Thời Gian Chi Chủ

Chương 98: Cánh buồm đen (3)

Trương Hằng một đường lui trở về phòng bếp, tay trái bởi vì né tránh không kịp bị vạch một đao, mặc dù chỉ là vết thương da thịt, nhưng đây là một tín hiệu không tốt, hắn cách tường chỉ còn ba bước chân, còn tên mập bị truy sát trước đó hoàn toàn không trông cậy được, hắn ta ôm đầu run lẩy bẩy trong góc tường. Trương Hằng biết rõ tự mình phải nghĩ cách, nếu là trước đây hắn cũng sẽ sợ hãi, thế nhưng trải qua chiến tranh Liên Xô - Phần Lan tẩy lễ khiến cả người hắn trở nên càng thêm tỉnh táo, trong ngực của hắn còn có Cái bóng , nhưng đạo cụ này chỉ còn lại một lần sử dụng, mà phó bản lần này lại dài dằng dặc, hắn cũng không muốn dùng sớm như vậy. Trương Hằng nhớ tới lúc vào núi bắn gấu cùng Simon khi ở Thụy Điển, khóe mắt quét nhìn chiếc thớt bên tay trái, phía trên có một con dao nhỏ gọt khoai tây. Nhưng mà động tác nhỏ này cũng không giấu được tên đầu trọc kia. Hắn vừa mới chuẩn bị di chuyển, dao găm đã hung ác đâm tới, nhưng mà Trương Hằng chấp nhận chịu một dao, cả người nhào về phía bên trái, đầu trọc phản ứng lại, lập tức cũng thay đổi phương hướng, khí thế hùng hổ đuổi theo. Mắt thấy dao găm trong tay sắp đâm được trái tim đối thủ, không nghĩ tới Trương Hằng lại vọt tới, cuối cùng dao găm lại là đâm vào khối thịt muối sau lưng hắn. Đầu trọc càng tức giận trước kiểu chiến đấu trốn tìm này, đẩy khối thịt muối kia ra, nhưng nghênh đón đầu trọc lại là một thanh xiên cá sắc bén.

Trương Hằng chờ cơ hội này đã lâu, ưu thế lớn nhất của hắn so với đầu trọc là hoàn cảnh quen thuộc, mặc dù song phương đều mới vừa lên thuyền không bao lâu, nhưng vừa rồi hắn tìm kiếm nơi giấu đồ đã xem xét phòng bếp một lượt, biết rõ vị trí thanh xiên cá kia, vấn đề còn lại là dẫn đối phương tới như thế nào.

Simon từng nói qua, nghĩ muốn săn dã thú lớn trong rừng rậm, ngươi nhất định cần để bọn chúng tin tưởng bản thân mới là thợ săn. Mà đợi đến lúc thời cơ chín muồi Trương Hằng không chút do dự lộ ra răng nanh, đâm thanh xiên cá vào cổ đầu trọc, động tác hắn rất nhanh, căn bản không cho mục tiêu thời gian phản ứng, một kích mất mạng, đầu trọc thậm chí còn chưa ý thức được nguy hiểm, cái chết đã đến. Tên đầu trọc hung mãnh kia đi tập tễnh giơ tay muốn rút thanh xiên cá ra, nhưng mà thân thể cao lớn cuối cùng vẫn lung la lung lay rồi ngã xuống đất. Trương Hằng hoàn thành một kích trí mạng xong cũng ngồi ở trên sàn nhà. Tên mập đang ôm đầu bị tiếng đập làm giật mình, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, lại phát hiện kết quả không giống trong tưởng tượng. Hắn còn chưa tin được, qua nửa ngày mới chần chừ mở miệng nói:

"Ngươi... Ngươi thắng?"

"Ngươi còn có thể ngồi ở chỗ đó hỏi vấn đề không dinh dưỡng, cho nên đúng vậy, là ta thắng." Trương Hằng nói.

Mập mạp đỏ mặt, hắn cũng biết rõ biểu hiện vừa rồi của mình quá kém, giống con đà điểu cắm đầu vào trong hố cát, hoàn toàn mặc kệ Trương Hằng chết sống, áy náy nói:

"Thật có lỗi, trước đó ta quá sợ hãi, chẳng qua là mở cửa muốn nhìn tình hình bên ngoài, không nghĩ tới tên đầu trọc kia không phân tốt xấu lao đến, ta cho là mình chết chắc, đúng, ta gọi Malvin, cha ta là chủ nông trường thuộc địa, ta dự định đi qua hỗ trợ cha, trước đó ta đã từng thấy ngươi, ngươi là nhà lữ hành phương Đông đúng không? Tên Trương... Trương..."

"Malvin, ta chỉ sợ bây giờ không phải thời điểm tốt để ôn chuyện, đám cướp biển kia đã tấn công lên thuyền, nếu như bị bọn họ phát hiện một thành viên trong bọn họ chết ở chỗ này, chúng ta đều sẽ có phiền phức lớn."

Trương Hằng mở miệng nhanh chóng nói, tình huống trước mắt rất tệ, sức mình hắn không thay đổi được gì, chỉ định giấy đạo cụ rồi trốn một chỗ chuẩn bị đầu hàng, thế nhưng không nghĩ tới vừa ra cửa liền đụng vào một màn này, tình huống lúc đó hắn không có lựa chọn, nếu như trơ mắt nhìn mập mạp chết trong tay cướp biển đầu trọc, tên đó sẽ còn hưng phấn hơn rồi giết hắn. Cho nên Trương Hằng chỉ có thể quả quyết lựa chọn ra tay, điều này cũng làm cho tình cảnh của hắn trở nên nguy hiểm.

"A?" Malvin nghe vậy lập tức lại kinh hoảng lên:

"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Ta không giết hắn, ta cũng không có làm gì, chẳng qua là ngồi xổm ở nơi này, không nhúc nhích."

Trương Hằng nhíu mày, hắn không nghĩ tới Malvin vô thức phản ứng vậy mà gạt bản thân ra khỏi chuyện này, coi như hắn ra tay không hề thuần túy là vì cứu người, nhưng tên mập vì thế mà được cứu là sự thật, hắn còn chưa kịp nói cái gì, đã nghe được nơi xa truyền tới tiếng bước chân.

Nửa phút đồng hồ sau hai bóng người xuất hiện ở ngoài cửa, trong đó một người cầm súng kíp, còn một người thì quơ dao quân dụng kiểu Anh, cũng không phải là thủy thủ trên thuyền, nhìn thấy Trương Hằng và Malvin đứng im giơ hai tay lên, xông lên mặt hô:

"Lại tìm được 2 tên!" Sau lại cung vẩy vũ khí, cảnh cáo hai người nói:

"Thành thật một chút, thuyền trưởng của các ngươi đã chết rồi, chiếc thuyền này hiện tại thuộc sở hữu của chúng ta, đừng có giở trò vặt gì!"

Malvin liều mạng gật đầu, thịt mỡ trên cằm không ngừng lắc lư, mồ hôi dọc theo gương mặt chảy xuống, tựa như quần áo còn chưa vắt khô. Tên cướp biển cầm dao quân dụng thấy thế ngẩn người:

"Làm cái quỷ gì?"

Hắn đảo mắt một lần toàn bộ phòng bếp, cũng không tìm được đồ vật khả nghi, mãi đến ánh mắt rơi vào thùng gỗ lớn phía sau 2 người, hắn đẩy Malvin ra, mở thùng gỗ. Kết quả bên trong lại chỉ có một đống cá xông khói. Tên cướp biển còn lại không kiên nhẫn thúc giục nói:

"Xong chưa, lại trễ nải nữa chúng ta sẽ bỏ lỡ tiệc ăn mừng, đúng rồi Wilker đâu? Hình như trước đó ta thấy hắn đi xuống hướng này."

"Nói thực ra ta không muốn thấy tên điên kia một chút nào, mỗi lần lên thuyền đều như đi lò mổ, nếu không khải sức chiến đấu mạnh đã sớm bị đá xuống thuyền.” Tên cướp biển vừa nói vừa cài dao quân dụng vào bên hông, đẩy Trương Hằng và Malvin:

"Đi thôi, đi boong thuyền tập hợp."

Hai người bị áp giải đến boong thuyền, ở nơi đó gặp phải những hành khách khác trên thuyền, cùng với những thủy thủ may mắn sống sót sau trận chiến, mọi người đều có chút lo sợ không yên, không biết đợi chờ mình là vận mệnh thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận