Thời Gian Chi Chủ

Chương 1212: Thông tin nhân vật

"Nghe nói hiện nay trên Trái đất vẫn còn một số nhà máy nhỏ sản xuất đĩa CD và đĩa than để đồng ý nhu cầu của một số ít người nhưng đĩa hát nhựa... không còn ai sản xuất nữa, điều này cũng khiến chúng trở nên rất hiếm, nói thật thì bản thân loại đồ vật này cũng không thích hợp để lưu trữ âm thanh, một đĩa hát chỉ có thể nghe được vài phút, hơn nữa âm thanh lưu lại cũng không tốt, tại sao ngươi lại quan tâm đến đĩa hát nhựa?"
"Con người luôn phải tìm cho mình một sở thích mới."
Trương Hằng nói:
"Vậy ở đây ngươi có đĩa hát nhựa không?"
"Ha."
ông lão hừ một tiếng nhưng không trả lời ngay, ông ta khoanh tay trước ngực, đánh giá Trương Hằng:
"Ngươi ngay cả đồ lắp ráp cũng phải trả giá, ta không nghĩ ngươi trả được cái giá mà ta muốn, làm sao ta biết nếu ta lấy đĩa hát nhựa ra, ngươi sẽ không giống hai tên lưu manh kia cướp rồi chạy mất."
"Bởi vì số lượng ta cần khá lớn, so với việc cướp một cái rồi đi thì ta muốn giao dịch lâu dài với ngươi hơn."
Trương Hằng nói:
"Ngươi dường như có nhiều kênh để thu thập những đồ cũ này, ta muốn mua hết toàn bộ đĩa hát nhựa ở Tân Thượng Hải 0297."
"Không thể nào, ngươi biết phải tốn bao nhiêu tiền không? Hơn nữa đây cũng không chỉ là vấn đề tiền bạc."
Ông lão như nghe được một câu chuyện cười, lắc đầu nói. "Không sao, ta có nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ."
Trương Hằng nói. "Ồ, nếu ta là ngươi thì sẽ không chắc chắn như vậy."
Ông lão nói:
"Nhưng vì ngươi đã giúp ta lấy lại đồ nên ta có thể bán cho ngươi vài đĩa hát nhựa."
Ông ta không chớp mắt nói ra một con số:
"Ba nghìn, ba nghìn điểm tín dụng một đĩa."
"Một trăm."
Trương Hằng cũng không chớp mắt. "Ngươi đến đây để gây sự à."
Ông lão tức giận nói. "Là ngươi bắt đầu trước."
Trương Hằng nói:
"Ngươi cũng đã nói rồi, thời buổi này không có nhiều người biết đến đĩa hát nhựa, càng ít người sưu tầm, nếu ta đoán không nhầm thì đĩa hát nhựa của ngươi căn bản không bán được, chi bằng bán rẻ cho ta hết một thể."
"Ngươi hiểu gì chứ! Ngươi căn bản không biết giá trị của những đồ cũ này, một trăm điểm tín dụng một đĩa thì ta thà mang xuống mồ nghe một mình còn hơn."
"Nhưng ngươi cũng không muốn ta luôn nghĩ đến chuyện đào mộ ngươi chứ."
Trương Hằng nói. Ông lão bị chọc tức đến bật cười nhưng sau đó ông ta dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ giận dữ trên mặt cũng giảm bớt đôi chút:
"Ngươi nói đúng, những đĩa hát nhựa đó ngoài ngươi ra thì còn ai thèm, ta có thể bán giá rẻ cho ngươi, thậm chí tặng không cũng được."
"Nhưng."
Trương Hằng nhướng mày. "Nhưng ngươi cũng phải cung cấp cho ta một số thứ ta cần, như một sự trao đổi."
"Ngươi cần gì?"
"Mặc dù ngươi ăn mặc khá lòe loẹt nhưng thân thủ lại rất tốt, ta muốn ngươi làm vệ sĩ cho ta, đi cùng ta đến gặp một người, hắn ta ở tầng một, nơi đó không được an toàn lắm, đặc biệt là nếu ta đi một mình."
"E rằng chuyện này phải xếp sau, vì hiện tại ta vừa nhận một công việc làm vệ sĩ, phải hai tuần nữa mới có thể bảo vệ ngươi."
Trương Hằng nói. "Không, ta không cần ngươi bảo vệ ta mãi, ta đã nói rồi chỉ cần ngươi đi cùng ta đến gặp một người."
Ông lão nói:
"Ngươi có thể sắp xếp thời gian không, chỉ cần bốn hoặc năm tiếng là được."
"Nếu vậy thì không có vấn đề gì."
Hàng ngày Từ Khiết đều phải phát sóng trực tiếp, đặc biệt là buổi tối, thường sẽ kéo dài đến mười hai giờ, theo thỏa thuận trước đó của hai người thì Trương Hằng chỉ cần về đến nơi ở trước mười hai giờ là được.
"Ngươi đợi đấy."
Sau khi nhận được câu trả lời của Trương Hằng, ông lão quay người đến bên giá sách, rút ra một chiếc hộp sắt ở bên cạnh, mở ra lấy một chiếc túi giấy, đưa cho Trương Hằng. Trương Hằng không cần mở chiếc túi giấy cũng biết bên trong đựng gì, vì âm thanh hệ thống nhắc nhở hắn rằng hắn đã tìm thấy một đĩa hát nhựa, được 10 điểm. Đêm khuya, Từ Khiết làm xong dịch vụ ru ngủ thường lệ mỗi tối trên sóng trực tiếp, chúc người hâm mộ ngủ ngon rồi thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, ngáp một cái ngáp mệt mỏi, cô không vội đứng dậy mà trước tiên vào hậu trường xem thu nhập hôm nay của mình. Do thời gian gần đây lượng người vào phòng phát sóng trực tiếp liên tục giảm, số quà cô nhận được cũng giảm, thu nhập tự nhiên cũng không mấy khả quan, so với lúc cô nổi tiếng nhất thì chỉ còn chưa đến một nửa nhưng sau đó Từ Khiết nhìn thấy tin nhắn ngọt ngào mà bạn trai gửi đến hai giờ trước, bảo cô nghỉ ngơi sớm, còn nói rằng ngày mai sẽ có bất ngờ dành cho cô. Tâm trạng của Từ Khiết lại tốt lên không ít, bắt đầu thấy rằng cứ thế này mà lấy chồng rồi rút khỏi nghề cũng không tệ. Cô bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tủ lạnh lấy một chai bia, quay đầu nhìn thấy Trương Hằng đang chơi xếp hình trên ghế sofa, mở bia ra:
"Ngươi về rồi à, thế nào, tra được gì chưa?"
"Ừ, vừa loại trừ nghi ngờ của hai người, bọn họ đều có tên trong danh sách của ngươi nhưng mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận