Thời Gian Chi Chủ

Chương 71: Phòng tuyến Mannerheim chào đón ngươi (13)

Trừ rèn luyện bắn súng, trượt tuyết Trương Hằng cũng không bỏ qua, chỉ là cái sau không thuận lợi như vậy, kỹ năng trượt tuyết của Simon mặc dù không tệ, thế nhưng kém xa kỹ năng bắn của nàng, hơn nữa trên người còn có vết thương không thể cử động mạnh, cho nên đa số thời gian nàng chỉ có thể lặng nhìn Trương Hằng luyện tập. Maggie ở lại 2 ngày, về sau không chịu nổi công việc phiên dịch khô khan này chạy mất tăm. Cũng may Trương Hằng và Simon giao lưu cũng chỉ cơ bản giới hạn trên học tập, coi như ngôn ngữ không thông, còn có thể dựa vào khua tay múa chân hiểu được đại khái, đương nhiên đa số thời gian 2 người đều im lặng. Trương Hằng tập bắn súng, Simon thì ngồi chỗ khác nhìn. Có bông tuyết từ trên ngọn cây bay xuống, rơi vào trên chóp mũi của nàng, để cho nàng nhịn không được hắt hơi một cái. ...
Trừ cái đó ra Trương Hằng còn phát hiện Simon bắt đầu học tiếng Anh, nàng tìm Maggie làm giáo viên, học câu nói đầu tiên là "Ngươi có thể hôn ta một cái không" . Thời điểm buổi sáng rời giường đánh răng, Trương Hằng nghe được câu này suýt thì nuốt xuống nước xúc miệng, sau mới biết được Simon muốn nói buổi sáng tốt lành, là Maggie cố ý trêu cợt nàng. Trương Hằng từng có ý nghĩ học tiếng Phần Lan, dù sao có thể tự do giao lưu không phải chuyện gì xấu. Nhưng tiếng Phần Lan phụ âm ít, từ đơn dài, nguyên âm phong phú, ngữ pháp rất phức tạp, thuộc một trong ngôn ngữ khó học tập nhất. Mà phó bản lần này khác trước, nhất định phải nhanh tăng kỹ năng bắn súng và trượt tuyết, không có nhiều thời gian như vậy để học tập ngôn ngữ. Đương nhiên, học tập theo hệ thống mặc dù không khả thi lắm, nhưng một ít từ ngữ thường dùng vẫn có thể đột kích một thoáng, nhất là giống như nổ súng, ngừng bắn, rút lui, yểm hộ loại hình thuật ngữ chiến thuật, còn có một số từ đơn xuất hiện tần suất cao trong sinh hoạt hàng ngày... Trương Hằng cũng không cầu có thể hợp thành một cái câu hoàn chỉnh, chỉ cần có thể biểu đạt ra ý của mình, bị người nghe hiểu là được, cứ như vậy độ khó học tập ngược lại là đơn giản hóa không ít. Thế là người bận rộn nhất căn cứ trở thành Maggie, vừa dạy Simon tiếng Anh, quay đầu còn phải dạy người nào đó tiếng Phần Lan.
Thời gian này Trương Hằng trải qua rất tốt, hắn từ một người ngoài ngành chưa từng động vào súng luyện thành một tay xạ kích có tốc độ cùng chính xác nhất định, đồng thời còn có thể giẫm lên xe trượt tuyết xuyên qua rừng cây, tiến bộ vẫn là rất lớn, mặc dù cùng đội viên du kích chân chính không có cách nào so sánh, nhưng Maggie tới xem qua mấy lần cũng vì tốc độ tiến bộ của hắn mà tấm tắc khen.
Cái này đương nhiên không thể tách rời quan hệ với việc Simon không giấu giếm gì chỉ dạy hắn, không biết có phải do hắn đã từng tập bắn cung nên trên phương diện dùng súng cũng có chút thiên phú, đáng tiếc hắn nghĩ muốn tăng kỹ năng bắn súng lên Level 1 tại nơi đây là thất bại. Tại ngày thứ 13 hắn tới căn cứ, vết thương của Simon tốt lên không sai biệt lắm, kỳ thật nếu như không phải là bởi vì muốn cho Trương Hằng thêm thời gian luyện tập nàng khả năng đã rời căn cứ từ hai ba ngày trước.
Đội du kích nhận được tin tức của thôn dân phụ cận, cách bọn họ không xa có một đội quân Liên Xô đang hành quân gấp, đội trưởng ria mép triệu tập tất cả đội viên du kích trong căn cứ, nghĩ muốn tiêu diệt tất đội quân Liên Xô này, mọi người đối với cái này tự nhiên cũng không có ý kiến, Simon cũng xin hành động.
Trương Hằng không tham gia hội nghị quân sự lần này, nhưng hắn có thể cảm nhận được đội viên du kích xung quanh hưng phấn, bọn họ lần lượt lau vũ khí của mình, kiểm tra balo của mình, tụ cùng một chỗ thảo luận gì đó. Không khí trong căn cứ thay đổi, ngay cả cơm trưa cũng phong phú hơn thường ngày rất nhiều, Simon dùng sứt sẹo tiếng Anh mới học từ Maggie nói bọn họ có nhiệm vụ. Trương Hằng cũng dùng sứt sẹo tiếng Phần Lan trả lời một câu tốt với Simon. Sau khi cơm nước xong hai người cùng đi tới chỗ Onhard lĩnh đạn và bốn ngày lương khô, trừ cái đó ra Trương Hằng còn lĩnh được một bộ trang phục ngụy trang, để cho hắn không cần lại mặc quân phục Liên Xô màu kaki giống cái bia sống. Muốn nói hiện tại không khẩn trương là nói dối. Dù sao hắn sắp phải ra chiến trường, khác với đội viên du kích Phần Lan, Trương Hằng không thù không óa với những người lính Liên Xô, cũng không có xung đột lợi ích, nhưng song phương lại chẳng mấy chốc sẽ sử dụng bạo lực, có lẽ đây chính là chiến tranh tàn khốc, ai cũng bị dòng lũ thời đại cuốn vào, thân bất do kỷ.
Trương Hằng đem vật dụng vệ sinh cá nhân với một cuộn băng cầm máu nhét vào trong ba lô, cùng thịt khô rau quả khô bên trong tách ra, Simon còn có chút lo lắng trạng thái tinh thần của hắn, thời điểm thu dọn vẫn luôn liếc trộm người nào đó, nhìn vẻ mặt của đối phương không khác mấy so với lúc luyện tập, nàng cũng dần dần yên lòng. Trương Hằng hết sức rõ ràng nơi này không phải phòng sách ấm áp, không phải thư viện buổi chiều rải đầy ánh nắng, có thể an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa tiến hành nhân văn suy nghĩ lại chuyện đã qua, một khi đi đến chiến trường, trừ loại người bật hack như Desmond Doss ngàn năm mới gặp, đại đa số người đều chỉ có hai loại lựa chọn, giết người hoặc bị giết. Cùng đạo đức không quan hệ, đơn thuần vì sinh tồn.
Trương Hằng khoác ván trượt tuyết cùng M28 lên vai, Simon đã đứng ở ngoài cửa đợi, sau khi nhìn thấy hắn chần chừ 1 chút , sau đó dùng động tác vụng về cho hắn một cái ôm ngắn ngủi, mở miệng nói:
"Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Loại cảm giác này rất kỳ quái, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trương Hằng được con gái nói như vậy, hơn nữa càng kỳ quái chính là hắn phát hiện bản thân rất khó phản bác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói "Ta cũng thế."
Hai người cũng không đi cùng các đội viên khác, bởi vì trước đó Simon vẫn luôn hành động một mình, khi nàng còn bé đều trong núi lẻ loi đi săn, gia nhập đội du kích cũng không tổ đội, lần này vì cứu Trương Hằng nên mới lần đầu tiên chỉ định người cộng tác. Nhưng nàng vẫn không quá thích ở chung như cũ, 2 người duy trì 1 mét khoảng cách. Đến ban đêm, Trương Hằng gọi Simon, bắt đầu chuẩn bị cơm tối, trải qua một năm rưỡi sinh hoạt trên hoang đảo, trình độ nấu ăn của hắn cũng có chỗ tiến bộ, nhất là xử lý nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng không tệ, bởi vậy chủ động nhóm lửa, gánh vác chức trách nấu nướng.
Simon nhìn đống lửa ngẩn ngơ, không biết nghĩ đến cái gì, đỏ mặt lên, ban đầu ngồi yên tĩnh ở đó, nhưng bây giờ lại trở nên đứng ngồi không yên, thế là ra dấu cho Trương Hằng đi xung quanh tuần tra. Cái này cũng không phải là một cái cái cớ thật hay, bọn họ vừa rời đi chỗ đóng quân không lâu, còn cách quân Liên Xô tương đối, trừ tuần lộc nhảy ra trong rừng cây, xung quanh trong phạm vi mấy chục dặm chỉ sợ không có những sinh vật khác, nhưng có lẽ chính là như vậy mới khiến cho Simon càng thêm cảm thấy quẫn bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận