Thời Gian Chi Chủ

Chương 324: Không Phải Tôi !

- Đã nói là không phải ta! - Mã Nguy giả rên lên một tiếng - Ả ta làm mưa làm gió ở ngoài kia, kết quả một đứa chẳng làm gì như ta sao phải đội nồi cho ả? Ngay cả bề ngoài của [Mộng Cảnh Tử Vong] ta còn không biết thì lấy gì trả lại chứ?
- Ả?
Mã Nguy giả không có hứng thú trả lời câu hỏi này, phát tiết xong thì lại tiếp tục chạy:
- Tóm lại, ngươi chỉ cần biết ta không liên quan gì đến cô ta hết, à không, quan hệ vẫn là có, nhờ ả mà hiện tại ta không vào được phó bản đây này.
Thẩm Hi Hi còn muốn hỏi về mối quan hệ giữa Mã Nguy giả và Trương Hằng, nhưng mà báo động trong lòng bỗng xuất hiện. Hai người còn thiếu chút nữa là đã chạy đến được bãi đỗ xe, nhưng mà bức tường của ký túc xá du học sinh phía bên tay trái lại xuất hiện dấu hiệu hòa tan.
Thẩm Hi Hi quyết định một cách nhanh chóng:
- Thay đổi, đi đến tòa nhà Cần Tư.
- Cần Tư là cái quái gì? - Mã Nguy giả phát điên - Nè, ta không phải là học sinh trường các ngươi nhé.
- A, xin lỗi, bên này - Thẩm Hi Hi kéo Mã Nguy giả chuyển hướng, người sau đã mệt đến sắp nằm sõng soài trên mặt đất.
Thứ kia chỉ là không muốn hai người rời khỏi trường học được mà thôi, vì vậy mặc dù canh phòng cửa trường rất chặt chẽ, nhưng bãi đỗ xe cách cổng trường không gần, nên nó không để ý lắm.
Nhìn thấy hai người chạy về phía tòa Cần Tư, nó cũng lập tức đi theo.
Thẩm Hi Hi nhiễu một vòng, nắm chặt thời cơ nã một phát súng vào thứ kia khi nó thoát từ vách tường này sang vách tường khác, rồi lập tức quay đầu chạy về phía bãi giữ xe.
Kế hoạch của cô nói riêng thì không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Hi Hi lại vô tình đánh giá cao thể lực của Mã Nguy giả. Nếu như cô cũng chứng kiến ba phút liều mạng của đối phương giống như Trương Hằng, có lẽ cô cũng sẽ cảm khái trên thế giới này lại có người có thể lực nát bét như vậy.
Hồi nãy chạy đến tòa nhà Cần Tư, Mã Nguy giả đã có chút choáng váng, không thể phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, từ đầu đến cuối đều là nhờ Thẩm Hi Hi kéo. Lúc thấy tòa Cần Tư còn nghĩ đã đến đích, nào ngờ chỉ là giai đoạn làm nóng người, tiếp theo sẽ còn một đoạn đường đào mạng chào đón mình.
Lần này, Mã Nguy giả thật sự không động đậy nổi, che ngực dừng lại, ngồi xổm xuống đất, lắc đầu như trống bỏi:
- Không chạy, không chạy, ngươi không cần lo cho ta, chạy trước đi.
Thẩm Hi Hi cũng rất bất đắc dĩ, Mã Nguy giả dù nhẹ đến mấy thì cũng là một người trưởng thành. Cô không thể vác người nọ lên vai giống Trương Hằng được, nhưng mà đối phương đã từng cứu cô một mạng, cô không thể bỏ mặc làm lơ không cứu đối phương.
Trong khoảng thời gian dây dưa này, thứ đồ kia đã đuổi đến sau lưng, nhưng đúng lúc này, phía trước cũng có một ngọn đèn xe xuất hiện.
Hoàng Vũ cùng chiếc Mercedes đen của hắn đã tới!
Khoảng cách hai bên vốn không tới 30 mét, nhưng mà do trước đó từng xảy ra việc lái xe vào trường tông phải học sinh nên về sau trường học không cho phép xe hơi chạy thông vào khuôn viên trường. Con đường kết nối khuôn viên và bãi đỗ xe cũng được lắp thêm hai cây trụ sắt. Từ đó về sau, ngay cả nhân viên dạy học cũng chỉ có thể đi bộ từ bãi đỗ xe vào phòng làm việc hoặc lớp học.
Nhưng cái thứ này rõ ràng không ngăn được Hoàng Vũ. Hắn thấy Thẩm Hi Hi gặp nguy, liền lái chiếc Mẹc đã sửa xong của mình lao vụt về phía bên này, đồng thời mạnh mẽ đánh vô lăng qua trái, chiếc Mẹc đen trực tiếp lái lên bồn hoa bên cạnh, nguy hiểm sượt qua trụ sắt.
Cùng lúc đó, Thẩm Hi Hi kéo lấy Mã Nguy giả lăn qua một bên, chiếc xe trực tiếp vượt qua hai người lao thẳng đến bãi chất lỏng màu đen kia.
Kết quả một giây sau lại thấy đầu xe bị lõm đi vào một mảng lớn, bãi chất lỏng kia lại một lần nữa cố hóa bản thân thành thể rắn trong khoảng thời gian rất ngắn.
Chiếc Mercedes đen của Hoàng Vũ gần như là đâm thẳng vào vách tường. Vách tường dưới lực va chạm xuất hiện vài vết nứt, nhưng chúng nó rất nhanh đã được thứ chất lỏng màu đen kia sửa chữa hoàn toàn, không còn gì lưu lại, giống như mới.
Hoàng Vũ sớm đã nhảy ra khỏi xe nên không bị thương, lăn hai vòng trên đất rồi lại bò lên, thấy thế liền ngẩn người, còn không kịp đau lòng chiếc xe của mình, vẻ mặt đã thay đổi ngay lập tức:
- Lỗi như vậy thì làm sao xử nó được?!
- Tấn công vật lý gần như không có hiệu quả với nó, nhất định phải tìm được nhược điểm mới ra tay.
Thầm Hi Hi nói:
- Trước đó chúng ta không tra ra được truyền thuyết hay nguồn gốc về nó, chứng tỏ thứ này hẳn không quá cường đại, rất mâu thuẫn với trạng thái bây giờ của nó. Nó chắc chắn có điểm yếu nào đó.
Lại thấy bức tường kia bắt đầu hòa tan, Mã Nguy giả cười khổ nói:
- Tường xi-măng thì có nhược điểm gì chứ, máy ủi à?
Trước kia, trong đầu Hoàng Vũ đều là anh hùng cứu mỹ nhân, phong cách lên sân khấu của hắn cùng hoàn toàn đáp ứng được điều đó. Nhưng bây giờ, hắn lại có chút hối hận đến quá sớm. Trên thực tế, hắn vẫn luôn không hoàn toàn tán thành đề nghị đi giải quyết mối nguy từ những thứ siêu tự nhiên của Thẩm Hi Hi. Khi đó chơi phó bản đã đủ nguy hiểm, hiện tại còn phải quan tâm đến thế giới thực.
Người bình thường đều hận bản thân mãi mãi đừng đụng đến những chuyện này, bọn hắn mặt dù biết về sự thật của thế giới nhiều hơn so với những người kia, không ít người còn có được đạo cụ trò chơi, nhưng mà rốt cuộc vẫn là thân thể máu thịt, việc chiến đấu như thế này có tính nguy cơ quá cao.
Nhưng mà danh vọng của đối phương trong đoàn đội rất lớn, những quyết định của cô vẫn luôn được đa số thành viên ủng hộ. Cho dù Hoàng Vũ có bất mãn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chôn trong lòng, huống hồ bản thân hắn cũng có hảo cảm với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận