qua ngay giây sau, Chân Hư lại giống như người ở trong mộng mới tỉnh vội vàng né tránh.
Trong lòng chàng béo dâng lên một cảm giác thất vọng mất mát, cuống quít giải thích:
- Không, không phải, tôi không phải cố ý...
Chân Hư cắn môi, cúi đầu, lại không nói gì nữa.
Chàng béo không biết đoạn đường này mình đã đi đến phòng tập thể thao như thế nào, thẳng đến khi đi tới cửa, Chân Hư mới lại mở miệng:
- Giả ca, anh vào trước đi.
Giả Lai lắc đầu như đánh trống bỏi.
- Cô vào trước đi, khẳng định là bọn họ đều đến cả rồi, cô bị trẹo chân rồi, sao có thể làm động tác hít xà đơn được chứ.
Chân Hư hì hì bật cười một tiếng:
- Hít xà đơn dựa vào sức lực của hai tay và lực eo, trẹo chân sẽ không bị ảnh hưởng.
Chàng béo gãi gãi đầu.
- Dù sao cô đi vào trước đi, chúng ta đều là đồng đội cả rồi, tôi chăm sóc cô là lẽ đương nhiên mà, không cần khách khí với tôi.
- Giả ca à, chuyện này anh đừng tranh với tôi làm gì, tôi trẹo chân, hôm nay chắc chắn cũng không thể nào huấn luyện được, trừng phạt gì đó cũng không sao cả.
Chân Hư kiên trì nói.
Nhóm người Trương Hằng chỉ tốn thời gian chưa đến năm phút đã tới phòng tập thể thao ở lầu hai, đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh, phòng tập thể thao của NASA cũng không có sự khác biệt quá lớn so với phòng tập thể thao bình thường. Đương nhiên, phòng tập thể thao này nhắm vào đối tượng thập niên sáu mươi, diện tích không tính là quá lớn, bên trong ngoại trừ các loại khí giới ra còn có nửa cái sân bóng rổ, một bức tường leo núi.
Thấy thế rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở ra.
Huấn luyện thể năng không sử dụng dụng cụ kỳ quái gì cả, nhưng cường độ luyện tập lại làm cho rất nhiều người cảm thấy vật lý học hỏa tiễn cơ sở và công trình kỹ thuật phi hành vũ trụ hàng không dường như cũng không buồn tẻ gì cả.
Không giống với lớp lý thuyết trước đó, biểu hiện lần này của tráng hán có tên Anthony là tốt nhất, đẩy tạ nằm và đẩy tạ đứng đều xếp hạng nhất, thứ hai là Trương Hằng, người trẻ tuổi nhìn qua hữu khí vô lực xếp hạng thứ ba, từ trình độ sử dụng thuần thục các loại khí giới và tố chất thân thể của hắn để đánh giá thì hẳn là trong cuộc sống thường ngày có trải qua quá trình luyện tập thể thao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận