Thời Gian Chi Chủ

Chương 223: Ngọn Lửa Trái Tim

Ba người bước vào phòng ngủ của vị bác sĩ trẻ tuổi trên tàu, đầu tiên đập vào mắt là những mẫu vật thực vật và bản phác thảo dày đặc trên tường, sau đó là quần áo và giày ủng vương vãi trên sàn nhà.
Vincent có vẻ ngượng ngùng, hắn ta chưa kịp dọn dẹp nơi này, nhưng đối với một người độc thân mà nói, thực ra phòng ngủ của hắn ta cũng không đến nỗi tệ, thời gian Trương Hằng ở trường nội trú đã từng thấy nhiều ký túc xá tệ hơn thế này.
Chỉ liếc nhìn hai lần, Trương Hằng đã rời mắt khỏi những mẫu vật thực vật đó, sau đó hắn ta ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ sàn nhà, có một vài chỗ trước đó có vết nước, bây giờ vẫn còn hơi ẩm, có lẽ là nơi vị khách không mời mà đến dừng lại lâu hơn, bao gồm cả tủ và trước giường.
Ngoài ra, Trương Hằng còn nhặt được hai mảnh vỏ sò nhỏ trên sàn nhà, cùng một mảnh vảy, điều này dường như cũng chứng thực câu chuyện mà vị bác sĩ trẻ tuổi trên tàu đã kể trước đó, còn về mùi tanh mặn, vì thông gió nên đã nhạt đi nhiều.
Trương Hằng lại đi đến bên cửa sổ, đây cũng là nơi vị khách không mời mà đến ra vào, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây không rõ tên, nhưng một trong số đó đã bị đổ, bên dưới là một khu vườn nhỏ.
"Được không?" Trương Hằng liếc nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi trên tàu, sau khi được hắn ta cho phép, hắn ta trèo lên bệ cửa sổ, từ đó nhảy xuống vườn.
Trương Hằng thử giẫm hai chân xuống đất: "Ngươi thường tưới nước bao lâu một lần?"
"Ừm, một tuần một lần, lúc ra ngoài ta sẽ nhờ Nettie, lần trước nàng ta tưới nước là năm ngày trước."
Nettie cũng là vợ của Billy, sau khi Vincent chuyển đến đã giúp hắn ta rất nhiều, đây cũng là lý do khiến Vincent đồng ý đến làm bác sĩ trên tàu Raven sau khi Billy mở lời.
Trương Hằng đi một vòng trong vườn, thấy gần đó còn có mấy hộ dân, sau đó cùng Annie đi từng nhà hỏi thăm, đáng tiếc là không thu được thông tin gì hữu ích. Chỗ ở của Vincent bị đột nhập vào đêm khuya, lúc này mọi người thường đã ngủ say, cũng không có ai nhìn thấy bóng người khả nghi mà vị bác sĩ trẻ tuổi trên tàu mô tả ở gần đó.
Bữa trưa được ăn tại nhà Billy, tinh thần của Vincent vẫn còn có chút hoảng hốt, rõ ràng những chuyện xảy ra đêm qua đã kích thích hắn ta không nhẹ, mãi đến khi vị bác sĩ trẻ tuổi trên tàu được Billy cho phép đồng ý cho hắn ta ở nhờ nhà mình hai ngày mới lộ ra vẻ biết ơn, phấn chấn hơn một chút.
- Ngươi cho rằng thứ tối hôm qua xông vào trong nhà Vincent không phải là quái vật gì sao?
Annie hỏi sau khi rời khỏi nơi ở của Billy.
- Ngay từ đầu khi nghe hắn ta miêu tả thì quả thật ta cũng tưởng rằng đồ vật trên chiếc tàu ma kia tìm đã tìm đến hắn ta nhưng sau khi đi đến xem xét nơi ở của hắn ta thì ta lại càng có khuynh hướng nghiêng về quan điểm này hơn.
Trương Hằng đưa vỏ sò trong tay ra.
- Cái gì đây?
Annie nhận lấy rồi nhìn ngắm hồi lâu nhưng không thể nhìn ra có cái gì đáng giá chú ý cả.
- Loại vỏ sò này đến từ vùng phụ cận hải vực và cực kỳ phổ biến trên các bãi cát ở Nassau.
- Ừm, nghe ngươi nói như vậy dường như ta cũng có chút ấn tượng. Có vẻ như Harry đã nhặt được một đống đồ chơi này nhưng đại khái ta không thể lý giải được sự yêu thích của hắn ta.
Annie nói.
- Còn có cả vảy cá nữa.
Trương Hằng cũng đưa cả vảy cả ra.
- Đây là vảy cá của kim thoa ngư và cũng là một trong những loài cá mà ngư dân vùng biển này thường xuyên bắt được.
- Tại sao ngay cả chuyện này ngươi cũng biết vậy?
Thiếu nữ tóc đỏ sợ hãi nói.
- Chà, ta đã từng nghiên cứu qua một số loài cá nên đây không phải là trọng điểm.
Khi vòng phó bản thứ nhất kết thúc, Bell đã dạy qua cho Trương Hằng về một số loại cá để ăn thường gặp, sau khi trở về hắn cũng tìm kiếm một số tài liệu trên mạng nên hiện tại các chủng loại cá mà hắn có thể nhận ra đã vượt qua hai trăm loại.
- Nhưng không phải chiếc thuyền kia lúc nào cũng du đãng sao? Nếu như vậy thì chuyện nó xuất hiện ở vùng phụ cận cũng không phải là chuyện không thể nào.
- Ngươi nói không sai.
Trương Hằng nói.
- Cho nên sau đó ta đã đi kiểm tra sân nhỏ của Vincent, hắn ta nói một tuần hắn ta tưới nước một lần mà lần cuối cùng Nội Thảo giúp hắn ta tưới nước là năm ngày trước. Khi ta hỏi Nội Thảo thì biết được rằng khoảng thời gian gần đây ở trên đảo không có mưa, đất trong sân nhỏ nhà hắn ta cũng đã chứng minh được điều này, tuy nhiên lại có một nơi là ngoại lệ.
- Là gì?
- Ta vẫn đang suy nghĩ về những điều lúc trước Vincent đã nói sau khi ta nhìn thấy nhà của hắn ta. Hắn ta nói rằng vào thời điểm hắn ta nhìn thấy tên đó thì hắn giống như vừa mới từ trong nước chui lên bởi vì quần áo tên đó ướt sũng. Thế nhưng khoảng cách từ nhà của Vincent đến đường ven biển cũng không gần nên nếu như vật kia thật sự đến từ chỗ sâu trong biển cả thì cho dù là đang đêm khuya, nó cũng sẽ phải chấp nhận những nguy hiểm không nhỏ trên suốt quãng đường đi từ bãi cát như trước. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là trong một khoảng cách dài như vậy thì nước biển trên người hắn chắc chắn phải không thừa lại quá nhiều mới đúng.
- Loại chuyện thế này không có cách nào phán đoán bằng thường thức được. Không có cách nào biết được rằng hắn có khả năng bị nguyền rủa hay không, mà dường như khi ta còn bé ta cũng đã nghe qua về một số câu chuyện giống như việc vĩnh viễn duy trì trạng thái ngâm nước này rồi.
Annie nhún vai.
- Ta sẽ cân nhắc đến khả năng mà ngươi nói. Nếu đúng như vậy thì tốc độ của những giọt nước nhỏ xuống từ trên người hắn chắc hẳn cũng không có gì khác nhau cả nhưng trên thực tế trong hoa viên lại có một góc có bùn đất hoàn toàn khác biệt, chúng vô cùng ẩm ướt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận