Thời Gian Chi Chủ

Chương 311: Màn Nhảy Ấn Tượng

Mà lúc này, Trương Hằng mới đi được một nửa thang cuốn đã nhảy xuống trong tiếng thán phục của nhiều người.
Hắn chỉ tốn mười mấy giây để đi từ tầng năm xuống tầng hai, hai chân vững vàng đặt xuống đất. Hai em gái đang ngồi uống trà sữa cách đó không xa nhìn mà sững sờ, sau đó hình như nghĩ ra cái gì, kích động lôi điện thoại ra định quay lại một cảnh đặc sặc hệt như một màn biểu diễn này, nhưng Trương Hằng không nhảy thang cuốn nữa mà chạy về phía cửa hàng Only.
Khoảng cách giữa hai bên không xa, nhưng ở giữa có một khoảng sân vườn trống, Trương Hằng nhất định phải chạy vòng nửa hành lang mới tới nơi được.
Dĩ nhiên con Kumamoto Kuma kia để ý thấy hắn, nhưng nó không hề tỏ ra hốt hoảng gì, chỉ đứng chống nạnh nhìn Trương Hằng. Cái miệng rộng và hai má đỏ ửng của nó trông đặc biệt ngứa đòn.
Kumamoto Kuma chờ mãi tới khi Trương Hằng chạy vượt qua bảy tám cửa hàng, cách nó còn khoảng ba mươi mét mới chậm rãi xoay người đi vào cửa hàng Only sau lưng, lần nữa thoát khỏi tầm nhìn của Trương Hằng. Nhưng điều này cũng khiến nó hết đường lui.
Cửa hàng Only ở tầng hai không có cửa sau, hay nói cách khác, Kumamoto Kuma muốn chạy ra thì cần phải đi bằng đường cũ, mà Trương Hằng chỉ mấy vài giây là chạy tới trước cửa hàng, đồng nghĩa với việc nó đánh mất hoàn toàn khả năng trốn thoát.
Trương Hằng nhìn thấy Kumamoto Kuma kéo một gian phòng thử đồ rồi đi vào trong, vì thế hắn cũng phóng về phía gian thay đồ đó.
Hành động này của hắn khiến một nữ nhân viên trong cửa hàng giật nảy mình, Only vốn là cửa hàng thời trang nữ, rất ít phái nam vào đây. Dù có thì cũng đi chung với bạn gái, còn như Trương Hằng là một người đàn ông xông tới hùng hùng hổ hổ như vậy thì ai nhìn thấy cũng vô thức cảm thấy sợ hãi.
Những người khác có thể tránh sang một bên, nhưng nhân viên tư vấn lại không thể, nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì tiến lên nói:
- Tiên sinh, ta có thể giúp gì cho ngài không?
Nàng còn chưa nói xong, Trương Hằng vẫn bước thẳng vào trong. Vươn tay kéo tấm rèm che phòng thử đồ. Nữ nhân viên tư vấn thấy vậy thì bị dọa hoảng, tưởng mình gặp phải biến thái nên suýt nữa đã hét lên.
Phòng thử đồ trong cửa hàng Only là kiểu phòng thường gặp nhất, một phòng nhỏ rộng khoảng hai mét vuông, phía trước được ngăn bởi tấm rèm để khách hàng có thể thay quần áo. Nhưng phần rèm chỉ che được phần quan trọng, phía trên và phía dưới vẫn nhìn thấy được.
Trương Hằng kéo rèm ra thì nhìn thấy đỉnh đầu và phần chân rèm là bắp chân và bàn chân của Kumamoto Kuma, có lẽ người bên trong đã cởi bộ hóa trang ra, rồi nâng cái đầu gấu lên đỉnh rèm.
Khi Trương Hằng kéo thẳng rèm ra thì lại không nhìn thấy một ai trong phòng thử đồ.
Trang phục hóa trang Kumamoto Kuma tựa như mất đi lực chống, đổ ập xuống mặt đất dưới lực tác dụng của trọng lực.
Tiếng thét của nữ nhân viên đi đằng sau sắp tràn lên tới cổ họng thì dừng lại, ngạc nhiên nói:
- Người đâu rồi?
Trương Hằng không trả lời, ngồi xổm xuống, xốc bộ hóa trang kia lên rồi giũ mạnh, một tờ giấy nhỏ rơi từ trong ra.
Trương Hằng mở tờ giấy, nhìn hàng chữ nhỏ bên trên: Trả đồ lại cho các ngươi, thân tình nhắc nhở, nhân viên an ninh trong khu trung tâm tổng hợp sắp tới rồi, cố gắng đừng để bị bắt ra như tên biến thái ha. Phía sau còn kèm thêm một câu viết bằng tiếng Nhật: Cố lên !
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Trương Hằng nhận được tin nhắn mà Hayai Tori gửi tới.
- Tìm được ví tiền rồi, kỳ quá, sao lại ở trên bàn của người khác được? Rõ ràng ta chưa từng đi nơi nào cả, nhưng hộ chiếu quan trọng nhất lại không thấy.
Trương Hằng nghĩ tới tờ giấy, tên đó chỉ viết "Trả lại cho các ngươi" chứ không phải "Trả lại cho nàng". Vì thế Trương Hằng đã sờ vào túi của mình, quả nhiên tìm thấy hộ chiếu của Hayai Tori ở bên trong.
Nhưng lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, vừa rồi hắn nhảy khỏi thang cuốn đã bị bảo an chú ý tới. Nhưng phiền phức nhất vẫn nằm ở phía sau, là lúc hắn vọt thẳng vào cửa hàng thời trang nữ, kéo mở rèm che trong phòng thử đồ.
Hiện giờ đã tìm thấy túi tiền và hộ chiếu, mà tên Kumamoto Kuma kia lại không thấy tung tích đâu khiến chuyện này càng khó giải thích hơn.
Vì thế Trương Hằng đã nhắn lại cho Hayai Tori.
- Hộ chiếu đã ở chỗ của ta, chúng ta gặp ở cửa vào tàu điện ngầm.
Gửi tin nhắn xong Trương Hằng không lề mề thêm, cất điện thoại di động vào túi, đội mũ trùm đầu đi thẳng khỏi cửa hàng Only. Hắn thấy phía bên phải đang có hai bảo vệ vội vàng chạy tới, cùng lúc đó cũng có thêm mấy bảo vệ khác đang đứng bên dưới thang cuốn tầng một, chuẩn bị bao vây hắn.
Trương Hằng không luống cuống, tiến lên hai bước dọc theo thanh chắn thủy tinh. Ngay khi bảo vệ ở hai phía tỏ ra vui mừng, cảm thấy phe mình đã nắm chắc thắng lợi thì Trương Hằng đã xoay người nhảy thẳng từ thanh chắn thủy tinh xuống. Trong lúc nhảy xuống hắn còn dùng tay tóm chặt phần gốc rào chắn để giảm xóc phần nào, sau đó thả ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Khi bước vào kịch bản cánh buồm đen vừa rồi, kỹ năng leo núi của hắn đã lên level 1. Hơn mười năm trên biển Caribe hắn cũng không dồn hết sức để luyện kỹ năng leo núi nhưng khi luyện kiếm pháp, thực chất hắn cũng đang rèn luyện sự khống chế cơ bắp, cộng thêm cuộc sống cân bằng hoàn hảo của hắn ở trên biển đã giúp hắn hành động không hề tốn sức ở hiện tại.
Bảo vệ ở tầng hai vừa rồi nghe nói có người nhảy thang cuốn còn không hiểu có ý gì, giờ được tận mắt chứng kiến người ta nhảy lầu thì không kiềm nổi hít một hơi thật sâu. Bình thường bọn họ cũng chỉ giúp đỡ tranh chấp giữa khách hàng và các chủ cửa hàng, hoặc nhiều lắm là xử lí mấy tên ăn trộm và phường lưu manh. Căn bản chưa từng gặp qua người có thân thủ như này, cảm thấy cực kì khó tin y như xem phim trong rạp chiếu vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận