Thời Gian Chi Chủ

Chương 178: Yến Hội Xa Hoa

Daisy sau khi nghe thấy những lời của Billy, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích. Annie xì một tiếng, hơi không cam lòng thu hồi lại dao găm.
Ba người rất nhanh sau đó đã đi đến tiền sảnh yến hội, Daisy đi ở phía trước, đẩy ra cổng lớn.
Nếu như kiến trúc bên ngoài dùng từ xa hoa để miêu tả, vậy thì trang trí nội thất chỉ có thể lấy vàng son lộng lẫy để hình dung. Tại trung tâm nóc nhà hình tròn là một chiếc đèn treo khổng lồ. Trên đó chứa hơn trăm cây nến, rọi sáng toàn bộ đại sảnh như ban ngày. Trên vách tường thì phủ đầy phù điêu và ruy-băng, dưới chân lại là thảm Ba Tư mềm mại.
- Loại cảm giác này đã lâu không gặp, cứ như về lại nước Anh vậy.
Một tên đại địa chủ ở phía sau lưng ba người nhịn không được cảm khái nói.
Trong phòng yến hội đã có không ít người đến, mơ hồ chia làm hai nhóm, trong đó, các thương nhân khá là cẩn thận, mặc dù không ngớt lời khen ngợi các đồ vật nội thất trong tiền sảnh, nhưng chỉ là đứng yên lặng im thưởng thức. Mà đám Hải tặc lại không câu nệ như vậy, có không ít người nhìn thấy đồ có giá trị liền lấy tay sờ, hơn nữa còn thầm ở trong lòng tính giá, nghĩ đến lúc gần về nếu có thể thó được một cái thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhân lúc yến hội chưa bắt đầu, Billy giúp Trương Hằng giới thiệu một vài thuyền trưởng và thương nhân mà ông nhận biết. Hải Tặc thường hoạt động độc lập, nhưng cũng không phải không bảo giờ gặp nhau, có khi trúng phải con mồi mà một mình ăn không tiêu thì cũng sẽ mời những Hải tặc đáng tin khác đến giúp, vì vậy biết thêm nhiều người luôn luôn tốt hơn không biết.
Mặc dù những hải tặc tham dự tiệc rượu tối nay đều đứng về phía Liên minh Hắc Thương, nhưng hai bên chỉ là quan hệ hợp tác. Bọn hắn khác Malcolm, không có địch ý gì với Hàn Nha Hào, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn hắn thì bọn hắn chẳng quan tâm Hàn Nha Hào hợp tác với ai cả.
Nửa giờ sau, các tân khách đã đến gần như đông đủ, nhưng mà Malcolm, chủ nhân tòa trang viên này, vẫn chưa hề lộ diện, trái lại vị quản gia đã từng đón tiếp khách khứa ngoài cổng lại đi vào, hắng giọng mở miệng nói:
- Trước khi tiệc tối bắt đầu, Malcolm tiên sinh đã chuẩn bị một hoạt động giải trí cho các vị khách quý tại đây, hy vọng mọi người sẽ thích.
Dứt lời, ông lắc chiếc chuông trong tay, lần này là hai người trông cao to như chiếc chuông đồng đi vào tiền sảnh, vừa vào cửa là đã mang lại một loại cảm giác áp lực lên đám tân khách. Hai người đó ở trần, chỉ mặc một cái quần, trên tay chân đều bị còng xích sắt, cơ bắp toàn thân tựa như đúc bằng kim loại, trông như hai con dã thú vừa mới lao ra từ rừng rậm, khiến những vị nữ khách tại đây nhịn không được mà phát ra tiếng than thở.
Để có thể áp giải hai kẻ này đến trang viên, một tiểu đội hộ vệ đã được điều động. Những hộ vệ kia dựa vào súng kíp trong tay đuổi hai người đến sân khấu lâm thời ở đại sảnh phía Tây, sau đó mở khóa xiềng xích trên người bọn họ, trong suốt quá trình đều là vẻ mặt như lâm đại địch.
Chỉ có quản gia vẫn bình chân như vại, ông đi đến trước mặt hai người, mở miệng nói:
- Các ngươi cũng không phải lần đầu tiên biểu diễn, chắc đã rõ quy tắc, ta sẽ không nói nhiều nữa, chỉ cần giết được đối thủ trong thời gian quy định thì các ngươi mới có thể sống sót, còn không....
Ông rút ra cây súng bên hông, giơ hướng một người hầu gái da đen đang bưng đĩa châm rượu cho khách khứa cách đó không xa, không chút do dự bóp cò súng. Trước ngực người nọ phun ra một dòng máu, lặng yên ngã xuống đất.
Quản gia thờ ơ giắt súng ngắn lại bên hông, vẫy vẫy tay, ngay lập tức có hai cô hầu gái còn đang run cầm cập đi đến dời thi thể của đồng nghiệp ra ngoài, đồng thời cố gắng lau khô vết máu trên sàn.
Nửa phút sau, trong phòng tiệc tựa như chưa từng xảy ra điều gì.
- Ta không muốn tình cảnh này sẽ xảy ra trên người các ngươi. Dù sao thì Malcolm tiên sinh đã phải tiêu tốn số tiền rất lớn mới mua được các ngươi. Các ngươi là chiến sĩ, là dã thú, chắc hẳn cũng không muốn bị người bắn chết không hề có tôn nghiêm như vậy nhỉ. Thế cho nên, tiếp đó các ngươi cần phải phục vụ quý khách của chúng ta thật chu đáo.
Quản gia nói xong cũng đi xuống sân khấu.
Hai người da đen liếc nhìn nhau, bên trong đôi mắt to như chuông đồng lóe lên sự hung ác, một giây sau, cả hai không hề do dự lao về phía đối thủ của mình.
Đám tân khách dưới đài thấy thế cũng trở nên hưng phấn. Bọn Hải tặc thì la lối om sòm, cầm thìa gõ chén châm dầu vào lửa. Nhóm thương nhân thì lại ưỡn cái bụng bia ôm theo bạn gái xáp lại gần.
Cho dù đã trải qua bao thế kỷ, nhân loại vẫn không hề xem chán loại chiến đấu nguyên thủy tràn đầy hormone phái mạnh này. Tiếc là đến thời kỳ văn minh, những trận chiến trong sân giác đấu như thời La Mã cổ đại đã ngày càng ít đi. Thế nhưng, nô lệ da đen lại xuất hiện, lấp vào chỗ trống này.
Ở thế kỷ mười bảy, mười tám, khi nô lệ da đen tương đương với hàng hóa, mọi người có thể vừa thưởng thức những trận đánh nhau chém giết như thế này, vừa không gặp phải bất kỳ khiển trách mang tính đạo đức nào.
- Trật tự, là một thứ tốt, không phải sao?
Sau lưng Trương Hằng truyền đến một giọng nói.
- Nếu như không có trật tự, những kẻ này hiện sẽ ở tại một cái bộ lạc nhỏ nào đó ở Châu Phi, vì vài đồng tiền không có giá trị và phụ nữ mà đi chém giết, xung quanh cũng không có ai thưởng thức. Nhưng hiện tại bọn chúng đã có thể dùng những kỹ xảo vật lộn đó để lấy lòng những người ở đây, mang lại niềm vui cho các tân khách.
Người nói chuyện chính là một gã đàn ông trung niên cao gầy, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sau thẳm, trên thân mặc một bộ lễ phục đặt may vừa vặn, không biết đã xuất hiện trong phòng yến hội này tự lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận