Thời Gian Chi Chủ

Chương 1796: Pháp Trận

An không phản đối, sắc mặt trở nên nghiêm trọng:
"Nếu lời ngươi nói là thật, ban tổ chức chắc chắn sẽ điều tra đến cùng."
"Vừa hay, trước mặt ngươi hiện tại có một cơ hội tốt."
Thor chu mỏ về phía phòng thay đồ của cửa hàng tiện lợi, trong ánh mắt ngạc nhiên của An, hắn nói:
"Ta chỉ đồng ý để hắn giết Seth, không nói sau đó sẽ thả hắn đi."
An nghe vậy mừng rỡ nhưng ngay sau đó dường như lại nghĩ đến chuyện gì khó nói.
Thor thấy vậy thì rất thoải mái:
"Ta cũng sẽ ra tay, coi như là bù đắp một số lỗi lầm trước đây của ta, ta biết mình đã gây ra rất nhiều rắc rối cho ban tổ chức nhưng ta vẫn chưa thể trở về cùng ngươi như vậy."
An biết đối phương nói đúng, hắn cũng có chút bất lực với điều này, ai bảo hắn thực sự không đánh lại được Thor, may mắn là mặc dù mất đi Thor và Seth vào đêm nay nhưng vẫn có thêm thu hoạch khác.
Nhưng ngay lúc này, tim An lại đập thình thịch, hắn ngẩng đầu, chú ý đến kim đồng hồ trên tường cửa hàng tiện lợi chỉ đúng 0 giờ.
Thor thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ:
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Vừa rồi có khu vực gần đây tốc độ dòng thời gian không đúng."
An trầm giọng nói, sở dĩ hắn có thể phát hiện ra vấn đề ngay từ đầu, là vì dù sao hắn cũng là vị thân chính của thần thoại Sumer, mặc dù trong thần chức không có mục thời gian nhưng thống lĩnh vạn vật vốn cũng bao hàm cả thời gian.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải là thần thời gian chính hiệu, cực hạn cũng chỉ có thể cảm ứng được thời gian xung quanh có thể có vấn đề, cụ thể là vấn đề gì, hắn lại không cảm ứng được. Tuy nhiên đến giờ hắn cũng không cần cảm ứng nữa, Thor sau khi hắn mở lời nhắc nhở thì lập tức xông vào phòng thay đồ của cửa hàng tiện lợi, kết quả chỉ thấy trên mặt đất là Seth bị phân thành nhiều mảnh, còn bên trong thì không còn bóng dáng của tên nhân loại kia.
"Hắn đã di rồi."
Sắc mặt của Thor cũng trở nên khó coi.
Dù sao đối phương cũng có thể rời đi ngay trước mắt hắn và An, hơn nữa hắn gần như không cảm nhận được, vừa rồi còn ở bên ngoài cùng An bàn bạc cách xử lý Trương Hằng.
An đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn cảnh tượng đẫm máu trong phòng thay đồ, dường như nghĩ đến điều gì, lẩm bẩm:
"Có thể khống chế thời gian, thân thủ lại xuất sắc như vậy... Có phải là Người Đại Diện của Chronos không?”
Thor không nói hai lời, lại nhảy lên mái nhà của cửa hàng tiện lợi, nhìn một vòng xung quanh, xác nhận trong tâm mắt quả thực không còn bóng dáng của Trương Hằng, cũng không chào hỏi An ở bên dưới, trực tiếp nhảy vào màn đêm.
Hắn tuy rằng hận nhóm người đã tấn công hắn trước đó nhưng trong lòng rất rõ ràng bây giờ chuyện quan trọng hơn vẫn là tìm được vợ mình, vì vậy thấy Trương Hằng đã biến mất, lại không có ý định cùng An đi tìm nữa, thế mà cứ thế tự ý rời đi. Ngay khi Thor và An đang tìm kiếm tung tích của Trương Hằng gần cửa hàng tiện lợi thì hắn đã quay trở lại nơi cách đó hàng nghìn dặm, bên ngoài trung tâm sức khỏe của Isis nằm sâu trong núi.
Lúc này vừa qua 0 giờ, Trương Hằng dừng xe trước cổng lớn nhưng hắn phát hiện ra rằng không giống như lần đầu tiên đến đây, cổng lớn của trung tâm sức khỏe lại đóng chặt, bên trong tối om.
Trương Hằng xách túi du lịch xuống xe, bấm chuông cửa.
Tuy nhiên, đợi khoảng năm phút, bên trong vẫn không có tiếng động, không có ai đến mở cửa, người hầu của Isis, cô gái Ai Cập kia cũng không thấy đâu.
Trương Hằng thấy vậy liền nhíu mày, lấy ra [Dây Thép Thú Cưng] mang theo bên mình, lắc lắc sợi dây thép, bảo nó đi làm việc, tuy nhiên sau khi [Dây Thép Thú Cưng] mở cánh cổng trước mặt hắn, Trương Hằng lại thu tay đẩy cửa lại.
Sau đó, hắn đổi hướng, men theo đường ống thoát nước bên cạnh trèo thẳng lên tầng bốn, đến trước một cửa sổ ở phía đông.
Trương Hằng nhớ rất rõ đây chính là phòng khách nơi hắn và Isis gặp nhau lần đầu tiên.
Mà vừa mới đặt chân xuống, trong bóng tối đã có một con dao găm lặng lẽ đâm về phía thắt lưng hắn, đồng thời, bên tai Trương Hằng còn nghe thấy tiếng cung vang lên, một mũi tên từ phía sau hắn bắn ra, mục tiêu chính là sau lưng hắn.
Một nhát dao, một mũi tên, một trước một sau, vừa vặn chặn hết mọi đường đi của hắn nhưng dù tình hình trước mắt nguy cấp, Trương Hằng vẫn không hề hoảng loạn, không kịp rút [Tàng Sáo] bên hông, chỉ dùng vỏ dao ngang ra, đẩy con dao găm trước mặt ra, sau đó mượn lực này, thân hình hắn lắc một cái, dịch sang bên trái nửa bước nhưng cũng tránh được mũi tên sau lưng.
Ngay sau đó, Trương Hằng lập tức rút [Tàng Sáo] ra, chém về phía cổ kẻ tập kích.
Nhưng ngay sau đó, đèn trong phòng lại sáng trở lại.
Kẻ tấn công hắn trước đó cũng đã lui ra xa ba bước, nhìn hắn với vẻ vừa cười vừa không cười nhưng lại là Isis. "Có ý gì?"
Trương Hằng cũng nhìn vào mắt Isis.
Bạn cần đăng nhập để bình luận