Thời Gian Chi Chủ

Chương 455: Cuộc Chạy Trốn Đêm

Tuy nhiên, ngay khi những người vây xem bên dưới phát ra tiếng kinh hô, không nhịn được mà che mắt lại thì bóng người sắp chạm đất đó lại đột nhiên biến mất, Trương Hằng biết Phạm Mỹ Nam đã thoát khỏi trò chơi.
"Có hơi quá quắt rồi đấy." Trương Hằng lắc đầu, bỏ khối trong tay vào túi, lại nhìn lần cuối vào thành phố hoàn toàn được xây dựng bằng những khối Lego, cũng như người đàn ông hói đầu và Nhà Khoa Học Độc Ác đang ôm chặt lấy nhau, cũng chọn thoát khỏi trò chơi.
Trương Hằng mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ, hắn vẫn giữ nguyên tư thế trước khi vào Phó Bản, ngồi xếp bằng trên giường, giá đỡ máy tính xách tay trên đầu gối, cánh tay lơ lửng giữa không trung, giữ nguyên tư thế nhấn chuột nhưng trang hiển thị trên màn hình lại là 404.
Trương Hằng liếc nhìn con sao biển trên cổ tay, trong Phó Bản trước, nó cũng nhập gia tùy tục biến thành trạng thái Lego, may là sau khi ra ngoài thì đã trở lại bình thường, thời gian hiển thị trên đó là 5 phút, không tính thêm 24 giờ thì hắn mới chỉ chơi game được 9 phút mà thôi.
Không giống như các Phó Bản trước, mặc dù Phó Bản lần này có không ít cảnh chiến đấu nhưng về cơ bản sẽ không có cảm giác căng thẳng, ngoài lý do phong cách Lego, còn vì có thể thoát ra bất cứ lúc nào, cho nên nói là một cuộc phiêu lưu thì không bằng nói là có tính chất nghỉ dưỡng nhiều hơn.
Nhưng sau khi ở trong thế giới toàn gạch lắp ghép một năm rưỡi, khi ra ngoài, hắn luôn có một loại xung động muốn phá hủy thứ gì đó, có thể coi là một trong số ít tác dụng phụ của Phó Bản lần này.
Dù sao cũng là đêm giao thừa, mặc dù đã qua mười hai giờ nhưng bên ngoài lại càng náo nhiệt hơn.
Những năm gần đây, thành phố vẫn luôn có quy định cấm đốt pháo hoa nhưng đến Tết vẫn có người không nhịn được mà lén lút đốt, dù sao thì không ít người có suy nghĩ không bị bắt là được.
Vào thời điểm này rất khó ngủ, vì vậy Trương Hằng lại mở cửa phòng.
Ông ngoại đã về phòng nhưng bố mẹ hắn vẫn rất phấn khởi, mặc dù tivi vẫn mở nhưng không ai xem, hai người đổi sang chơi trò chơi trên bàn cờ tỷ phú trên ghế sofa, hộp trò chơi là do Trương Hằng tiết kiệm tiền mua hồi tiểu học nhưng sau khi tốt nghiệp tiểu học, hắn không chơi nữa, cùng với quần áo cũ gì đó để chung một chỗ, lần dọn dẹp nhà này mới tìm ra, vốn định quyên góp cho trẻ em nghèo vùng miền núi, không ngờ lại bị hai người chơi trước.
Mẹ Trương chắp hai tay lại, lắc lên lắc xuống, để bắt được vận may thoáng qua, bà còn trèo lên lưng ghế sofa, để xúc xắc rơi từ chỗ cao nhất xuống, kết quả là sau đó hai người phải bò trên sàn nhà, tìm xúc xắc khắp nơi.
"Ê, con ra rồi à, cuối cùng cũng... xong rồi à?" Mẹ Trương ngẩng đầu nhìn thấy Trương Hằng, trên mặt lộ ra một nụ cười bí ẩn.
"Xong cái gì?"
"Không sao, cha cũng từng ở độ tuổi này mà", bố Trương cũng lên tiếng, vẻ mặt như đàn ông chúng ta đều hiểu mà.
"Ha." Trương Hằng cuối cùng cũng biết hai vị thần tiên này đang nói gì, rõ ràng hai người đã hiểu lầm một loạt hành động hắn một mình về phòng ngủ rồi khóa cửa nhưng Trương Hằng cũng lười giải thích với hai người.
Sau đó, hắn thấy mẹ Trương dang rộng hai tay về phía hắn: "Lại đây nào, cái ôm đầu tiên của năm mới, dành cho người quan trọng nhất, truyền thống của gia đình chúng ta không thể phá vỡ được."
"Nhà mình từ bao giờ có truyền thống này vậy, sao con không biết, mà nói mới nhớ hai năm gần đây các bác đều không về ăn Tết, cho dù có truyền thống gì thì cũng sớm bị phá vỡ rồi chứ." Trương Hằng phản bác.
"Ừm... là mẹ mới nghĩ ra thôi, bắt đầu từ năm nay, cứ thế mà truyền lại, lúc chúng ta không có nhà thì con có thể ôm ông ngoại, sau này có bạn gái thì có thể ôm bạn gái, tuy nói nghiêm túc thì có thể các con cũng không thể đi cùng nhau mãi, dần dần trở thành người xa lạ nhưng ít nhất vào khoảnh khắc đó, cô ấy chính là người quan trọng nhất của con, đúng không?" Mẹ Trương nói.
"Đừng có cố tỏ ra ngầu mà cố tình nói mấy câu đạo lý to tát mà chính mình cũng không hiểu." Trương Hằng nói.
"Ha ha ha, đúng là con trai mẹ, nhìn thấu ngay, con xem, mẹ vì muốn ôm con một cái mà nói bừa đến thế này rồi, con không thể chủ động một chút sao?"
Trương Hằng nghe vậy đành phải đi đến trước mặt mẹ.
"Cái kia... con không cần đi rửa tay trước à?" Đúng lúc hai người sắp ôm nhau, mẹ Trương đột nhiên lên tiếng.
"Đùa thôi, đùa thôi, không rửa tay cũng được, mẹ không để ý đâu, dù sao cũng là con trai mình mà."
Trương Hằng ôm mẹ xong lại ôm bố một cái.
"Tuyệt quá, giờ nhà mình có một truyền thống năm mới rồi, sau này con có thể truyền lại cho con trai hoặc con gái của con, rồi con trai hoặc con gái của con lại có thể truyền cho con trai và con gái của mình, cứ thế truyền từ đời này sang đời khác, biết đâu đến một lúc nào đó trên toàn thế giới sẽ có một phong tục như vậy, nghĩ cũng thấy ngầu nhỉ... Mẹ còn có thể được mọi người ghi nhớ là người sáng lập, tất nhiên là với điều kiện là con có thể tìm được bạn gái, con có thể tìm được chứ?"
"Quản tốt chuyện của hai người đi." Trương Hằng cúi xuống, nhặt viên xúc xắc mà hai người tìm mãi không thấy dưới gầm ghế sofa, ném lên bàn.
Viên xúc xắc nảy lên hai lần, cuối cùng dừng lại trên mặt bàn.
"Á, là sáu, là sáu, con số mẹ muốn nhất, như vậy thì cả một dãy cửa hàng đều là của mẹ rồi." Mẹ Trương phấn khích nói.
"Cái này không tính chứ, là Hằng Hằng ném mà... vợ phải ném lại chứ." Bố Trương phản đối.
"Không, đây chính là sự lựa chọn của số phận." Mẹ Trương một mực khẳng định.
Nếu như ăn vạ cũng là một kỹ năng thì Trương Hằng cảm thấy năng lực của một số người về phương diện này có lẽ đã đạt đến Level 5.
Bạn cần đăng nhập để bình luận