Thời Gian Chi Chủ

Chương 825: Lâu Quá

Tần Trăn đã đói từ lâu, vừa cầm được bánh hamburger là đã nuốt chửng vào bụng trong ba lần năm bảy lượt, sau đó nhận lấy cốc coca mà Trì Giai đưa cho, nói lời cảm ơn.
Bạch Thanh ở bên cạnh thấy vậy, do dự một chút cũng lấy một cốc nước cam từ trong túi ra, hỏi Trương Hằng: "Cậu uống không?"
"Ừ." Trương Hằng nhận lấy cốc nước cam, ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau, Bạch Thanh theo phản xạ có điều kiện muốn rụt tay lại nhưng sau đó lại dừng lại, cô còn chưa kịp nói gì thì thấy sắc mặt của Tần Trăn đột nhiên thay đổi.
Trương Hằng nhìn theo hướng mà hắn ta chỉ, thấy mấy tên con trai đang đi về phía họ.
Tần Trăn hừ một tiếng: "Mẹ kiếp, đây còn là tiểu thuyết tu tiên khởi điểm, đánh đứa nhỏ thì dẫn cả đứa lớn ra à?"
"Những người chen hàng?" Trương Hằng hỏi.
"Ừ, không sao, tôi có thể giải quyết được, các người cứ ở đây đợi tôi." Tần Trăn lại uống một ngụm coca lớn, đưa cốc cho Trì Giai.
Trì Giai lo lắng nói: "Này, cậu đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, bọn họ đông người lắm."
Trương Hằng cũng nói: "Cậu đừng làm bừa, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, cứ để bọn họ nói rõ ràng là được, để tôi thương lượng với bọn họ."
Tần Trăn lắc đầu: "Nếu bọn này chịu nói lý thì lúc nãy ở Burger King đã không chen hàng rồi."
Tuy nói vậy nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không một mình xông lên, dù sao hắn ta cũng biết nếu mình xông lên thì khả năng cao là sẽ bị đánh, tuy hắn ta da dày thịt béo nhưng bị đánh trước mặt hai cô gái thì dù sao cũng khó coi, chỉ là hắn ta hơi lo không biết có liên lụy đến ba người Trương Hằng hay không.
Dù sao thì hắn ta đã quyết định, cho dù mình bị đánh cũng không thể để hai cô gái bị liên lụy.
"Chính là hắn! Người đã đánh tôi ở Burger King." Một tên con trai mặc áo phông xanh chỉ vào Tần Trăn nói, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì tuổi cũng không lớn lắm, có lẽ là sinh viên của trường đại học gần đó, có nam có nữ, bốn tên con trai khác nghe vậy lập tức nhìn Tần Trăn với vẻ mặt không thiện.
"Rõ ràng là do anh không đúng trước, còn ra tay trước." Tần Trăn hừ một tiếng, không chịu yếu thế.
Hắn ta từ nhỏ đã đánh nhau không ít nên đối mặt với sự chênh lệch về số lượng cũng không hề tỏ ra sợ hãi nhưng thực ra tình hình hiện tại cũng khiến hắn ta khá đau đầu, trước đây hắn ta đánh không lại thì chạy, rất thoải mái nhưng bây giờ bên cạnh còn có ba đứa chân dài, thuộc kiểu chạy được hoà thượng chạy không được miếu.
"Cũng đừng nói là anh em bắt nạt em." Một tên con trai khác nói: "Đứng yên đó, trước đây em đã đấm anh em của tôi mấy cú ở Burger King, bây giờ để anh ta trả lại mấy cú."
Trì Giai không phục nói: "Dựa vào đâu chứ, người chen hàng không xin lỗi, ngược lại còn đến gây phiền phức cho người ngăn cản."
"Các người là đồng bọn của hắn ta đúng không, ở đây không liên quan đến các người, không muốn giống hắn ta bị đánh thì đừng nói nhiều." Một tên con trai khác cảnh cáo.
Lúc này Trương Hằng cũng lên tiếng: "Hôm nay cũng coi như không đánh không quen, bắt tay nhau coi như xong chuyện đi."
"Này, các người có hiểu lời người ta nói không vậy, ở đây không có chỗ cho các người mặc cả." Tên con trai đe dọa, đồng thời đưa tay ra định đẩy Trương Hằng đang đứng gần nhất.
Nhưng ngay sau đó, động tác của hắn ta bị một tràng tiếng động cơ gầm rú cắt ngang, sau đó thấy sáu chiếc xe đua nối đuôi nhau chạy đến từ ngã tư, lúc này nhân viên bảo vệ phụ trách bãi đậu xe ngoài trời của quảng trường cũng lập tức rời đi mấy biển báo chỗ đậu xe đang chiếm chỗ, hành động này khiến những chủ xe khác đã đi lòng vòng mấy vòng vẫn phải vất vả tìm chỗ đậu xe khá bất mãn nhưng nhìn thấy xe sang của đối phương thì cũng biết đám người này không giàu thì cũng sang, cuối cùng cũng chẳng ai nói gì.
Đợi sáu chiếc xe đua đỗ xong, một thanh niên từ chiếc Bentley dẫn đầu bước xuống, thấy Trương Hằng thì mắt hắn ta sáng lên, chào hỏi: "Cao thủ! Ngươi cũng ở đây à."
Nói xong hắn ta đi thẳng về phía này.
Sự việc bất ngờ xảy ra này khiến đám người đến dạy dỗ Tần Trăn nhìn nhau, mà ngay khi bọn họ còn đang ngẩn người thì thanh niên kia đã bỏ lại bạn gái đi đến sau lưng bọn họ, thấy không ai nhường đường, thanh niên kia cau mày: "Bạn của ngươi?"
"Không phải." Trương Hằng nói.
"Vậy thì tốt." Thanh niên kia thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt nói thẳng với một cô gái gần mình nhất: "Cút!"
Nghe vậy, sắc mặt cô gái kia đại biến, suýt chút nữa thì khóc, tủi thân nhìn mấy tên con trai bên cạnh, thế nhưng đám người trước đó còn muốn ra mặt thay đồng bọn thì lúc này lại do dự, bọn họ cũng là loại người thấy người sang bắt quàng làm họ, gặp Trương Hằng và những học sinh cấp ba này thì hùng hổ đi tới nhưng nhìn đám người của thanh niên kia thì thấy không dễ chọc.
Lúc này, những người chủ xe đua khác cũng lần lượt xuống xe, về số lượng thì bọn họ không còn chiếm ưu thế nữa, hơn nữa cho dù có thể đánh thắng thì cũng sẽ để lại hậu quả khôn lường, vì vậy mấy người nhìn nhau, không nói gì, kẹp đuôi bỏ đi.
"Cảm ơn."
Đợi đám người kia đi rồi, Trương Hằng nói với thanh niên kia, hắn đã từng tiếp xúc với đám con nhà giàu này, biết rằng mặc dù bọn họ không phải là người tốt nhưng bình thường cũng ít khi chủ động gây chuyện, lần này thanh niên kia "Ngông cuồng" như vậy rõ ràng là vì nhìn ra mâu thuẫn giữa hắn và đám người trước đó, giúp hắn ra mặt.
"Chuyện nhỏ." Thanh niên kia nói, hắn ta nhìn Bách Thanh và Trì Giai, cười nói: "Xem ra tối nay các ngươi có bạn rồi, vậy chúng ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, khi nào rảnh thì đến câu lạc bộ chơi, dạy chúng ta thêm vài chiêu nữa nhé."
"Những người đó là ai vậy?" Tần Trăn nhìn theo bóng lưng của đám người câu lạc bộ xe độ chế hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận