Thời Gian Chi Chủ

Chương 665: Kỹ Năng Sống Còn

Lúc này, cô ta cũng cúi đầu, nhìn vào ngực mình, nơi bị viên đạn xuyên qua, vẻ mặt có vẻ hơi ngạc nhiên, một lúc sau ngẩng đầu lên nói: "Ngay cả khi ngươi đoán được ta là người của Quang Hồ, ngươi cũng nên nghe ta giới thiệu ý định đến đây trước khi nổ súng chứ."
"Lúc trước các ngươi đặt bẫy đối phó với ta cũng không hỏi ý định của ta." Trương Hằng đáp.
Hắn biết Quang Hồ sẽ chủ yếu phòng ngừa kỹ năng bắn tỉa của hắn, vì vậy người phụ nữ mặc áo trắng bình an vô sự cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ không biết đó là năng lực của người đại diện hay tác dụng của đạo cụ trò chơi, để kiểm tra điều này, Trương Hằng không khách sáo, trực tiếp không chào hỏi gì đã bóp cò.
Cho đến khi bắn hết đạn trong ổ đạn, cơ thể của người phụ nữ mặc áo trắng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ lắc đầu sau đó, dường như không đồng tình với cách làm của Trương Hằng: "Điều này cũng hơi quá hỗn loạn rồi."
Đến lúc này, Trương Hằng cũng có thể xác định, khả năng phòng ngự đạn của đối phương rất có khả năng là năng lực bẩm sinh, bởi vì nếu là đạo cụ thì lúc này hẳn cũng đã vượt quá số lần sử dụng rồi, chỉ không biết năng lực của cô ta có giống với trạng thái biến thân thành người khổng lồ nước của tên đeo khuyên tai trước đó hay không, nếu vừa có thể vô hiệu hóa đạn vừa có thể đỡ được đòn tấn công cận chiến thì sau đó Trương Hằng chỉ có thể trông chờ vào [Mũi tên Paris] phía sau.
Người phụ nữ mặc áo trắng không vội ra tay, cũng không có ý định rút thanh kiếm bên hông ra, chỉ đứng tại chỗ chờ Trương Hằng kết thúc đợt tấn công, sau đó mới lại lên tiếng: "Ngươi là bạn của đứa trẻ kia sao?"
Mặc dù đối phương không nêu đích danh nhưng Trương Hằng biết đứa trẻ mà người phụ nữ mặc áo trắng nhắc đến chính là Thẩm Hi Hi, hắn có thể nhận ra rằng lần này Quang Hồ phái người đến dường như có xu hướng giải quyết vấn đề bằng cách đàm phán hơn, vì vậy hắn cũng không ra tay nữa, hắn sau mười hai giờ đêm tối nay mặc dù liên tục giết chóc nhưng cũng là vì muốn giải quyết tình thế khó khăn mà Thẩm Hi Hi và Liên hợp thể của cô ta đang phải đối mặt, nếu như đối phương có ý định đàm phán, hắn cũng không ngại nói chuyện trước.
"Chỉ cần Quang Hồ chấm dứt việc tấn công Liên hợp thể, không truy cứu chuyện tối qua nữa, vậy thì ta cũng có thể dừng tay, đảm bảo không động đến người của các ngươi nữa." Trương Hằng lên tiếng.
Tuy nhiên, sau đó lời nói của người phụ nữ mặc áo trắng lại khiến hắn sửng sốt.
"Mặc dù xét về góc độ cá nhân, ta rất trân trọng việc làm của ngươi tối nay nhưng rất tiếc, cho dù Quang Hồ có thể chấp nhận điều kiện của ngươi thì ta cũng không thể chấp nhận, vậy thì đổi một đề nghị khác thế nào?"
"Đề nghị gì?"
"Ngươi tối nay dừng tay, sau này nếu chúng ta gặp lại, ta có thể đảm bảo không ra tay với ngươi." Người phụ nữ mặc áo trắng nói.

"Đừng vội từ chối." Người phụ nữ mặc áo trắng nói: "Nếu ngươi thực sự là bạn của đứa trẻ đó thì càng nên nghe lời ta, hãy rút khỏi cuộc chiến này."
"Tại sao?"
"Ta rất trân trọng hành động dũng cảm khi ngươi đứng ra bảo vệ bạn mình, thực sự nhưng đáng tiếc là không phải mọi chuyện trên thế giới này đều có thể chia sẻ với người khác, đôi khi ngươi phải học cách tự mình gánh chịu tất cả, có những con đường chỉ một người có thể đi, có những trận chiến chỉ một người có thể đánh, đây là cuộc chiến của cô ấy, không phải của ngươi."
"Cuối cùng ngươi là người của phe nào?" Trương Hằng cau mày nói.
Trên thực tế, đây cũng là câu hỏi mà từ rất lâu trước hắn đã muốn hỏi, trước đây đối phương từng nói rằng ngay cả khi Quang Hồ có thể chấp nhận đề nghị ngừng bắn thì cô ta cũng sẽ không chấp nhận, Trương Hằng vốn cho rằng đó là vì giữa người phụ nữ mặc áo trắng và Thẩm Hi Hi có mâu thuẫn không thể hóa giải nhưng bây giờ xem ra có vẻ không phải như vậy.
Trương Hằng có thể nghe ra trong lời nói của cô ta có sự ca ngợi dành cho Thẩm Hi Hi nhưng mặt khác, cô ta lại chặn trước mặt Trương Hằng, không để hắn tìm ra tên trốn trong khách sạn, rõ ràng là không muốn kết thúc cuộc chiến này.
"Ta không phải người của 'phe nào', ta không phải người của Quang Hồ, cũng không phải người của Liên Hợp Thể." Người phụ nữ mặc áo trắng nói: "Ta chỉ đi trên con đường của riêng ta mà thôi."
"Thế thì con đường của ngươi có hơi bá đạo rồi." Trương Hằng nói: "Còn muốn quản người khác đi thế nào sao?"
Người phụ nữ mặc áo trắng cười nói: "Ta có thể không quan tâm người khác đi thế nào nhưng đứa trẻ đó thì ta chắc chắn phải quan tâm, bởi vì cô ấy đi trên con đường giống ta."
Trương Hằng nhướng mày: "Ngươi không phải con người?"
Mặc dù lời mô tả của đối phương có phần trừu tượng nhưng nghe vào tai Trương Hằng chỉ có một ý nghĩa, sắc mặt hắn khẽ động: "Ngươi đang chọn người đại diện, dùng cách này sao?"
"Ngươi rất nhạy bén nhưng tiếc là chúng ta không phải người cùng đường." Người phụ nữ mặc áo trắng nhàn nhạt nói: "Mặc dù ngươi cũng có hành động chính nghĩa nhưng từ việc trước đây ngươi không hỏi gì đã trực tiếp nổ súng có thể thấy rằng ngươi chỉ lựa chọn đi cùng chính nghĩa khi chính nghĩa không tổn hại đến lợi ích của ngươi, thực tế trong lòng ngươi không có bất kỳ tín ngưỡng và niềm tin nào."
"Chính nghĩa? Ngươi là Themis hay Astraea? Không, ngươi là Justitia." Cuối cùng Trương Hằng cũng có thể xác định được thân phận của người tới.
Vị thần đại diện cho công lý mà Trương Hằng nghĩ đến đầu tiên chính là nữ thần luật lệ và trật tự trong thần thoại Hy Lạp cổ đại Themis, bà là người vợ thứ hai của Zeus, trật tự trên đỉnh Olympus do bà duy trì, hầu hết các bức tượng về bà đều có vẻ mặt nghiêm nghị, một tay cầm đĩa, một tay cầm quyền trượng, còn Astraea là một thiếu nữ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay cầm sấm sét và đuốc, đồng thời cũng là nữ thần của các vì sao và sự trong sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận