Thời Gian Chi Chủ

Chương 262: Giải Pháp Táo Bạo

Sau khi tìm thấy Harry rồi nhận được tin Jarvis phản bội thì lúc nào tinh thần và cơ thể hắn ta luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ. Mãi cho đến khi mối nguy hiểm biến mất, cơ thể hắn ta cũng giống như hoàn toàn bị rút khô, không còn cảm giác được một chút sức lực nào.
Trong tình huống hỏa lực hải quân chiếm ưu thế tuyệt đối và hải cảng gần như đã bắt đầu bị phong tỏa hoàn toàn, chỉ với mười mấy người bọn họ dưới sự dẫn dắt của Trương Hằng lại thật sự điều khiển được Hàn Nha Hào thoát khỏi sự phong tỏa, sau đó bỏ lại đám truy binh ở phía sau lưng, thành công gánh vác trận bão tố kinh khủng này.
Trong thời gian này mỗi một bước đều tràn đầy nguy hiểm nên tất cả mọi người đều phải dùng hết toàn lực nhưng cho dù như vậy thì vẫn còn rất nhiều vận khí giúp bọn họ có thể đi được đến bước này. Đặc biệt là trận bão tố kia đến vừa đúng lúc, nếu như chậm hơn một chút thì Hàn Nha Hào sẽ lập tức bị hai chiếc thuyền vũ trang kia đánh chìm, mà điều càng khó có thể tưởng tượng hơn nữa chính là Hàn Nha Hào có thể bình an vô sự vượt qua trận gió lốc này.
Khi sắc trời dần sáng, trên bầu trời phía xa xuất hiện một vệt trắng bạc, những thuyền viên say rượu kia cuối cùng cũng lần lượt tỉnh dậy từ trong cơn mơ. Có rất nhiều người trên boong tàu nhưng ánh mắt Dufresne quét một vòng rồi cuối cùng vẫn rơi vào bóng dáng đang đứng im lặng sừng sững ở phía đuôi thuyền kia.
Khi người kia nói rằng hắn sẽ dẫn tất cả mọi người về nhà, Dufresne còn tưởng rằng hắn chỉ đang trấn an cảm xúc của đám thủy thủ. Nói cho cùng trong tình huống lúc đó, thuyền trưởng Trương Hằng nhất định phải ổn định cục diện trước nhưng điều mà hắn ta không ngờ được chính là đối phương lại thật sự hoàn thành được lời hứa của mình. Quả thật hắn đã dẫn dắt Hàn Nha Hào chạy thoát trong một tình huống không còn bất cứ hy vọng nào cả.
Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác ở vị trí của hắn cũng không thể làm được những việc mà hắn đã làm vào tối hôm qua.
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi những gì con người có thể làm được, đủ để được xưng tụng là một phép lạ. Điểm này cũng có thể nhìn ra từ trong ánh mắt sùng bái của các thủy thủ xung quanh.
Nhưng trên mặt Trương Hằng cũng không có nhiều vẻ vui mừng. Dufresne nghỉ ngơi một lúc để hồi phục một chút sức lực, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Hằng. Dựa theo ánh mắt của hắn thì nơi đó hẳn là hướng của đảo Anh Vũ nhưng đã lái ra xa như vậy rồi thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì được.
- Bọn họ... Còn có cơ hội không?
Trương Hằng lắc đầu.
- Lần này hải quân đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, lại có tên Jarvis làm nội ứng nên lần này chúng ta đã gặp phải tổn thất rất lớn. Nếu như đám người Hắc Vương Tử Sam muốn sống sót thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui vào trung tâm hòn đảo. Nhưng việc này vẫn nằm trong ý muốn của hải quân, hải quân bên này không cần làm bất cứ chuyện gì mà chỉ cần đợi khoảng hai tuần rồi trở lại đảo. Đến lúc đó thứ mà bọn họ phải đối mặt cũng chỉ là một đám hải tặc vô cùng suy yếu.
Dufresne nghe vậy thì im lặng, thật ra hắn ta đã sớm đoán được kết quả này. Đây cũng là lý do tại sao bất luận Trương Hằng có thế nào cũng phải mang Hàn Nha Hào rời đi bởi vì kết quả của trận chiến này đã sớm được định đoạt trước cả khi giao chiến.
Mặc dù số lượng người tham gia giao chiến và hỏa lực của hai bên không hề kém nhau nhưng căn bản đây không phải là một trận đọ sức công bằng. Giữa lúc hải tặc trên đảo đang chè chén say sưa thì bị người khác đánh lén mà bọn họ lại cách xa thuyền của chiến, không có bất kỳ một chuẩn bị nào, đầu óc cũng bị tê liệt vì rượu. Trong trạng thái như vậy mà bị ép phải ứng chiến thì có thể thấy rõ được thắng bại.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy người ghi chép sổ sách mới được chiêu một trên thuyền đang vội vàng đi tới.
- Thuyền trưởng, Dufresne tiên sinh, các ngươi tốt nhất đến đây xem một chút.
Người này lo lắng nói.
Trương Hằng và Dufresne nghe vậy thì đi xuống kho hàng cùng với người ghi chép sổ sách. Lúc này nước biển bên trong đã sắp được rút cạn hết, ngoại trừ một chút ẩm ướt ở bên ngoài thì về cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường. Tuy nhiên sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc, vây xung quanh trước một thùng nước ngọt.
Dufresne đưa tay vớt bọt nước ở bên trong lên rồi cho vào trong miệng nhưng hắn ta lập tức phun ra ngay sau khi nếm phải một hương vị mặn chát rồi mở miệng hỏi.
- Có bao nhiêu?
- Vận khí của chúng ta không tốt. Trước đó có hai viên đạn pháo rơi vào khu vực cất giữ nước ngọt của chúng ta phá hủy khoảng bảy, tám thùng nước ngọt, còn có một số thùng gỗ bị tổn hại. Mặc dù lúc đầu không có chuyện gì nhưng nước vừa vào trong khoang thuyền thì đã cạn hết, mặt khác rượu Rum trên thuyền cũng không còn thừa nhiều bởi vì chúng ta đã lấy ra ba mươi thùng cho bữa tiệc lần trước.
- Còn có chuyện này sao?
Vị quan tiếp liệu nhìn thấy người ghi chép sổ sách nói được một nửa rồi nuốt ngụm nước miếng thì cau mày nói.
- Còn có những chiếc bánh quy được cất ở nơi này cũng bị ngâm trong nước biển. Bọn ta đã giải cứu được một phần trong số đó nhưng phần còn lại có lẽ không thể ăn được nữa.
- Cho nên hiện tại đồ ăn và nước ngọt dự trữ trên thuyền còn đủ cho chúng ta đi thuyền bao lâu nữa?
- Đồ ăn vẫn còn tốt nhưng không có bánh quy và các món như khoai tây thịt muối, mặt khác trên thuyền cũng có thể tổ chức nhân thủ bắt cá. Nếu như tiết kiệm được một chút thức ăn thì chắc chắn có thể chúng ta có thể cầm cự đến khi quay về Nassau nhưng nước ngọt thì có khả năng chỉ đủ cho chúng ta uống trong bốn ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận