Thời Gian Chi Chủ

Chương 165: Phát Hiện Thuyền

- Phát hiện thuyền ở phía trước!
Vọng thủ la lên làm đánh thức không ít người, bọn hải tặc nghe vậy thì lập tức nhao nhao vọt ra từ trong khoang thuyền thủy thủ. Có người đến quần áo cũng không kịp thay, để trần hai cái chân chạy tới.
Mà Annie và Trương Hằng đã sớm đứng trên boong thuyền, người sau cầm trong tay một cái ống nhòm bằng đồng quan sát bóng đen xa xa.
- Thế nào rồi?
Giọng điệu Billy có chút căng thẳng.
- Tầm nhìn lúc này quá kém nên không thấy rõ chi tiết, vẫn chưa có cách nào xác định được có phải con tàu kia hay không.
Trương Hằng nói, đồng thời đưa ống nhòm trong tay cho một người cầm lái bên cạnh.
Thời tiết đêm nay không được tốt lắm, trên đỉnh đầu còn tựa như không có ánh sao, dưới tình huống như vậy mà vọng thủ còn có thể phát hiện được đối phương đã là một kỳ tích không nhỏ rồi, muốn có thêm thông tin nữa là một chuyện không có khả năng.
Lúc này còn cách bình minh gần bốn tiếng nữa, Trương Hằng cũng không có ý định mạo hiểm, một là bởi vì dưới loại tầm nhìn như bây giờ thì khai pháo là đang đánh cược vận may, vậy nên không cần thiết phải lãng phí đạn pháo, dù sao thì pháo bắn ra cũng đều là tiền cả. Hơn nữa, nếu lúc này khai chiến thì lỡ đâu không cẩn thận đánh chìm đối phương, trời lại tối như bưng thế này nên không thể kịp thời vận chuyển hàng hóa lên thuyền thì còn gây cười hơn nữa ấy chứ. Thế là Trương Hằng mở miệng nói:
- Trước tiên cứ theo sát nó đi đã, phải chú ý không nên tiến vào tầm bắn của đối phương.
Bọn người Billy cũng không có ý kiến gì về chuyện này, nếu như tin tức của nữ thương nhân không có vấn đề thì trên chiếc thuyền hương liệu kia cũng chỉ có hơn mười khẩu pháo 6 pound và pháo 9 pound, về mặt hỏa lực thì cũng kém xa Hàn Nha Hào. Dù sao đi nữa thì cũng không cần phải tấn công dồn dập vào nửa đêm, vẫn nên chờ đến ban ngày thì sẽ ổn thỏa hơn, dù gì bọn họ cũng đã truy đuổi lâu như vậy rồi nên cũng không cần phải vội vàng vào lúc này.
Trương Hằng tăng thêm vọng thủ, hai người một tổ, cứ một giờ thì thay phiên một lần và phải quan sát thật kỹ chiếc thuyền cách đây không xa kia. Những người còn lại thì cho bọn họ tiếp tục về nghỉ ngơi để chuẩn bị đại chiến sau bình minh.
Nhưng mà lúc này đa số hải tặc đã không còn buồn ngủ nữa, bọn họ lênh đênh trên biển hơn một tháng, bầu không khí bi quan trên thuyền càng ngày càng nồng đậm, rất nhiều người đã chuẩn bị tay không mà trở về, nhưng không ngờ tới lúc sắp buông bỏ lại thấy được hy vọng, thế là lại không nhịn được mà lo được lo mất. Sau khi trở lại võng thì có không ít hải tặc lăn qua lăn lại không ngủ được nên dứt khoát lấy vũ khí ra bảo dưỡng.
Sau đó lại qua thêm một khoảng thời gian, vọng thủ của đối diện có lẽ cũng đã phát hiện ra Hàn Nha Hào, rồi đột nhiên chiếc thuyền kia bắt đầu gia tăng tốc độ, bọn người Billy thấy vậy thì không những không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng. Phải biết là Hàn Nha Hào bây giờ còn chưa dâng cờ đen lên, hơn nữa tầm nhìn lại còn tồi tệ đến mức không chỉ có bọn hắn không nhìn thấy tình huống trên chiếc thuyền kia mà đối phương có lẽ cũng sẽ không biết được lai lịch của bọn họ.
Mà tại tình huống bây giờ, việc đối phương dứt khoát lựa chọn chạy trốn đã nói rõ lên một vấn đề, chính là trên chiếc thuyền kia nhất định có đồ vật với giá trị không nhỏ, cho dù không phải hương liệu thì chắc chắn cũng sẽ có những món đồ khác.
Hiện tại những người còn ở lại trên boong tàu thấy vậy thì đều không khỏi chấn động.
Sau khi chiếc thuyền kia chạy trốn một thời gian ngắn thì lại bất đắc dĩ phát hiện khoảng cách giữa mình và vị khách không mời phía sau chẳng những không bị kéo ra mà ngược lại còn không ngừng thu nhỏ lại.
Đến lúc này bọn họ cũng đã nhìn ra đại khái rằng phía sau đang truy đuổi bọn họ là một chiếc chiến hạm, mà bản thân bọn hắn chỉ là thuyền buôn vũ trang, hơn nữa còn đang chở đầy hàng hóa nên tốc độ tối đa chỉ đạt tới bốn đến năm hải lý mà thôi, căn bản không có cách nào trốn thoát được. Vậy nên bọn hắn đã dứt khoát cắn răng giảm tốc độ thuyền xuống, đồng thời xoay toàn bộ bánh lái qua bên trái thân thuyền, để lộ ra tất cả pháo bên cạnh mạn thuyền, chuẩn bị đánh một trận cuối cùng.
Nếu là giao thủ bình thường thì chiếc thuyền buôn vũ trang này nhất định không phải là đối thủ của chiếc chiến hạm phía sau, nhưng hiện tại ban đêm lại trở thành sự yểm hộ tốt nhất cho bọn họ. Lúc này ai cũng không thấy rõ ai nên liều mạng chính là vận may, nếu một phát đạn pháo mà có thể trực tiếp rơi vào kho thuốc súng của đối phương thì tình thế chiến đấu có thể lập tức nghịch chuyển.
Những người trên chiếc thuyền nọ đều hiểu rõ rằng lúc này đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ, một khi mặt trời mọc lên thì sẽ không còn phải lo lắng về thắng bại nữa. Nhưng mà điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là khi chiếc chiến hạm kia thấy thuyền bọn họ giảm tốc thì cũng cùng giảm tốc theo, cực kỳ giảo hoạt mà di chuyển qua lại ở gần đó, tựa như một con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi nhưng vẫn không nóng lòng phát động công kích.
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng chút một, tình cảnh của thuyền buôn bây giờ càng ngày càng bị động, muốn chiến cũng không được mà muốn chạy cũng không xong, tâm tình của những người trên thuyền lúc này cũng càng trở nên tuyệt vọng.
Mà cùng lúc đó, Hàn Nha Hào cũng đang có sự chuẩn bị cuối cùng cho trận đại chiến sắp tới.
Thủy thủ phụ trách cầm lái rất nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của thuyền trưởng, điều khiển Hàn Nha Hào sao cho một mực cắn chặt lấy con mồi phía trước, quanh quẩn một chỗ cách thuyền buôn đối diện một hải lý. Thuyền buôn nọ bắn mấy phát pháo thăm dò, nhưng đáng tiếc là đạn pháo rơi xuống nơi nào cũng không tìm được nên cuối cùng cũng chỉ có thể thu tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận