Thời Gian Chi Chủ

Chương 135: Nữ Vương Annie Báo Thù

Người đàn ông râu đen nhạy bén đã nhận ra chiến cơ vừa lóe lên rồi biến mất, hắn phớt lờ cánh tay phải đang chảy máu của mình, phát động tấn công Elmer cùng sáu tên cướp biển còn lại.
Khẩu súng ngắn trong tay hắn gầm lên,
Như tiếng sấm giữa bầu trời đêm.
Quân đội Anh trên boong tàu bị mất chỉ huy rơi vào một cuộc hỗn loạn ngắn ngủi, nhưng về cơ bản lúc này bọn cướp biển đã kết thúc trận chiến, cuộc chiến giằng co ở cầu thang mạn cuối cùng đã phân thắng bại ngay lúc quân Anh ở tầng hai đột phá xông lên boong tàu.
Việc bổ sung lực lượng mới này là một thảm họa đối với những tên cướp biển đang kiệt quệ. Gương mặt của Elmer lộ vẻ mừng như điên, nhưng ngay sau đó nụ cười của hắn tắt lịm trên môi.
Người bảo vệ cuối cùng đứng trước mặt hắn cũng ngã xuống, sau đó Elmer nhìn thấy một đôi mắt giống như dã thú.
Khoảnh khắc bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, Elmer cảm thấy như rơi xuống vực sâu vô tận, linh hồn và máu của hắn lúc này hoàn toàn đóng băng.
Chủ nhân của đôi mắt đó gác trường kiếm trong tay lên cổ hắn, rồi trầm giọng nói:
- Để thuộc hạ của ngươi đầu hàng.
Huân tước tiên sinh trong lòng tràn đầy không cam lòng, hiển nhiên chỉ cần hắn kiên trì chút nữa, e rằng chỉ cần nửa phút nữa, tình thế sẽ hoàn toàn khác, bên tai hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám hải tặc kia. Điều này khiến trái tim hắn tràn ngập sảng khoái.
Elmer nhớ lại xuất thân của mình và gia tộc, vào lúc này lại muốn thể hiện một chút khí phách, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi lưỡi kiếm cắt qua da của mình, huân tước tiên sinh cuối cùng đã vứt hết can đảm và vội vã nói với các thủy thủ trên boong.
- Bỏ vũ khí xuống!
Các thủy thủ Anh đã do dự khi nghe điều này, Elmer không khỏi giận dữ.
- Các người muốn làm gì! Các người không tuân lệnh thuyền trưởng à?
Các thủy thủ liếc nhìn nhau, tiếc rằng sĩ quan lớn nhất có mặt lúc này chỉ là hoa tiêu, điều đó không đủ thuyết phục đám đông, dưới uy thế ngày thường Elmer cố gắng tạo ra, cuối cùng cũng có người đứng ra hạ vũ khí.
Mà một khi có ai đó mở đầu, sẽ có nhiều người làm theo hơn.
Lúc này, người đàn ông râu đen cũng nói:
- Thuyền trưởng của các ngươi đã đầu hàng, ta sẵn sàng nhân danh thề rằng, chỉ cần nguyện ý cùng hắn đầu hàng, ta sẽ không làm hại tính mạng của hắn.
Ngay sau khi những lời này được thốt ra, nhiều người đã bỏ vũ khí xuống, những người còn lại thấy việc không thể cứu vãn chỉ có thể từ bỏ sự phản kháng.
Cuối cùng, những tên cướp biển Hải Sư đã thắng trận một cách thần kỳ với 47 người chết và 29 người bị thương nặng, hầu như những người sống sót đều bị thương. Đến khi trận chiến kết thúc, họ quay lại thuyền tìm thuyền y thì mới biết hắn đã chết trận.
Cũng may trên tàu Scarborough cũng có thuyền y, tên quân y có kỹ thuật tốt nhất nhanh chóng bị buộc phải tham gia cùng thủy thủ đoàn ngay tại chỗ. Trương Hằng nhìn bốn phía, hắn cho rằng con trai chủ nông không thể thoát khỏi lần chiến đấu khốc liệt này rồi, nhưng sau đó khi đang dọn dẹp chiến trường lại tìm được một người miệng đầy máu đang run rẩy nằm cạnh ổ hỏa pháo, mà cách hắn không xa còn có một thi thể của binh lính Anh, hầu yết của hắn bị cắn đến nỗi máu thịt be bét.
Trương Hằng bị một đám hải đang vây quanh phòng ăn sĩ quan trên thuyền dũng mãnh lao tới. Trận chiến vừa rồi, kỹ thuật bắn súng tuyệt diệu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, nhất là một phát súng cuối cùng, gần như là dùng sức một người thay đổi chiến cuộc, cũng giành được sự khen ngợi và ủng hộ của đám hải tặc, bởi vậy vừa chiến đấu xong lập tức có không ít hải tặc kéo hắn đi uống rượu.
Ngay sau đó con trai chủ nông trường cũng bị kéo tới, mọi người khá có hứng thú với chuyện hắn làm thế nào có thể dùng hàm răng cắn đứt yết hầu của tên sĩ quan. Malvin ở trên thuyền vẫn luôn không được chào đón, nhưng qua chuyện lần này, đám hải tặc cũng thay đổi cái nhìn với hắn, còn có hai hải tặc ra ôm vai bá cổ với hắn, làm hắn được sủng ái mà lo sợ.
Kết quả nửa đường đám người đụng phải Auroff đang cắm đầu đi tới, vẻ mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, mặc dù trận chiến đã kết thúc nhưng chuyện phải làm sau đó vẫn còn không ít, trên người mỗi người bọn họ gần như đều có không ít nhiệm vụ, ngay lúc này lại chạy đi uống rượu, nhìn thế nào cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng mà vậy mà lần này, lần đầu tiên Auroff không phê bình ai, còn gật đầu với Trương Hằng một cái:
- Làm tốt lắm!
Đám hải tặc kia nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó vang lên một hồi reo hò, ưỡn ngực, ca hát, tiếp tục đi tìm rượu.
Một câu cuối không được làm trễ nải công việc căn bản không có mấy người nghe thấy, hơn nữa mấy người nghe thấy cùng ra sức ra vẻ cái gì cũng không biết.
Auroff lắc đầu, gõ vang cửa phòng thuyền trường.
Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp:
- Vào đi.
- Tù binh đang dùng từng tốp thuyền nhỏ di chuyển tới Hải Sư Hào, bên Owen đang tuyển người, chủ yếu là pháo thủ, dù sau bây giờ chúng ta đang nắm giữ 90 khẩu súng đại bác.
Auroff dừng một chút:
- Còn có, bây giờ tên kia đang bị nhốt trong phòng thợ mộc. Nói thật, lúc đầu ta còn tưởng rằng lúc đó ngươi sẽ giết hắn.
- Ở trong mắt ngươi, ta chính là người không lấy đại cục làm trọng như vậy à?
Người đàn ông để chòm râu đen còn mặc chiếc áo khoác ngoài loang lổ vết máu từ trận chiến vừa rồi, vết thương còn rướm máu trên cánh tay cũng chẳng tìm bác sĩ trên thuyền băng bó lại, dù vậy hắn cũng chẳng để ý chút nào, lấy hai cái ly thủy tinh từ ngăn kéo ra, rót rượu vang:
- Kẻ cầm đầu chuyện năm đó kia vẫn còn, so với hắn ta, Elmer chỉ là tên tép riu, chúng ta không thể thua ở đây, nhưng mà được coi như như là một trong những kẻ đồng lõa, Elmer sẽ phải trả giá thật đắt, chuyện này ta có thể cam đoan với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận