Thời Gian Chi Chủ

Chương 212: Kí Ức Đánh Mất

Người lái thuyền nghe vậy nhưng vẫn còn hơi lo lắng.
- Nhưng nếu chúng ta ra tay với bọn hắn thì có thể sẽ phá vỡ quy củ trên đảo hay không? Không phải ngươi nói nơi này có không ít nhân vật lợi hại sao? Hình như con thuyền mà chúng ta phong tỏa tối nay là thuyền Vidar của Hắc Vương Tử, ta nghe nói số người của họ cũng không kém chúng ta, mà cả đám người đều dũng mãnh thiện chiến.
- Đừng nên nhầm lẫn quan hệ chủ thứ, Rose, đại bản doanh của chúng ta không ở nơi này. Trước đó có người liên hệ với chúng ta để chúng ta xuống tay với nữ nhân kia nên chúng ta mới có thể đến nơi này. Chúng ta không thể ở đây lâu, ta mặc kệ người dùng thủ đoạn gì, phải xây thuyền xong với tốc độ nhanh nhất cho ta. Một khi Khô Lâu Hào được xây xong thì chúng ta lập tức ra tay, giết tên kia và tất cả người hắn quen biết, chém đứt đầu hắn ném vào trên quảng trường trong thành, để tất cả mọi người trên đảo đều biết kết quả đụng đến ta sẽ thế nào. Sau đó chúng ta lập tức lên đường, rời khỏi nơi này.
- Vâng, thuyền trưởng.
Ở phía bên kia, Karina đang nhìn Trương Hằng với vẻ mặt kích động. Cô không ngờ người này lại trở lại Nassau vào thời điểm quan trọng nhất. Sau khi lên bờ đã giải quyết được rắc rối cho cô, không chỉ cứu thuyền viên trên Vi Phong Hào mà còn đòi lại được hàng hóa trên thuyền và thuyền vận tải của cô.
Lúc này nữ thương nhân mới phát hiện sự tồn tại của Hàn Nha Hào quan trọng thế nào với cô. Khoảng thời gian Trương Hằng không có ở đây, mặc dù cô cũng phát triển không tệ lắm nhưng vẫn có chút nơm nớp lo sợ. Mãi cho đến khi người này trở về, nỗi lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng vơi xuống. Bởi vì cô biết biết, cho dù có xảy ra chuyện khó khăn gì thì người đàn ông trước mặt này cũng đều có cách giải quyết.
Kể từ khi lên đảo, cô giống như bước vào bầy sói vậy, tinh thần luôn duy trì sự căng thẳng cao độ, buộc mình phải giữ sự mạnh mẽ kiên cường. Bởi vì chỉ có như vậy thì cô mới không bị coi là con mồi. Chỉ có khi ở cùng Trương Hằng, cô mới cảm thấy có thể thoải mái một chút. Rõ ràng thời gian hai người quen nhau cũng không tính là dài nhưng Karina cũng không biết vì sao, lòng tin tưởng của mình đối với người đàn ông trước mắt này đã gần như mù quáng.
Nữ thương nhân bước nhanh đi đến trước mặt Trương Hằng, trong mắt mang theo vẻ mừng rỡ.
- Muốn nói gì thì để sau hẵng nói, trước tiên cử người giúp ta theo dõi chặt chẽ nhóm người kia, có động tĩnh gì thì phải lập tức đến nói cho ta.
Trương Hằng mở miệng nói.
Mà lúc này Honegger cũng dẫn người về đến trên bờ cát. Trước đây không lâu, ông ta mới nhận được sự đảm bảo từ Wilton, không bao lâu sau khi ông ta rời đi thì đã nghe thấy tiếng pháo từ phía bên kia cảng. Honegger nghĩ là Wilton xem lời ông ta như gió thoảng qua tai, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận, vừa chạy về phía này vừa ra lệnh cho người của mình đến thành lũy để tiếp tục điều người đến.
Nhưng khi đi được nửa đường thì lại phát hiện ra Khô Lâu Hào cũng chỉ là người bị hại. Honegger đi lên bãi cát, nhìn thấy Trương Hằng đứng ở chỗ đó thì cau mày nói.
- Vừa rồi là thuyền của ngươi khai hỏa?
Trương Hằng gật đầu.
- Chúng ta không nên vi phạm bất kỳ quy tắc nào trên đảo, ta chỉ muốn giúp Karina tiểu thư đòi lại những thứ thuộc về cô ấy mà thôi.
- Các ngươi đã đánh lén một con thuyền đang đậu trong cảng mà chưa có sự cho phép, không cần ta phải nói thì ngươi hẳn cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Honegger lạnh lùng nói.
- Nếu như ta không đưa ra hình phạt cho ngươi thì những con thuyền đỗ trong cảng cũng không còn an toàn nữa.
- Chúng ta đã tấn công một con thuyền không rõ lai lịch trong cảng, con thuyền này đã cướp bóc của các thương nhân chợ đen trên đảo, lại càng không cần phải nói, chỉ một khắc vừa rồi bọn họ mới nã pháo vào Nassau.
Trương Hằng nói.
- Cho nên nghiêm túc mà nói thì vừa rồi chúng ta chỉ đang trợ giúp đảo tiến hành phòng vệ mà thôi.
Honegger cười một tiếng.
- Ngươi cho rằng ta nhìn không ra sự khác nhau giữa hai chuyện này sao?
- Trên thực tế, chúng ta đã loại trừ các mối nguy hiểm đến an toàn trên đảo.
Giọng nói của Hắc Vương Tử Sam từ nơi không xa truyền đến, hắn ta vừa ngồi trên thuyền nhỏ tới gần bên bờ vừa mở miệng nói:
- Thật ra đây là chủ ý của ta. Ta không thích những tên mới tới kia, bọn hắn vừa lên đảo đã quá ồn ào cho nên ta mới quyết định hợp tác cùng thuyền trưởng Trương Hằng để cho bọn hắn một bài học. Để bọn hắn từ nay về sau có thể ngoan ngoãn một chút, cũng để bọn hắn sau này đỡ gây rắc rối cho ngươi.
- Ta chỉ là có chút hiếu kỳ. Hiện giờ trên đảo còn có chuyện gì mà các ngươi không dính vào sao?
Honegger chuyển ánh mắt qua nhìn Hắc Vương Tử Sam, mặt không chút thay đổi nói.
- Nếu không thì hội nghị lần sau, hai chúng ta đổi công việc cho nhau, ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ thành, duy trì trật tự trên đảo, còn ta sẽ tiếp tục làm thuyền trưởng của ta. Nói đến chuyện này thì hình như đã sáu bảy năm rồi ta chưa từng ra biển, hiện giờ ta cũng có chút hoài niệm những ngày tháng sinh sống trên biển, mặc dù ăn chẳng ra gì cả nhưng ít nhất không có những chuyện như này xảy ra mỗi ngày.
- Ta không cảm thấy trên đảo này có người nào có thể thay thế được ngươi. Người nơi này kính trọng nơi, Honegger tiên sinh, chỉ có uy vọng của ngươi mới có thể khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Hắc Vương Tử Sam chân thành nói.
- Ta cực kỳ hoài nghi cách nói của ngươi.
Honegger hừ một tiếng, nhìn sang Trương Hằng đang đứng ở một bên. Nhưng nể mặt Hắc Vương Tử Sam nên ông ta cũng không truy cứu chuyện vừa rồi, chỉ là trước khi đi lại cảnh cáo Trương Hằng một lần nữa.
- Ta không quan tâm đến mâu thuẫn của ngươi và Liên Minh Hắc Thương nhưng hy vọng hai bên đều có thể kiềm chế lại, giải quyết mọi chuyện trong phạm vi quy tắc, ta không muốn lại thấy những chuyện tương tự xảy ra nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận